Bà nội đánh xong thì thở hổn hển, Diêm Như Tuyết vội vàng dìu bà ngồi xuống ghế, vỗ nhẹ sau lưng, cố gắng để bà nội có thể bớt giận.
“bà nội, đừng tức giận, anh hai khó khăn lắm mới trở về, nên vui mừng mới đúng.” Diêm Như Tuyết kéo tay bà nội, nhỏ nhẹ vỗ về.
Diêm Quân Lệnh lại chỉnh lại áo khoác, đứng sang một bên nghe giáo huấn.
“bà có thể không tức sao?” bà nội bớt mệt liền chằm chằm nhìn thằng cháu đang đứng ngoan ngoãn bên cạnh.
“bà nội, chuyện này cháu có thể giải thích.”
“Giải thích? Đừng giải thích với bà, đi mà giải thích với tiểu Lam ấy.” Bà nội mắng một câu, kết quả là bị hụt hơi, bị ho sặc sụa, Diêm Như Tuyết vội vàng tiếp tục vuốt lương cho bà nội dễ thở.
Diêm Quân Lệnh lo lắng, “bà nội đừng tức nữa cháu sẽ giải thích với tiểu Lam.”
“Hụ hụ hụ... giải thích? Giải thích con khỉ, con bé nó đau lòng đến vậy còn giải thích làm sao!” bà nội vừa nguôi giận chút lại mắng một câu.
Diêm Quân Lệnh lúc này cũng không biết nói gì nữa, lại nhớ tới câu nói cuae Khương Lôi, và cả Lâm Lam lạnh nhạt với mình lúc trong phòng bệnh nữa, cũng không biết cô bé này sẽ tha thứ cho mình không?
Vốn nghĩ rằng bản thân ít nhất có thể cùng cô ấy lúc cô ấy sinh con, nhưng cuối cùng lại kích động cô ấy khiến phải sinh sớm, suýt nữa mất mạng.
“Thôi đi, những chuyện này đều là chuyện của con, bà nội nói gì cũng vô ích.” Bà nội nhìn biểu cảm của cháu trai, biết Diêm Quân Lệnh cũng không dễ chịu gì, lắc đầu bỏ qua.
“bà nội...”
“Để bà xem nào.” Hết cơn giận bà nội cũng mềm mỏng chút, đưa tay về phía cháu trai.
Diêm Quân Lệnh vội vàng khom người xuống để bà nội nhìn.
Bà nội sờ mặt cháu trai, hỏi vẻ ngạc nhiên, “Cháu trai của bà, trở về thật rồi, còn sống trở về...”
“bà nội...” Diêm Quân Lệnh vừa bị bà đánh, sau đó còn bị trút giận đùng đùng, bây giờ đây nghe giọng nghẹn ngào của bà, khiến anh rớt nước mắt.
Lần này đúng là anh làm không tốt, để cả nhà phải lo lắng.
“Đi xem con trai của cháu đi, 2.8kg, tuy sinh sớm nhưng rất khỏe mạnh.” Bà nội khỏe hơn chút lại nhìn cháu trai đầy đủ lành lặn, thế là hết cả mệt nhọc.
“Con trai? Là con trai?” Diêm Quân Lệnh rướn rướn mày, anh luôn muốn có đứa con gái, cô con gái nhỏ giống như bánh bao nhỏ.
“Sao thế? con trai mà còn không vui sao?” bà nội vừa nghe ngữ khí của cháu trai, liền lo lắng, lại cầm gậy lên.
“vui, vui chứ, sao cháu không vui cho được?” Diêm Quân Lệnh nói xong liền quay người qua Diêm Như Tuyết hỏi, “Đứa trẻ đâu? Anh đi thăm nó.”
“Em ẵm lại đây cho anh xem.” Diêm Như Tuyết trả lời xong liền đi ăm đứa bé.
Một lát sau em bé đã được ẵm tới, Diêm Quân lệnh cẩn thận đón lấy, nhìn nhóc con vẫn đang nhắm mắt, cảm giác thần kỳ không thể tin nổi, thứ bé nhỏ này là con của anh, là con của anh và bánh bao nhỏ.
Bàn tay thon dài mân mê làn da non nớt của con trai, kết quả là nhóc con bị thức giấc, miệng mở ra ngáp một cái rồi ngủ tiếp, điệu bộ đó cực kỳ đáng yêu, giống như chú cún con vậy.
“Mẹ, đây đúng là con của con sao?” Diêm Quân Lệnh vẫn có cảm giác đang nằm mơ.
“vậy còn có thể là con của tôi sao?” nhìn con trai vẻ mặt luôn lạnh lùng bây giờ bộ dạng không điềm tĩnh như vậy, Tạ Quyên chỉ biết lắc đầu nói.
“Con được làm cha thật rồi, làm cha rồi!” Diêm Quân Lệnh kích động giơ đứa bé lên, lúc này đúng là dọa bà nội sợ rồi, vội vàng kêu Diêm Như Tuyết ẵm đứa bé lại.
Diêm Quân Lệnh tay không có gì mới ý thức lại đi nhìn em bé.
“Anh đừng kích động qua mà làm rơi đứa bé.” Diêm Như Tuyết sau khi kinh hãi thì nhìn anh hai vẻ mỉa mai.
