Lâm Lam nhìn thấy hình dáng thân thuộc trên ti vi, ngẩn người đứng ở đó, không hề nhúc nhích.
“Lâm Lam, sao lại chắn tivi thế? Họ đang diễn gì vậy?” Bố Lâm gọi điện xong, thấy Lâm Lam đứng trước ti vi, lấy làm lạ liền hỏi.
“Không có gì, bố, con hơi buồn ngủ, con lên lầu trước đây ạ.” Khi Lâm Lan phản ứng lại thì nước mắt đã rơi đầy trên khuôn mặt, không muốn bị bố phát hiện, cô vội tắt tivi, đi lên lầu.
“Con bé này lại sao vậy?” Lâm Phúc Sinh thở dài một tiếng, đến nhà bếp xem thím Vương chuẩn bị bữa tối ra sao rồi.
Lâm Lam lên đến lầu, toàn thân trở nên mất kiểm soát, cô run lẩy bẩy mở điện thoại, lên mạng tìm tất cả các tin tức về nước Saya.
Kể từ khi công chúa của Saya rời Bắc Kinh, Lâm Lam càng ít quan tâm đến cô ta và quốc gia của cô ta, với cô, Saya quá xa xôi, công chúa cũng vậy, chỉ coi đó là một trải nghiệm mới lạ trong đời, chứ bản thân chưa bao giờ nghĩ được rằng người chồng mất tích của mình năm tháng sau lại xuất hiện bên cạnh công chúa Saya.
Tìm kiếm tin tức của Saya trong 5 tháng gần đây, Lâm Lam lại bắt gặp hình bóng quen thuộc đấy.
Cô hận không thể phóng to bức ảnh lên để xem rõ nguời đó rốt cuộc có phải chồng của cô hay không.
Mà liên quan đến việc giới thiệu về người đàn ông đó rất ít, cô tìm kiếm khắp mạng cũng chỉ biết được một tin, người đàn ông đứng sau công chúa Saya là vệ sĩ của cô ta.
“Vệ sĩ ư?” Lâm Lam thầm thì, công chúa Saya là công chúa của một nước nên có vài vệ sĩ bên cạnh cũng là việc rất đỗi bình thường, nhưng người đó quá giống với Diêm Quân Lệnh.
Dù là qua màn hình, nhưng khí chất của người đàn ông đó quá giống với chồng cô!
Ngẩn ngơ trước màn hình một lúc, Lâm Lam gọi điện cho Coco một cách quyết đoán: “Tôi muốn đến Saya.”
“Cái gì?” Coco cho rằng Lâm Lam có chút vấn đề, có phải uống nhầm thuốc gì rồi?
“Tôi nói nghiêm túc.” Lâm Lam khẳng định lời mình nói.
“Dù cô có nói thật cũng vô ích, Saya bây giờ loạn lạc không dứt, lại đang đảo chính, cô mang bụng bầu đến Saya làm gì?” Nghe thấy Lâm Lam nói mình thật sự muốn đi, Coco nghĩ Lâm Lam càng điên rồ hơn.
“Đảo chính?” Lâm Lam nhắc lại lần nữa.
“Phải, chú của Helen liên kết thế lực với các nước bên ngoài nhằm xưng vương, mặc dù Helen là vương tử, nhưng kết quả cuối cùng ra sao thì phải xem bản lĩnh của mỗi người. Giờ cô đến đó làm gì?” Coco đương nhiên là biết Helen, tình hình của Saya cũng biết chút ít.
Lâm Lam ngạc nhiên: “Ngiêm trọng vậy sao?”
“Vậy nên cô ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai, đừng có cả ngày nghĩ ngợi lung tung nữa.” Coco lắc đầu, rất khoan dung với người phụ nữ góa chồng còn đang mang thai sáu tháng.
“Nếu tôi nhất định muốn đi thì sao?” Lâm Lam biết hành động của mình có chút vô cớ, nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy vị vệ sĩ của công chúa Saya này, cô không an tâm.
“Xảy ra việc gì rồi?” Cuối cùng Coco cũng nhận ra quyết tâm của Lâm Lam.
“Vệ sĩ của công chúa Saya có thể là Quân Lệnh.” Điều này trong lòng Lâm Lam cũng không chắn chắn, chỉ dựa vào mấy bức ảnh mà cho rằng Diêm Quân Lệnh là vệ sĩ bên cạnh công chúa Saya, thật sự không thể thuyết phục được người khác.
“Cô nói gì cơ?” Coco cũng bị làm cho sững sờ.
“Tôi gửi ảnh cho cô.” Lâm Lam nói xong liền gửi tấm ảnh cô tải từ bản tin xuống cho Coco.
Nửa phút sau, nét mặt của Coco co rúm một cách kỳ lạ, nhìn vào những bức ảnh, cảm thấy mơ hồ không rõ ràng: “Cô chắc chắn đây là Diêm Quân Lệnh?”
“Tôi chắc chắn.” Lâm Lam gật đầu khẳng định.
Coco không giấu được vẻ lo lắng: “Tiểu Lam, tôi biết sự ra đi của chủ tịch Diêm ảnh hưởng cực kỳ lớn tới cô, nhưng cũng không thể nghĩ quá hoang đường như vậy được, sao chủ tịch Diêm có thể là bảo vệ của công chúa Saya được.”
“Tôi không có...”
