Lâm Lam ngồi trên xe Benson, nhìn góc nghiêng của mặt của anh, quả thật là giống y hệt Diêm Quân Lệnh.
Thế giới này làm sao lại có người giống người như vậy?
“Cô nhìn người đàn ông khác như này không lo lắng chồng cô sẽ ghen à?” Benson cảm thấy ánh mắt si mê của cô gái này, bông đùa hỏi.
“Chồng tôi ngày trước rất thích ghen, nhưng bây giờ sợ là ghen không nổi nữa rồi.” Lúc nói câu này, Lâm Lam nhìn chằm chằm Benson, dường như muốn nhìn ra một thấy biểu hiện lạ nào đấy từ đối phương.
“Thật đáng tiếc.” Người đàn ông trả lời bình tĩnh như cũ.
Lâm Lam thu lại ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, Saya nằm trong vùng nhiệt đới, trừ tháng tư đến tháng mười, thời gian khác đều cực kỳ thoải mái và dễ chịu, lúc này đang là mùa hạ, cây cối bên đường đều tốt tươi.
Ở đây có khách sạn bảy sao cao cấp đầu tiên trên thế giới, và cũng là trung tâm mua sắm lớn nhất thế giới. Nhưng đằng sau sự hào nhoáng hoa lệ này cũng là những mảnh khuất phía sau nó, ví dụ như một nửa đất nước này là nghèo đói.
Lái xe nửa giờ cuối cùng đã đến biệt thự, biệt thư vô cùng rộng rãi thoáng mát, không khí xung quanh đều rất trong lành, không có người bóng dáng người hầu nữa, Lâm Lam cảm thấy kỳ lạ Benson là nuôi động vật gì ở đây, đột nhiên một bóng màu trắng nhảy vọt qua, nhảy lên đầu nóc xe.
“A...” Lâm Lam cũng được tính là nhìn qua không ít thứ, nhưng lần này này thật sự bị dọa rồi, kinh ngạc hét lên một tiếng co rúm người lại.
“Đừng sợ.” Người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng chạm vào tay cô, thấp giọng nói một tiếng.
Tim Lâm Lam đập càng nhanh, bị người đàn ông chạm nhẹ tay giống như đang bị giật điện.
Chỉ là khoảng khắc tiếp theo, Benson rút tay về mở cửa xe, vẫy tay chào com vật màu trắng đang nằm trên xe. Con vật màu trắng đi đến cạ cạ mặt vào người đàn ông này, rồi cuộn tròn lại lăn lăn quanh chăn Benson, có vẻ như rất thích anh.
Lâm Lam choáng váng không nói nên lời, một lúc sau vẫn không thu lại được ánh nhìn.
Ấn tượng của cô với hổ chỉ là, vẫn còn nhớ tới ngày xưa học tiểu học, trong sách giáo khoa có bài Võ Tòng giết hổ. Một con hổ trắng khác, con ăn cả mẹ của Lí Quy. Sau đó trên tin tức xã hội quốc gia, một người phụ nữ cãi nhau với chồng nên đã nhảy xuống xe vị mộ con hổ lớn cắn, người mẹ vì cứu cô mà bị con hổ cắn chết.
Vì vậy trong suy nghĩ của Lâm Lam, con hổ là một động vật sẽ ăn thịt người, nhưng tình huống trước mắt là gì?
Lâm Lam nhìn vào con hổ trắng, kiêu ngạo chúi đầu vào tay Benson, ngoan ngoãn để người đàn ông này vuốt lông nó, đây là con hổ à? Con mèo lớn chứ!
“Xuống xe đi.” Benson nhìn Lâm Lam hóa đá trong xe, có ý tốt nhắc nhở cô.
“A a, cảm ơn, không cần đâu.” Cho dù là mèo hay hổ, Lâm Lam đều cảm thấy cô không nên lại gần cái con vật này.
Cô không phân biệt đối xử động vật, cô chỉ là sợ chết.
“Anna rất ngoan, đừng sợ.” Nghe tới giọng nói vô cùng ôn nhu của Benson, Lâm Lam trong lòng thầm mắng một câu, đừng sợ cái con quỷ.
Có người nào lại nuôi hổ làm thú cưng?
Benson nhìn vậy nhún nhún vai, lúc này có hai hổ con chạy lại, Benson đặt ôm con hổ xuống, để hai con hổ con uống sữa.
Ánh mắt của Lâm Lam lần nữa lại bị thu hút, so với con hổ lớn đáng sợ, hai con hổ nhỏ đáng yêu hơn nhiều, màu trắng tinh khiết cùng với sọc vân màu xám nhạt, chữ Vương trước trán đặc biệt rõ ràng, đây đúng là vị chúa tể sơn lâm à?
Lúc Lâm Lam bất giác thở dài, Benson mở cửa xe, nhìn Lâm Lam “Yên tâm, bọn chúng rất hiền, cũng rất sạch sẽ.”
“Vâng, sở thích của Benson tiên sinh cũng đặc biệt quá.” Lâm Lam nuốt nước bọt xuống.
“Cái này là công chúa hoàng gia nuôi dưỡng, ngày trước công chúa tặng cho tôi một con, năm nay vừa mới sinh hai con hổ nhỏ, con mẹ tên là Anna, hai đứa nhỏ vẫn chưa được đặt tên.” Benson cũng không coi Lâm Lam là người ngoài, đơn giản giới thiệu ba con hổ.
“Hoàng gia Saya thích nuôi hổ?”
“Còn có sư tử, báo đen.” Benson vừa nói vừa nắm tay Lâm Lam xuống xe.
