Mái tóc dài lượn sóng màu đỏ rượu, khuôn mặt xinh đẹp, bộ ngực căng tràn khiến người ta không thể không nhìn, đôi chân thon dài, mang đôi giày gót nhọn, khoác trên vai chiếc túi xách hàng hiệu mới nhất, khiến cô đi tới đâu cũng trở thành tiêu điểm của sự chú ý. Coco rất đẹp, không một ai dám phủ nhận.
Chỉ là không giống với vẻ đẹp thoát tục của Lâm Lam. Coco đẹp nhưng không quê mùa.
Vừa bước vào mục tiêu của Coco là Lý Húc, “Hôm nay anh còn dám chạy, có tin bà đây phế luôn cái chân thứ 3 của anh không!”
Lý Húc đang muốn phát điên, hằm hằm nhìn Thẩm Hoằng và Tiêu Chấn Nhạc, vừa đoán hai người này ai là người tiết lộ. Đang tính chạy trốn thì nghe được câu đó của Coco, bình thường Lý Húc rất bình tĩnh, giờ đứng khựng lại, mụ đàn bà này đúng thật là lời nói không dọa chết người ta không dừng tay mà?
“Ai muốn chạy chứ?” Lý Húc gượng gạo quay đầu nhìn Coco.
Thẩm Hoằng nín cười, Tiêu Chấn Nhạc đứng dựa một bên vẻ mặt đắc chí, thể hiện rõ vẻ vui sướng khi xem chuyện vui của hai người này.
“Không chạy, vậy anh tránh né tôi làm gì hả?” Coco đi tới trước mặt Lý Húc, nhìn Diêm Quân Lệnh và mấy người gật đầu chào rồi ngồi lên sofa.
Lý Húc đứng ở đó, cúi đầu nhìn giống như học sinh phạm lỗi bị phạt vậy.
Diêm Quân Lệnh không nhịn được nhíu mày, “tiểu Lý ngồi xuống.”
“tôi bận chút chuyện, mọi người cứ nói chuyện.” Nói là không trốn, nhưng Lý Húc vẫn không chịu được muốn bỏ đi, đặc biệt cúi đầu xuống lại chỉ nhìn thấy hai gò bồng đảo căng tròn lắc lư trước ngực Coco, lắc lư làm anh bối rối, bất giác nhớ tới đêm đó càng bối rối hơn.
“Anh đứng lại.” Thấy Lý Húc muốn chạy, Coco ngực rung rung quát lên một câu.
Lý Húc bị quát lớn, liền ngoan ngoãn đứng lại thật.
Có lúc làm người không nên làm chuyện ngu ngốc, nếu không chỉ có thể bị người khác nắn thóp.
“rốt cuộc anh muốn thế nào?” chạy cũng không được, trốn cũng không xong, Lý Húc đành chịu trận vậy.
“Sao hả, ngủ với bà đây giờ lại muốn chạy? Anh coi bà đây là gái hả?” Coco lớn giọng hỏi.
“Ôi mẹ ơi!” Thẩm Hoằng tiếc không thể cổ vũ Coco, đoán là chỉ có người phụ nữ giống như Coco mới có gan như vậy.
Lý Húc mặt tái mét, “tôi nói cô có thể nhỏ tiếng chút không?”
“Sao hả, ngủ với tôi mất mặt vậy sao? Tôi còn thấy mất mặt đây? Nói đi, anh định trốn tôi trốn tới khi nào?” Coco bắt chân chữ ngũ, đưa bàn tay sơn móng đỏ giống như nữ Hoàng nhìn đồng chí Lý Húc.
“tôi...” Lý Húc nhìn Diêm Quân Lệnh cầu cứu.
“Nhìn tôi làm cái gì, tự làm sai, tự giải quyết đi.” Diêm Quân Lệnh biết Coco tính khí đanh đá chua ngoa, làm không khéo ngay cả anh cũng bị vạ lây, nếu chuyện là thật thì thay vì sau này giải quyết thà giải quyết bây giờ còn hơn.
“tối đó tôi uống say, ai ngủ với ai cũng chưa rõ, tôi không bắt cô chịu trách nhiệm đã là nhân từ lắm rồi.” Lý Húc hoảng rồi, liền thực lòng nói hết ra.
Cái này...
3 người đàn ông kia đều ngây người ra, cảm giác rất mới lạ.
Nhưng lời này đã chọc giận Coco, “Anh... đồ khốn, đó là lần đầu của bà đấy... anh...”
Cho dù bề ngoài của Coco đa tình lả lơi, nhưng cô cũng có giới hạn không được chạm vào.
Cô nói xong khiến mọi người ở đây đều kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra, ý của Coco có lẽ là lần đầu sau khi chuyển giới thành nữ.
Thẩm Hoằng nhìn thẳng vào Lý Húc đưa ngón tay cái lên trời, “tôi nể cậu là một nam tử hán!”
“Cút!” Lý Húc nhìn Thẩm Hoằng nhiều chuyện liền quát lên môt câu, lại nhìn qua Coco, nhưng phát hiện người phụ nữ bình thường chua ngoa đanh đá, giờ đôi mắt lại đỏ hoe, nhất thời có chút chạnh lòng, “Cô... cô dừng khóc, tôi cũng không nói là không chịu trách nhiệm...”