“Mặc kệ ra sao, giờ cô đang mang thai sáu tháng, tất cả đều là vì đứa bé. Chủ tịch Diêm... đã không còn nữa rồi, tuần sau nhà họ Diêm sẽ tổ chức tang lễ cho chủ tịch Diêm, cô phải chấp nhận sự thật này.” Coco biết Lâm Lam không muốn thừa nhận sự thật Diêm Quân Lệnh đã mất, nhưng không ngờ cô lại hoang tưởng đến mức này.
“Coco, cô hãy tin tôi, Quân Lệnh vẫn còn sống, anh ấy vẫn sống.” Trong lòng Lâm Lam có một giọng nói bảo với cô rằng: Chồng cô vẫn còn sống, chính là người bên cạnh công chúa Saya.
“Lâm Lam, cô hãy tỉnh táo lại đi!” Coco chưa gặp ai lại nghĩ linh tinh đến như vậy, trong mắt cô ấy Lâm Lam là một cô gái thông minh, không nên để bản thân lún sâu vào chuyện tình cảm không tự thoát ra được.
“Tôi biết rồi.” Lâm Lam biết có tiếp tục nói với Coco cũng không có kết quả gì, Coco không tin Lâm Lam.
“Chăm sóc tốt bản thân, về công việc tôi đã giúp cô sắp xếp ổn thỏa rồi.” Coco giọng nhẹ nhàng.
Lâm Lam “ừm” một tiếng, lúc này thím Vương từ dưới gọi lên nhắc cô xuống ăn cơm.
Đi rửa mặt xong, Lâm Lam mới xuống nhà.
Ăn xong, cô đến phòng sách của Quân Lệnh, bật máy tính lên.
Từ khi người đàn ông đó đi, phòng sách không ai động đến, thời khắc Lâm Lam bật máy tính của Quân Lệnh, cô lại suy nghĩ lung tung.
Nhưng Lâm Lam không dám để tâm trạng của bản thân lún quá sâu, nhanh chóng điều chỉnh lại, gõ bàn phím tìm kiếm thông tin liên quan đến vệ sĩ bên cạnh công chúa Saya.
Tìm hơn mười mấy trang diễn đàn, đúng là có người đã hỏi qua vị vệ sĩ này, nhưng toàn là những vấn đề thường gặp của các thiếu nữ mê trai đẹp.
Như là “vệ sĩ của công chúa Saya đẹp trai quá, có ai biết anh ấy là người nước nào không, vẫn độc thân chứ, có muốn lấy gái 18 tuổi Trung Quốc không?”
Tổng kết lại thì cái gì cũng hỏi, nhưng lại không có thứ Lâm Lam muốn biết.
Trong lòng đầy thất vọng, nào ngờ có một bình luận, Lâm Lam nhìn thấy có người chỉ đích danh vệ sĩ bên cạnh công chúa Saya là chủ tịch Diêm của công ty giải trí Đỉnh Thành, phía dưới quả nhiên có rất nhiều bình luận trả lời.
Lâm Lam không kìm được lòng mình, cô run lên, ấn nhiều lần mới kéo xuống để mở rộng các câu trả lời, nhìn thấy có người lắm chuyện bình luận rằng: Mọi người không biết là công chúa Saya thích chủ tịch công ty giải trí Đỉnh Thành sao? Thấy bảo còn từng theo đuổi, chỉ tiếc là “Nữ thần có lòng mà chàng không có dạ”, chủ tịch không thích công chúa Saya, thế nên sau này khi công chúa tìm vệ sĩ, đều tìm người có ngoại hình giống chủ tịch Diêm, nhiều người truyền nhau phẫu thuật cho giống chủ tịch, như những kẻ vừa kỳ quái vừa si tình.
Các câu trả lời phía sau Lâm Lam không còn nhìn rõ nữa, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, vì vậy người cô nhìn thấy chỉ là một vệ sĩ có hình dáng trông giống Diêm Quân Lệnh sao?
Nhưng người đó cho cô cảm giác giống như Diêm Quân Lệnh đem lại vậy, sao có thể chỉ là bản sao được?
Lâm Lam ngẩn người ngồi trước bàn máy tính, rất lâu vẫn không thể lấy lại được tinh thần.
Một tin hai tin, khiến đầu óc cô không thể chịu đựng được, vừa mới có chút hi vọng, lại nhanh chóng bị dập tắt mất.
Nhưng Lâm Lam không cam lòng, thật sự không cam lòng.
Cũng không biết cô đã ngồi ở đó bao lâu, Lâm Lam đứng dậy gọi điện cho Vương Đại, cũng là vệ sĩ, Lâm Lam cảm thấy hỏi người khác chi bằng hỏi Vương Đại còn chính xác hơn.
Bộp!
Khi đi ra phía ngoài bàn máy tính, Lâm Lam vô tình chạm vào thứ gì đó khiến nó rơi xuống đất.
Lâm Lam thấy lạ liền đưa tay ra nhặt lấy, hóa ra là một quyển sách.
“Sách gì mà lại giấu dưới bàn phím máy tính?” Lâm Lam cảm thấy lạ lùng, thì thầm. Cô nhìn quyển sách đang cầm trong tay, trên mặt được viết rõ ràng “Bách khoa toàn thư tình yêu”.
Lâm Lam rất sốc, trong lòng đầy chua xót.
Cuối cùng cô cũng hiểu những lời nói khó chịu và mật ngọt anh lấy từ đâu mà ra, tiếc rằng anh đã không còn cơ hội khiến cho cô cười.
Diêm Quân Lệnh anh thật ngốc, lời âu yếm cũng phải học, để chứng minh kinh nghiệm tình yêu ít ỏi của anh sao? Ngày ngày nói cô là kẻ ngốc, rõ ràng bản thân anh mới là đại ngốc!