Lâm Lam không biết liệu có phải bị anh ta cám dỗ vì khuôn mặt này không, làm cô hoàn toàn tin tưởng đối phương, cùng Benson đến trước mặt con hổ.
Tiến lại gần, Lâm Lam cảm thấy hai con hổ này càng đáng yêu hơn, giống từ chạy ra từ anime bước ra.
“Bọn chúng có cắn người không?” Phụ nữ đều là yêu bằng mắt, vừa nãy bị dọa, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng đáng yêu ngốc nghếch của hai con hổ nhỏ thì không nhịn được hỏi Benson.
“Cắn.”
Một chữ của Benson đánh gãy ý tưởng muốn chạm vào hai con hổ nhỏ của Lâm Lam.
Ôm chặt ngực, lùi về phía sau “Vậy chúng ta trở lại xe đi.”
“Haha, đừng sợ, con hổ nhỏ sẽ không làm người bị thương, con hổ lớn mới làm người bị thương, lúc bình thường cũng sẽ không cắn người.” Nhìn thấy Lâm Lam bị dọa, Benson vui vẻ cười lớn.
Nhưng Lâm Lam cảm thấy không buồn cười chút nào.
“Anna, ngồi dậy.” Lúc Lâm Lam đang thầm mắng, Benson hét lớn một tiếng Anna đứng dậy, con hổ trắng đang nằm xuống đột nhiên đứng dậy.
Hai con hổ con đang nằm trên người mẹ uống sữa cũng bò dậy, chạy lại bên chân Lâm Lam và Benson.
Lâm Lam bị dọa hét lên mấy tiếng, kết quả là cô không sao, làm hai hổ nhỏ bị dọa chạy lại về phía hổ mẹ.
Benson cau mày “Cô dọa bọn nó rồi.”
“Tôi dọa bọn nớ rồi?” Lâm Lam tủi thân.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của hai con hổ nhỏ, Lâm Lam bất giác nuốt nước bọt, cô hình như dọa tới bọn nó rồi.
Có chút ngượng ngùng vẫy vẫy tay xin lỗi hai con hổ nhỏ, không ngờ hai con hỏ nhỏ lại lon ton chạy lại.
Lâm Lam khống chế xúc động, nhìn hai con nhỏ đang kỳ lạ nhìn cô, rồi bỗng dưng chạy lại lăn tròn dưới chân cô, muốn bao nhiêu dễ thương có bấy nhiêu dễ thương.
Dây thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thoải mái, Lâm Lam ngồi xổm xuống, duỗi tay chạm chạm nhẹ vào một con hổ, kết quả một con hổ nhỏ khác cũng duỗi người để cô vuốt ve.
Cuối cùng cũng dũng cảm hơn, duỗi tay vuốt vuốt đầu con hổ nhỏ, rồi lại duỗi tay vuốt vuốt đầu con hổ nhỏ khác.
Hai con nhỏ nhỏ dường như cảm thấy cực kỳ dễ chịu, nằm duỗi người ưỡn bụng mặc sức cho Lâm Lam vuốt ve.
Lâm Lam tò mò nhìn hai con hổ nhỏ, một mặt khó hiểu “Bọn nó thật sự là hổ sao?”
“Nếu là giả tặng cho cô.”
“Nhưng tôi biết thì con hổ không phải là thế này.”
“Đây là được người nuôi dưỡng, so với hổ tự nhiên hoang dã đương nhiên không giống rồi.” Benson rất kiên nhẫn giải thích.
Lâm Lam gật gật đầu, hai con hổ nhỏ được vuốt ve cực kỳ vui vẻ, nằm ưỡn người trên chân Lâm Lam, chọc Lâm Lam cười vui vẻ.
Từ khi Diêm Quân Lệnh xảy ra chuyện đến nay, Lâm Lam hình như chưa được thư giãn bao giờ, nhưng lúc này được hai con hổ nhỏ đùa giỡn, không cẩn thân ngồi bệt xuống đất.
Benson nhếch mép cười nhìn người phụ nữ bụng to đang ngồi bệt xuống đây, giơ tay duỗi tay ra “Nào, đưa tay cho tôi.”
“A...” Lúc cô duỗi tay đưa tay cho Benson, đứa bé trong bụng dường như cũng đang rất vui vẻ, duỗi chân đạp nhẹ bụng cơ, rồi lại như nắm chặt tay đấm bốc trong bụng cô.
Lâm Lam a một tiếng, giữ chặt phần bụng dưới.
Benson vội vã quỳ xuống “Cô sao vậy.”
Dường như cảm thấy bộ dạng gấp gáp trong giọng điệu của mình, Benson lập tức hồi phục giọng nói bình thường “Có sao không?”
“Cậu ấy đạp tôi.” Lâm Lam dường như không chú ý tới biến hóa của người đàn ông, chỉ vào phần bụng dưới nói.
“Cậu ấy?” Lâm Lam nhìn bụng Benson hỏi.
Lâm Lam gật đầu, đôi mắt người đàn ông lóe lên một sự ngạc nhiên lớn, đỡ Lâm Lam đứng lên “Tôi đưa cô vào bên trong nghỉ ngơi.”
“A... lại đạp tôi rồi, cậu ấy hình như rất thích hai con hổ nhỏ.”
“Tôi tặng cô một con.”
“Đây không tốt lắm.” Lâm Lam đột nhiên ngừng bước, kỳ lạ nhìn người đàn ông này.
Benson lúc này mới nhận ra anh nói sai “Tôi nói là tặng cho đứa bé.” Lại nói thêm “Lại nói thêm một câu “Dù sao tôi với đứa bé cũng có duyên.”
“Vâng.”