“Ông xã? Người đẹp, cô bị sợ đến mức loạn trí rồi à?” người đàn ông này đang dùng một giọng tiếng Anh thuần túy trôi chảy trả lời Lâm Lam.
Lâm Lam giật mình tỉnh ngộ lại, nhìn vào ngũ quan gần như y hệt Diêm Quân Lệnh của người đàn ông này, cô sững sờ, “Ông xã, anh không nhớ đến em sao?”
“tôi không có một bà vợ xinh đẹp như vậy và... đứa con nữa.” Người đàn ông này liếc qua bụng của Lâm Lam, cười gian tả ròi chĩa súng vào tài xế, “Lái xe.”
“Anh chính là ông xã em, ông xã, anh chưa chết, anh quả thật chưa chết!” Lâm Lam hoàn toàn mặc kệt khẩu súng đen xì trên tay đối phương, kích động nắm tay sờ vào người người đàn ông này, trái tim cô đang đập tăng tốc.
“Cô nhìn rõ đi nhé, tôi có phải là ông xã nhà cô không?” người đàn ông này như bị sàm sỡ bởi một cô gái lạ, anh không vội, hỏi ngược lại một cách chậm chạp.
Lâm Lam sững sờ, giờ này mới phát hiện ra, người đàn ông trước mắt này có mũi cao hơn Diêm Quân Lệnh, ngũ quan góc nét hơn, có cảm giác là người châu Âu, nhưng lại không má cao như vậy, càng giống như một con lai, tóc ngắn màu vàng, cũng khiến anh ta trông rất đặc biệt.
Khi nói chuyện, khóe môi luôn mang theo một biểu cảm lúc có lúc không, khiến người ta khó đoán được suy nghĩ của anh. Thiếu một chút cảm giác chính phái so với Diêm Quân Lệnh, ngược lại, cộng thêm một phần gian tà.
“Cô nhìn rõ đi nhé, tôi có phải là ông xã nhà cô không?”
Lời nói của người đàn ông này không ngừng vẳng vang bên tai, thần sắc Lâm Lam đã trở nên chần chừ hơn, chẳng lẽ anh ta không phải ?