Diêm Quân Lệnh và Lâm Phúc Sinh đang nói chuyện bỗng nhiên im bặt, ánh mắt hướng về người ở đầu giường, biểu cảm dịu dàng khiến Lâm Phúc Sinh có chút ngại ngùng, biết ý liền đi ra khỏi phòng.
Cũng chính một năm trước, Diêm Quân Lệnh rất khó tưởng tượng, anh và bánh bao nhỏ của mình có được một gia đình nhỏ 3 người hạnh phúc.
Đút tay túi quần lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn cô gái nhỏ chơi đùa cùng con trai.
Lâm Lam thì thầm nói chuyện với con trai được một lúc, thì cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, nghiêng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt đen láy dịu dàng của Diêm Quân Lệnh, nhất thời có chút bối rối, không biết nên đối phó thế nào, liền thu tay lại, nằm ngay ngắn trở lại.
Diêm Quân Lệnh bất lực lắc đầu, “Cô bé ngốc.”
Lâm Lam không thèm để ý tới anh.
Nhưng Diêm Quân Lệnh cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ, liền nhào người lại, “Em yêu vẫn còn giận sao?”
Lâm Lam nhắm mắt lại.
“Ha.” Diêm Quân Lệnh coi như đã biết, anh đắc tội với cô gái nhỏ rồi. Nghiêng đầu ra vẻ vô tội nựng con trai, “bảo bối à, con nói với ma mi tha thứ cho ba được không?”
“Đừng làm khó con trai của em.” Nghe câu đó, Lâm Lam không nhịn được lạnh lùng lườm người đàn ông một cái.
“Cũng là con trai cảu anh mà.” Thấy cô gái nhỏ chối bỏ công sức của mình, Diêm Quân Lệnh cười nhõng nhẽo.
Tiếc là Lâm Lam không mắc mưu này của anh, lại nhắm mắt lại.
Diêm Quân Lệnh nhún vai, “Con trai à, mẹ con thật nhẫn tâm.”
Lâm Lam nghe xong trong lòng thầm chế nhạo người đàn ông, ai nhẫn tâm chứ, Diêm Quân Lệnh anh mới là đồ vô lương tâm.
Nhìn kỹ Lâm lam vẫn không có động tĩnh gì, Diêm Quân Lệnh đành ngồi một bên, không ngờ chuông điện thoại reo lên, nhìn số gọi đến anh chau mày rồi nhấn nút nghe, “Chuyện gì vậy?”
Vừa nói Diêm Quân Lệnh vừa đứng dậy, Lâm Lam lắng tai nghe, thì thấy đầu dây bên kia là nữ giới.
Không biết vì sao trực giác mách bảo cô, đó là Helen.
Vết thương lòng vừa mới lành lại chút ít, dường như lại lần nữa nứt ra, khiến Lâm Lam vô cùng khó chịu, đặc biệt người đàn ông còn tránh đi chỗ khác nghe điện thoại, lẽ nào anh và công chúa Saya vẫn còn gì đó chưa rõ ràng?
Trong lòng hụt hẫng, lấy điện thoại mấy ngày không động tới ra, phát hiện có một thông báo EMail mới, tựa đề là gửi Lâm Lam.
Có chút tò mò ấn mở mail, bên trong là tệp video, Lâm Lam tiện tay nhấp mở ra, khuôn mặt trắng bệch.
Chỉ nhìn thấy hai cơ thể đang quấn lấy nhau, tuy người đàn ông chỉ để lộ nửa khuôn mặt, nhưng Lâm Lam nhìn rất rõ đó là Benson, là Benson mà Diêm Quân Lệnh đóng giả, mái tóc ánh kim đó hiện ra rõ rệt.
Mà người nằm bên dưới chính là Helen người phụ nữ vô cùng sang trọng quyền quý trước mặt người dân trong nước, giờ đây là nữ hoàng Saya.
Lâm Lam chưa từng nghĩ rằng một người đàn ông cả đời chỉ có thể ở cùng một người phụ nữ, nhưng đây không có nghĩa là cô chấp nhận cảnh tượng trước mắt, người chồng thề thốt chỉ yêu mình cô, trong thời gian cô mang thai cứ nghĩ rằng anh đã chết, thì anh lại cùng người phụ nữ khác quyến luyến không rời.
Ban đầu vì những lời ngọt ngào mà anh ta nói trong mấy ngày nay, Lâm Lam nghĩ rằng thêm vài ngày nữa sẽ tha thứ cho anh. Nhưng nghe hơi thở dung tục của đôi nam nữ trong video, Lâm Lam chỉ thấy vô cùng xót xa hụt hẫng.
Diêm Quân Lệnh vẫn nghe điện thoại, anh vẫn còn liên lạc với người phụ nữ đó, vậy mà cô lại ngây thơ nghĩ rằng anh quay về dứt bỏ mọi thứ với Saya, trong trái tim anh chỉ có mình cô.
“Ha ha...”
Lâm Lam đau khổ tự cười nhạo mình, cũng không tiếp tục xem được nữa.
Diêm Quân Lệnh, là em nói cho anh biết cảm xúc của em, cũng đánh giá thấp sức chịu đựng với cảm xúc của chính mình. Có lẽ từ khi anh xảy ra chuyện ở Sri lanka, anh lại lựa chọn ở bên Saya, thì chúng ta đã kết thúc rồi.
Lúc này tới việc thở thôi cũng cảm thấy đau đớn, giống như bị ai đó bóp chặt cổ muốn lấy hơi cũng thấy khó khăn. Vết thương ở bụng dường như cũng đang rách ra, Lâm Lam đau khổ nhắm chặt mắt lại.
