“Tôi cho rằng Diêm phu nhân rất chào đón tôi, đã như vậy thì tôi xin cáo từ.” Benson nhìn không mặt đỏ bừng của Lâm Lam, rất vô tội nói.
Nói xong Benson mở cửa chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại!” Lâm Lam hét lên.
“Diêm phu nhân đến cùng là muốn ở lại hay là rời đi.” Benson quay người nhún vai bất lực nói.
“Tôi... anh với cô ấy hôm qua... có phải làm rồi?” Lâm Lam khó khăn thốt ra từng chữ hỏi.
Benson đột nhiên rất hứng thú “Làm rồi... cái gì?”
Nghe tới làm rồi, trái tim của Lâm Lam như hẫng đi một nhịp, nhưng ngay lập tức nghe tới hai chữ cuối, con ngươi xinh đẹp trợn trừng nhìn người đàn ông “Anh đây là cố ý phải không? Anh là hiểu rõ tôi đang nói cái gì?”
“Diêm phu nhân hình như đặc biệt quan tâm tới chuyện của tôi và Helen, hay là muốn làm những việc tối qua chưa làm xong?” Benson đột nhiên tiến lại gần Lâm Lam, hơi thở ấm nóng phả lên người Lâm Lam, mang theo mê hoặc say lòng người.
Lâm Lam cố làm mình bình tĩnh, nhìn người đàn ông trước mặt “Nếu như anh dám thừa nhận anh là Diêm Quân Lệnh, thì tôi cũng không ngại thử.”
“Vậy sợ làm Diêm phu nhân thất vọng rồi, nếu như tôi là Diêm Quân Lệnh, vậy không gọi là yêu đương vụng trộm mà là quang minh chính đại rồi.” Benson thậm chí còn thể hiện tiếc nuối.
“Tôi cảm thấy anh chính là Diêm Quân Lệnh.”
“Nhưng cô trước mặt ông nội và các chú của tôi lại không nói như vậy.” Benson lười biếng nhìn người phụ nữ.
“Tôi có bằng chứng mới.” Lâm Lam nhìn chằm chằm Benson.
“Ừ?” Người đàn ông rất thích thú ừ một tiếng.
Lâm Lam kiễng chân chạm nhẹ vào môi Benson “Tên, ngoại hình, thói quen cuộc sống, thậm chí cả những vết sẹo trên cơ thể anh có thể hoàn toàn thay đổi, nhưng cảm giác từ thân thể anh đem lại cho người khác không thể nào thay đổi, anh là Diêm Quân Lệnh, chính là chồng tôi.”
“Vậy cô có từng nghĩ qua, tất cả những cảm giác quen thuộc này, rất có thể là cô tự lừa dối cô chưa?” Benson vô thức dùng ngón tay cái chạm vào tay mình, ánh mắt chắc nịch hỏi người phụ nữ bên cạnh.
“Tôi...” Lâm Lam muốn phủ nhận điều đó, nhưng nói tới nửa chừng, cảm thấy lời nói của người đàn ông không phải không có khả năng, bối rối lắc đầu “Không phải, cảm giác của tôi sẽ không sai.”
“Cô muốn thử lại không.” Benson một mặt chân thành gợi ý.
Lâm Lam sững người, tiến đến gần chỉ là lúc môi gần như chạm môi người đàn ông này, bỗng dưng tỉnh ngộ, cô đây là đang làm cái gì, lui về sau “Anh cố ý phải không?”
Benson nhún nhún vai, tiến lại gần đặt cô giữa mình và tường vàng của khách sạn, thì thầm mê hoặc vào tai cô “Diêm phu nhân có ai đã nói cô rất đẹp chưa, đẹp đến nỗi làm người khác không kiềm chế được.”
“Anh...” Lâm Lam bị nói vậy mặt đỏ bừng, cũng vô cùng tức giận, người đàn ông này hôm qua vừa mới đính hôn với công chúa, cùng nhau hưởng thụ những gì tốt đẹp nhất, mà sáng hôm sau lại đang ở đây trêu chọc cô, thật sự quá cặn bã rồi.
“Tôi cái gì? Thật ra tôi không để ý Diêm phu nhân là thiếu phụ đâu, dù sao phụ nữ thành thục mới là lôi cuốn nhất.” Nói xong Benson cúi đầu ngửi ngửi mùi vị trên người Lâm Lam, một sự khêu gợi không nói ra được.
“Anh... khốn nạn!” Lâm Lam không ngờ rằng bản thân mình lần nữa lại bị chọc ghẹo, bàn tay đang giơ ra giữa chừng bị người đàn ông giữ lại.
“Khốn nạn? Có lẽ nên cho cô cảm nhận một chút thế nào là khốn nạn thật sự.” Nói xong Benson kéo Lâm Lam đang bị ép lên tường, vứt cô lên giường rồi đè lên người cô.
Lâm Lam hoảng hốt “Benson anh đừng có làm loạn, tôi đang mang thai.”
“Vẫn là góa phụ!” Người đàn ông nói nghiến răng nói hai chữ góa phụ, đồng thời cắn lên tai cô thở ra khí nóng “Nghe nói góa phụ đều rất nhiệt tình, đừng làm tôi thất vọng.”
