Benson hết sức bình thản trước phản ứng của Rio, giống như sự việc xảy ra ban nãy, thực sự chỉ là sự dò xét và kiểm tra của người chú thương cháu gái đối với cháu rể mà thôi.
Không khí ngột ngạt trong chốc lát đã dịu đi, những vị khách không hiểu ý nghĩa sâu xa bên trong thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm thán: Hóa ra là như vậy.
Nhưng người nắm rõ mọi chuyện lại chẳng nhẹ nhõm chút nào.
Lâm Lam và Tăng Tuyết đứng nguyên tại chỗ, có chút khó xử, ngay lúc này bên ngoài lại có thêm một trận hỗn loạn nữa.
“Như này vẫn chưa kết thúc sao?” Tăng Tuyết thầm thì.
“Đừng nói nữa.” Lâm Lam nhắc nhở, các cô vốn dĩ ăn mặc đơn giản, vì thế dễ gây chú ý giữa giữa đám đông đang khoác lễ phục phương Tây, nếu giờ thì thầm to nhỏ lại càng bị để ý.
Tăng Tuyết biết điều nín thinh, nhìn thấy một ông cụ đầu đã ngả bạc đang bước chầm chậm vào lễ đường, đi theo ở phía sau là hai người đàn ông trung niên cao to, có thể thấy rõ họ không quá phô trương như Rio, nhưng lại có cùng một khí chất mạnh mẽ.
Lâm Lam than thở trong lòng, buổi tiệc đính hôn ngày hôm nay đúng thật đầy thăng trầm.
“Ông ấy là ai?” Tăng Tuyết nhịn không được bèn nhỏ giọng hỏi.
Kết quả một ánh mắt sắc nhọn hướng về phía các cô, Lâm Lam theo bản năng kéo Tăng Tuyết lùi về sau, chợt nhìn thấy con ngươi như chim ưng, trong lòng có chút run sợ.
Ông cụ rõ ràng vừa nhìn đã biết khoảng 70 tuổi, nhưng đôi mắt sắc nhọn kia, tưởng chừng như có thể xuyên thấu tâm hồn trong nháy mắt.
Lâm Lam mơ hồ, trong lòng có chút hoảng loạn.
“Ông nội, bên này.” Đúng lúc cô đang khó xử, Benson vội bước tới gọi một tiếng ông nội.
Ánh mắt của ông cụ nhanh chóng trở nên hiền dịu, bước vào trong cùng với Benson.
Lúc này Lâm Lam mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra ông ta là ông của Benson, vậy thì thân phận của anh ta không phải giả rồi, với ánh mắt sắc nhọn này sao có thể không nhận ra đứa cháu của mình chứ.
Tâm trạng cô trầm bổng lúc lên lúc xuống, cuối cùng nghiêng về một phía, đó chính là Benson thật sự không phải chồng của cô.
“Giờ chúng ta phải làm sao?” Tăng Tuyết ngơ ngác nhìn Lâm Lam.
“Rời khỏi đây.” Nói xong Lâm Lam liền kéo tay Tăng Tuyết đi về hướng cánh cửa.
“Đợi đã, trông cô gái đó rất lạ mắt, là ai mời vậy?” Đúng lúc Tăng Tuyết và Lâm Lam bước được hai bước chuẩn bị rời đi, ông cụ liền quay đầu lại hỏi các cô.
Lâm Lam và Tăng Tuyết dừng bước, nhưng không cử động.
“Ông chủ nhà Maktoum đang hỏi các cô đó.” Có người thấy Lâm Lam và Tăng Tuyết không biết gì cả liền nhắc họ.
“Cháu là bạn của công chúa Helen.” Lâm Lam từ từ quay người, nhìn về phía ông cụ mỉm cười.
“Ra là vậy, cô bé lại đây.”
“Dạ.” Lâm Lam nghe không hiểu, người bên cạnh liền nhỏ giọng giải thích với cô, cô khẽ dạ một tiếng. Vốn nghĩ rằng trả lời xong có thể lập tức rời đi, không ngờ rằng ông cụ lại vẫy tay với cô, bảo cô qua bên đó.