“Anh nói... cái gì?” giọng của Coco không còn mạnh mẽ như trước.
“tôi... tôi...”
“bỏ đi, tôi không làm khó anh nữa, dù sao tôi cũng chưa thích anh, miễn cưỡng ở bên nhau thì cũng không vui vẻ gì.” Nhìn thấy bộ dạng ấp a ấp úng của Lý Húc, Coco xua tay nói, nhưng mà vẫn chưa đợi Lý Húc lên tiếng, giọng Coco lại thay đổi, “Nhưng mà sau này nếu anh còn dám trốn tôi nữa, có tin tôi cắt của anh không?”
“tôi...”
“Diêm lão địa, tôi còn có việc, mọi người cứ uống đi.” chưa đợi Lý Húc nói tiếp, Coco đã đứng lên, gót giầy nện xuống đất cộp cộp rời đi.
Lý Húc không biết vì sao trong lòng bỗng nhiên có chút xót xa, “Cái đó... cô muốn đi đâu?”
“tìm đàn ông, anh nghĩ lời tôi nói vừa rồi là thật sao, đồ ngốc.” Coco khoác chiếc túi hàng hiệu rồi đi mất dạng.
Vốn trong lòng Lý Húc ngại ngùng giờ càng khó chịu hơn.
Lúc này Thẩm Hoằng dùng chân đá nhẹ Lý Húc, “Sao thế? không nỡ à?”
“Ai nói chứ?” lý Húc lập tức phủ nhận.
Tiêu Chấn Nhạc nhìn Lý Húc chằm chằm, “Coco là cô gái tốt, nhưng mà người lớn nhà cậu đang đợi cậu cho bọn họ bồng cháu nội đấy, tỉnh lại đi.”
Lý Húc không biết tại sao tâm trạng vốn phiền não càng trở nên ủ rũ, nhớ tới lời Coco nói lúc say, đột nhiên hận một nỗi không tát cho bản thân một cái bạt tai, anh chính là một thằng khốn nạn.
“tôi đi trước đây, mọi người cứ tiếp tục.” Cảm thấy cảm thân không ở lại được nữa, Lý Húc quyết định nói câu này rồi bỏ đi.
Diêm Quân Lệnh nhìn bóng dáng của Lý Húc, lần này e là Lý Húc phiền phức rồi.
Nhìn hai người còn lại thở dài, “Nếu tiểu Lôi không tới, tôi muốn về bệnh viện, các cậu cứ tiếp tục.”
“Ôi mẹ ơi, lão đại chúng tôi là anh hẹn tới đây, hành hạ tôi xong rồi đi sao?” Thẩm Hoằng không phục.
Tiêu Chấn Nhạc đá anh một cái, “Còn chưa bị hành đủ sao?”
“tôi...” Thẩm Hoằng không biết nói gì, anh quen biết tên này đúng là xui xẻo tám kiếp.
Nhưng nghĩ tới dáng vẻ yểu điệu của Coco vừa rồi, bất giác anh nhớ tới Tăng Tuyết, cô gái đó không cần anh, liệu cũng đi tán người đàn ông khác không? Không được, anh phải đi giám sát mới được, thế là quyết định đứng dậy, “tôi cũng đi đây.”
Lúc này chỉ còn lại Tiêu Chấn Nhạc, bất lực nhìn hai người, “tôi về tăng ca.”
Hôm nay quán bar vẫn chưa mở cửa, lại chìm vào trong tĩnh lặng.
Diêm Quân Lệnh về đến bệnh viện, người đã bình tĩnh đi nhiều.
Anh trực tiếp gọi điện cho Tô Mộ Bạch, “Cậu gửi cho tôi một phần hợp đồng tham gia gameshow.”
“Diêm tổng muốn xem hợp đồng thay cho phu nhân?” Tô Mộ Bạch thấy lạ liền hỏi.
“Không, tôi muốn tham gia.” Diêm Quân Lệnh nói vẻ quyết đoán.
“Diêm tổng đừng đùa vậy chứ, huống hồ gameshow này của chúng tôi không phải tìm vợ chồng.” Tô Mộ Bạch cười khổ.
“Ai nói tôi đùa? Biết gameshow các người thú vị, cậu không phải là muốn tăng lượng khán giả sao? Nhân vật như tôi có đủ không?” Diêm Quân Lệnh lạnh lùng nói.
“Nhưng mà...”
“Đừng nhưng nhị gì cả, cậu biết là nếu tôi muốn tham gia cậu cũng không cản được mà.” Diêm Quân Lệnh ngắt lời Tô Mộ Bạch, cao ngạo nói.
Tô Mộ Bạch nhíu mày, người khác nói câu này có thể anh không tin, nhưng Diêm Quân Lệnh nói anh không tin cũng phải tin.
Ánh mắt có chút hụt hẫng,lý trí của Tô Mộ Bạch vẫn chiến thắng cảm tính, liền gật đầu, “Nếu như Diêm tổng đã muốn, tôi đương nhiên rất sẵn lòng.”
“ừm, đừng nói trước với cô ấy.” Từ cô ấy không nói anh cũng hiểu là ai.
Tô Mộ Bạch ừm một tiếng rồi cúp máy.
Vốn nghĩ rằng Diêm Quân Lệnh gặp chuyện ở Srilanka, anh ít nhiều cũng có cơ hội không ngờ mạng của người này cũng lớn thật.