Diêm Quân Lệnh bị ẵm mất đứa bé quay qua nhìn con trai, không có gì trong tay vẫn có chút chưa quem, cố gằng kiềm chế sựu hụt hãng trong lòng, quay sang hỏi bà nội, “bà nội à, đặt tên cho em bé chưa ạ?”
“Vẫn chưa đặt, chờ cha vợ cháu quyết định.” Bà nội vẫn chưa nghĩ ra nên đặt tên gì cho chắt nội bảo bối.
“biệt danh ạ?”
“Gấp gì chứ, mau đi thăm tiểu Lam đi.” bà nội thúc giục. Lúc này cửa thang máy mở ra, là ông nội và ba Diêm Quân Lệnh.
“Ông nội, ba.” Diêm Quân Lệnh cung kính chào.
Ông nội đứng lại, ngây người nhìn một lúc, vẫn có chút không tin, nhưng sự thật bày ra trước mắt khiến ông không thể không tin, thật sự cháu nội ông trở về rồi.
“Thằng nhóc con này làm khổ bà nội và mọi người rồi.” Ông nội lên trước vỗ vai cháu nội.
“Ông nội, là cháu không tốt.”
“tiểu Lam biết chưa?” ông nội hỏi.
Diêm Quân lệnh gật đầu, nét mặt có chút buồn rầu.
Ông nội thoáng chốc hiểu được nhóc con này đang bị giận dỗi, liền lắc đầu, “Đáng đời!”.
Ông Diêm nhìn con trai, “Chứ không phải sao, lớn chừng này rồi làm việc không ra sao cả, về rồi thì cố gắng giải thích cho rõ ràng.”
So với đàn bà phụ nữ kích động thì đàn ông họ Diêm điềm tĩnh hơn nhiều. Diêm Quân Lệnh mau chóng gật đầu, đương nhiên là phải giải thích rõ ràng rồi. Nhưng mà bây giờ khó khăn nhất vẫn là Lâm Lam.
Chờ mọi người mỗi người một câu nói xong thì đã 7 giờ. Diêm Quân Lệnh đưa đứa bé cho mẹ, tự mình đi vào trong phòng.
Lâm Lam vẫn chưa tỉnh giấc, nhưng thần sắc đau khổ đó nói với anh rằng, cô bé này vốn chưa ngủ say.
Diêm Quân Lệnh đau lòng đưa tay ra nắm chặt lấy tay của Lâm Lam, anh đã nghe qua quá trình sinh nở của Lâm Lam, càng thấy bản thân thật đáng trách.
“Em yêu, xin lỗi, là ông xã không tốt.” Diêm Quân Lệnh hổ thẹn nói nhỏ.
Mí mắt Lâm Lam giật giật, những tháng ngày ở Saya hiện ra trước mắt Lâm Lam vô cùng sống động, từ hy vọng ban đầu đến thất vọng, rồi khói lửa và đau thương ở lâu đài Alpha, sau cùng là sự sỉ nhục phản bội của người đàn ông. Trái tim như bị khoét một vết thương lớn, mà lại chính là người cô yêu nhất tự tay khoét nó. Giờ đây một câu xin lỗi của anh có thể làm lành nó sao?
Lâm Lam nhắm mắt lại nghe lời thì thầm của người đàn ông, sau đó vẫn không chịu mở mắt ra.
Diêm Quân Lệnh hụt hẫng, “bánh bao nhỏ, anh không hy vọng em sẽ tha thứ cho anh ngay, cũng không nên tha thứ cho anh, nhưng anh sẽ đợi, đợi tới khi em không còn giận nữa, có được không?
Vẫn không có phản ứng gì.
Lâm Lam rất đau đớn, mỗi tế bào trên cơ thể cô đều chịu ngàn vạn nỗi giày vò, vết thương trên bụng mới hết thuốc tê giống như bị kim đâm vậy, từ tối qua sinh con xong đến bây giờ, cô không ngủ được giấc trọn vẹn, chỉ là chợp mắt một lát lại mơ thấy ác mộng, lúc này nghe người đàn ông thầm thì bên tai chỉ cảm thấy càng đau hơn, càng khó chịu hơn.
Đúng lúc Diêm Quân Lệnh nghĩ là cô không thèm quan tâm, thì cô gái nhỏ bỗng mở mắt, “Anh có thể im miệng không?”
“Lâm Lam cuối cùng em cũng để ý tới anh rồi sao?” không những không nghe thấy sự nổi giận của cô gái nhỏ, mà Diêm Quân Lệnh vui mừng hỏi.
“Anh ra ngoài!” Lâm Lam bực bội quát.
Diêm Quân Lệnh mặt biến sắc, “Lâm Lam?”
“ra ngoài!” Lâm Lam không biết bản thân bị sao nữa, chỉ cảm thấy người đàn ông này đứng ở đây thì cô không thể bình ổn tâm trạng được. Hơn nữa trong đầu bất giác nhớ tới dáng vẻ của Helen tươi cười dựa vào người Diêm Quân Lệnh rất ngọt ngào hạnh phúc. Nếu như anh ấy đã muốn thành hôn với Helen vậy còn quay lại đây làm gì?