Lâm Lam chần chừ, liền thấy ánh mắt biến sắc của Benson nhìn cô, chỉ có thể tuân mệnh bước lên.
Ông cụ dường như rất có cảm tình với Lâm Lam, liền kể chuyện về những trải nghiệm ông đã trải qua khi còn trẻ ở Trung Quốc, Lâm Lam nghe đến mơ hồ không hiểu gì.
Nhìn thấy giờ đính hôn sắp tới, Lâm Lam không dễ dàng gì mới có cớ để rời đi, nhưng lại bị chặn lại ở cửa lớn với lý do là tộc trưởng của nhà Maktoum mời cô đến cung điện sau bữa tiệc.
Lâm Lam ngỡ ngàng, còn Tăng Tuyết thì há hốc, kinh ngạc lẩm bẩm: “Ông cụ này không phải đã thích em rồi đấy chứ? Chị nghe nói ở Saya có rất nhiều ông cụ lắm tiền thích thú nhất là nuôi các cô gái trẻ, em lại xinh đẹp như này...”
“Chị im đi.” Lâm Lam đau đầu.
Gương mặt Tăng Tuyết đầy vẻ vô tội: “Hay chị em mình nghĩ cách chuồn khỏi đây đi?”
“Ừm.” Lâm Lam ừm một tiếng, cùng Tăng Tuyết đi qua dòng người, muốn tìm cửa sau, nhưng ở khách sạn sang trọng này thì chỗ nào cũng thấy vệ sĩ, chỗ nào cũng được phòng vệ nghiêm ngặt, giống như buổi lễ hôm nay không phải là lễ đính hôn mà là họp hội nghị thượng đỉnh.
“Bây giờ phải làm sao?” Tâm trạng hai người không ổn định, đi lại loạn xạ nhưng không thấy lối ra, cuối cùng cũng mệt mỏi mà ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Bùm!
Đang hít thở sâu đột nhiên bùm lên một tiếng, Lâm Lam định chốn đi, nhưng phát hiện từ xa pháo hoa đã được bắn ra, cánh hoa đỏ sặc sỡ bay trên không trung, rơi đầy trên đại sảnh.
Trên miệng Benson vẫn là nụ cười đặc trưng đó, gương mặt Helen hạnh phúc và âu yếm bên người đàn ông của mình, trông họ ngọt ngào và đầy viên mãn.
Lâm Lam ngơ ngác nhìn theo, cũng quên mất phải tìm đường ra.
Người dẫn chương trình nói giọng Saya, Lâm Lam và Tăng Tuyết nghe không hiểu, nhưng trong lòng vẫn cảm nhận được vẻ đẹp trang nghiêm khiến lòng người ngưỡng mộ.
Còn Rio mặc dù không có súng, ông ta ngồi ở hàng ghế đầu và lắc chân, trên mặt là nụ cười giả tạo, ông ta có thể không xem thằng nhóc Benson này ra gì nhưng không thể không nể mặt cả nhà Maktoum.
Ông cụ nhà Maktoum lộ mặt trong ngày lễ đính hôn của Benson và Helen ngày hôm nay không chỉ đơn giản đến để tham dự như người khác.
Rio lặng lẽ gõ ngón tay, dự tính trong lòng, chẳng nhẽ ông cụ này thật sự muốn đem chức vị trưởng tộc truyền cho Benson, như vậy việc này sẽ trở nên phiền phức rồi.
Ông ta liên tục liên lạc cho Med suốt từ hôm qua đến giờ, nhưng không nhận được tin tức gì, Rio lo ngại tên ngu ngốc đó sẽ bán đứng mình, vậy giữa ông ta và nhà Maktoum sẽ có mối thù.
Về việc ông cụ nhà Maktoum để ý đến người phụ nữ khi nãy, Rio dường như cũng đã lưu tâm đến.