Không được khóc, khóc là nhận thua rồi!
Trong lòng đã ra quyết tâm, có một số người có lẽ không phù hợp với cô nữa.
Bên ngoài Diêm Quân Lệnh nghe điện thoại xong tâm trạng rất tốt, liền gọi cho Khương Lôi, “Đi sân bay nhận giúp tôi một món quà, cần chú ý món quà này còn sóng, làm chết nó tôi liều mạng với cậu.”
“Chuyển phát nhanh cái gì mà để một đội trưởng như em đích thân đi lấy vậy, hơi quá đáng rồi đó!” Lần này Diêm Quân Lệnh đã giúp anh ta tiêu diệt băng nhóm tội phạm xuyên quốc gia, giành được chiến công hạng nhì, Khương Lôi tuy miệng chê bai nhưng lại đang chuẩn bị đi rồi. Nếu Diêm lão đại đã bắt đích thân anh đi, chắc chắn không phải là đồ bình thường rồi.
“Đừng phí lời, mau đi đi, còn có Rio vẫn chưa bắt được, cậu cũng giúp một tay đi.” Diêm Quân Lệnh nói xong thì cúp điện thoại.
Khương Lôi nhún vai rồi lái xe ra sân bay lấy đồ.
Vừa tới nơi thì ngây người ra, nhìn hai con hổ con ở trong thùng 10 tiếng đồng hồ vẫn nhanh nhẹn khỏe mạnh, Khương Lôi nhếch mép, thảo nào lão đại muốn mình đích thân đi lấy. Nếu đổi là người khác thì có lấy đi được không?
Không giống ở Saya, ở trong nước hổ trắng là động vật bảo tồn cấp 1, bất luận là buôn bán hay quà biếu đều là phạm pháp. Diêm Quân Lệnh không phải kêu anh đi nhận hổ, mà là vì để làm thủ tục.
Nhìn thứ hoàn toàn không biết mùi vị buồn sầu, thậm chí còn hù dọa nhân viên sân bay kia, Khương Lôi trước tiên gọi điện báo cho cục kiểm lâm quốc gia, sau đó thông báo cho Đại sứ quán, đây là quà chúc mừng sinh nhật mà công chúa Saya tặng cho tiểu công tử mới chào đời nhà họ Diêm, trải qua 3 tiếng đồng hồ Khương Lôi mới thành công đưa hai con hổ bạch rời khỏi sân bay.
Khương Lôi từng gặp hổ trưởng thành nhiều lần, trong kỳ huấn luyện ở rừng nhiệt đới còn đánh nhau mấy lần, nhưng chưa gặp hổ con lần nào, đặc biệt là loại hổ được thuần chủng như thế này, trước hết là bón sữa theo sự dặn dò của Diêm Quân Lệnh, sau đó là chải lông cho hai chú hổ con.
Ai ngờ hai chú nhóc này không hề sợ lạ, lại cứ bám lấy Khương Lôi, anh ở đằng trước lái xe hai chó hổ bị nhốt trong lồng nô ầm ĩ, thỉnh thoảng còn gầm lên mấy tiếng, hoặc thúc vào sau ghế của anh vài cái.
Cứ như vậy suốt trên đường về, Khương Lôi không nỡ nên tới nửa đường liền ôm hai chú hổ về nhà mình, sau đó quăng cho Diêm Quân Lệnh một câu, anh mang hai chú hổ đi chơi trước đã.
Như vậy đúng là chọc tức Diêm Quân Lệnh, vốn dĩ anh định dùng hai chú hổ này chọc cho Lâm Lam vui, kết quả bị Khương Lôi nửa đường cướp đi, thù này phải ghi lại rồi.
Diêm Quân Lệnh bất lực đành quay trở lại phòng bệnh đối mặt với khuôn mặt u ám của cô gái nhỏ.
Anh cũng nhận thấy rõ, cô gái nhỏ so với lúc trước khi anh ra ngoài thì trầm lặng hơn, ủ rũ hơn, Diêm Quân Lệnh không kìm được sự lo lắng, nghe nói sản phụ rất dễ bị trầm cảm sau sinh, bánh bao nhỏ của anh sẽ không bị như vậy chứ?
Đặc biệt dặn dò Tiêu Chấn Nhạc làm một bản trắc nghiệm tâm lý, kết quả có khuynh hướng trầm cảm, nhưng không được cho là nghiêm trọng lắm. Lúc này Diêm Quân Lệnh càng buồn hơn, cô gái nhỏ rốt cuộc bị sao vậy?
Mấy ngày sau đó, Lâm Lam càng ít nói hơn, đối với Diêm Quân Lệnh càng thờ ơ lạnh nhạt hơn, làm cho Diêm Quân Lệnh cảm thấy rất kỳ lạ, nói cái gì cô gái nhỏ đều lãnh đạm, thật không biết làm cách nào cả.
Trong thời gian Lâm Lam nằm viện, bên ngoài phóng viên vẫn chưa hề giải tán.
Dường như mỗi ngày đều có phóng viên theo dõi động tĩnh của Lâm Lam, muốn từ nơi đây moi được tin tức giải trí nào đó.
Tiếc là rất nhiều phóng viên phục kích nhiều lần đều bị thất bại, và không hề chụp được thứ nào có giá trị, cho đến khi Tô Mộ Bạch đích thân tới thăm hỏi.
Đây cũng khiến Lâm Lam có chút ngạc nhiên. Càng ngạc nhiên hơn là Tô Mộ Bạch mời cô tham gia một chương trình giải trí tổng hợp. Đó là show giải trí giống như kiểu ra mắt hẹn hò trên truyền hình.