“Khốn nạn, anh là đồ khốn nạn... cút ra ngoài!” Lâm Lam sợ hãi, đạp vào thân dưới của Benson, vô thức bảo vệ phần bụng dưới.
Benson đau đớn, lùi về một bên, nhìn người phụ nữ đang hoảng loạn trên rồi “Đây không phải điều cô muốn sao? Bây giờ lại giả vờ trinh nữ cái gì?”
“Anh ông phải anh ấy... anh ấy sẽ không bao giờ thế này, anh không phải anh ấy...” Lâm Lam gục người trên giường, ôm chặt đầu đầu gối miệng lẩm bẩm nói.
Benson nhìn người phụ nữ trên giường hồn bay phách lạc, trong lòng cũng đau đớn không kém cô chút nào, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh hơn người.
“Cô hy vọng tôi là ai?”
“Không phải anh ấy... không phải tiểu ca ca...” Lâm Lam không nghe thấy lời của Benson, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không thể làm chủ được chính mình.
Benson nhìn người phụ nữ bé nhỏ đang co rúm người lại, nắm chặt nắm đấm lộ ra gân xanh “Thì ra Diêm phu nhân nhàm chán như vậy, xem ra hôm nay cũng không có cảm hứng gì làm tiếp rồi, cô tự mình giải quyết.”
Vứt lại một câu, Benson quay lưng đi ra ngoài.
Lúc anh rời đi Khương Lôi vừa hay mở cửa, mắt hai người nhìn nhau, Khương Lôi không hỏi, nhưng biết chuyện gì đã xảy ra.
Lâm Lam ngồi đó rất lâu, đến khi cả chân đều tê cứng, mới ngẩng đầu lên căn phòng đã không còn bóng hình nào của người đàn ông kia rồi, nhưng câu nói cuối cùng vẫn lảng vảng trong đầu cô.
Tự mình giải quyết? Anh ta muốn tự mình giải quyết? Aa.
Vuốt ve phần bụng dưới, Lâm Lam chỉ hận không thể gào khóc lên, nhưng cuối cùng chỉ chạm nhẹ vào giọt nước mắt “Bảo bối, mẹ không phải người nhát gan, anh ta không cần chúng vậy chúng ta cũng không cần anh ta nữa!”
Phịch...
Duỗi cái chân đang tê ra, đầu mũi vẫn còn mùi vị của người đàn ông, Lâm Lam cố tình không quan tâm, từ từ bước xuống giường, Tăng Tuyết bên ngoài cũng đang ầm ĩ gõ cửa.
Lâm Lam đi vào phòng tắm rửa qua mặt, rồi mới mở cửa.
Tăng Tuyết lo lắng hỏi “Em không sao chứ? Tại sao lâu như vậy mới mở cửa?”
“Không sao, chị nói với Lôi Tử, hôm nay chúng ta trở về Bắc Kinh.” Lâm Lam nói.
Từ khi nhìn thấy Benson cô đã do dự chuyện có nên trở về hay không, lý trí và tình cảm dày xéo lẫn nhau, cô như bị kẹt ở giữa không cách nào lựa chọn.
Nhưng bây giờ thì khác, không có lý do gì để ở lại đây nữa.
Cho dù là Benson hay là Diêm Quân Lệnh.
Lâm Lam khuyên nhủ bản thân, nếu như Benson là Diêm Quân Lệnh, vậy những điều anh làm bây giờ ắt hẳn là có nguyên nhân. Cô ở đây sẽ chỉ làm đối phương thêm khó xử, chờ đến khi mọi chuyện kết thúc rồi anh nhất định sẽ giải thích cho cô.
Nếu anh không phải là Diêm Quân Lệnh, vậy là ở đây cũng chẳng có ích gì, để một người đàn ông xa lạ năm lần bảy lượt làm cô bẽ mặt ư.
Cho dù là thế này nào, cũng không phải là điều Lâm Lam hy vọng.
Chỉ có lý trí mặc dù nói rõ ràng cho Lâm Lam phải làm sao, nhưng vừa nghĩ tới người đàn ông kia là Diêm Quân Lệnh, mà anh lại cùng Helen dây dưa một đêm, nói với cô những lời lẽ vô liêm sỉ ấy, làm cho Lâm Lam khó mà kiểm soát bản thân mình.
“Tiểu Lâm em cuối cùng cũng chịu trở về rồi? Chị sẽ đi nói với Lôi Tử ngay!” Tăng Tuyết vui mừng hét lên tên Lôi Tử với Lâm Lam.
Mấy ngày nay Tăng Tuyết cảm thấy ở Saya đủ rồi, mặc dù nơi này rất tốt, nhưng nói cho cùng vẫn không phải là tổ quốc của mình, đáng sợ nhất ở đây là lúc nào cũng có thể bị bắt cóc uy hiếp.
Vì tính mạng của mình là Lâm Lam, Tăng Tuyết hai tay đồng ý trở về.
Lâm Lam nhìn Tăng Tuyết vui sướng, mỉm cười đầy chua xót.