Những kẻ hèn nhát của nhà Benson đột nhiên có chỗ đứng, ít nhiều khiến người khác cảm thấy bất ngờ, dĩ nhiên không thể bỏ qua, đầu tiên phải nghi ngờ sự mất tích đột ngột của cậu cả nhà họ Diêm, cùng với những mối quan hệ của anh ta.
Nhưng sau một cuộc điều tra, có thể khẳng định Diêm Quân Lệnh thật sự đã chết. Vậy đây là thủ đoạn của tên Benson, chỉ có thể có một khả năng tên này trong nhiều năm đã giả heo để ăn thịt hổ.
Nhưng Lâm Lam đột nhiên xuất hiện trong tiệc đính hôn của Helen, khiến cho hai ông lớn không thể không sinh nghi.
Benson đứng lên bục, trông giống như đang chìm đắm trong hạnh phúc cùng vị hôn thê, nhưng thực chất mọi việc xảy ra xung quanh đều không lọt khỏi mắt anh ta.
Điều này lại khiến anh giận dữ hơn với Helen.
Ngược lại Helen bình tĩnh hơn nhiều, trong lần thứ hai khi pháo hoa được phát ra, cô ta sát lại bên tai của Benson khẽ nói: “Tôi cũng vì muốn tốt cho anh, anh thật sự cho rằng đưa cô ta đến biệt thự, họ sẽ không biết sao? Tôi có thể điều tra ra được, đương nhiên họ cũng có thể điều tra.”
“Đó không phải chuyện cô cần lo lắng.” Ánh mắt Benson càng trở lên lạnh lùng hơn, quay lưng với Helen, hướng về một phía ra hiệu bằng tay.
Một lúc sau có người đi đến trước Lâm Lam và Tăng Tuyết, khẽ nói: “Tôi là người của Benson, bây giờ tới đón hai cô ra ngoài.”
“Xem ra còn có chút lương tâm.” Tăng Tuyết thầm thì một tiếng, kéo Lâm Lam nhanh chóng đi theo người đó.
Lâm Lam nhìn xung quanh, bước theo cô ấy.
Vào thời khắc này, trong lòng cô dường như đã khẳng định người đàn ông đó không phải là Diêm Quân Lệnh, bởi vì dù thế nào anh cũng không thể lấy người phụ nữ khác.
Vì vậy anh ta không phải.
Họ theo người tiếp đón đi qua đám người, lại đi qua vài cánh cửa cuối cùng mới có thể ra khỏi khách sạn.
Khương Lôi và Vương Đại đang đứng đợi họ.
Lâm Lam và Tăng Tuyết thở phào, đi về phía xe của Khương Lôi.
Đã đến Saya được một tuần, Lâm Lam gặp được người cô muốn gặp, điều cần xác thực cũng đã xác thực rồi, không nên tiếp tục nhận định như vậy nữa, Lâm Lam che bụng, tự an ủi bản thân, quay đầu nhìn về hướng khách sạn sang trọng kia.
Nơi đó, một cặp tình nhân phải kết hôn chứ không phải họ.
Bùm bùm!
Đúng lúc Lâm Lam sắp đi tới xe Khương Lôi, đột nhiên vang lên tiếng nổ súng, ánh mắt nhìn về phía xe Khương Lôi.
“Nằm xuống.” Khương Lôi hét lớn.
Lâm Lam lập tức ngồi xổm xuống, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, một chiếc xe đã đậu trước mặt cô, tiếp đó cô bị đưa lên xe.
“Các người là ai? Muốn làm gì chứ!”
“Cô Lâm đừng sợ, ông chủ của chúng tôi chỉ muốn mời cô về uống trà thôi.”
“Khốn kiếp, đây là mời sao?” Trong một ngày mà bị đe dọa, bị bắt đi những hai lần, Lâm Lam cảm thấy đây thật sự là ngày đen đủi của cô, những người Saya này quả nhiên từ công chúa cho đến đại gia, đều không biết cách mời khách sao?
“Xin lỗi.”
Xin lỗi cái đầu anh ý, Lâm Lam đỡ lấy bụng, không biết bảo bối của cô có bị dọa cho sợ không?