"Tiểu Sư Tử của bà, đôi mắt và chiếc mũi giống bố, còn khuôn miệng nhỏ nhắn giống mẹ, lớn lên chắc chắn sẽ rất khôi ngô." Bà nội vừa đung đưa bé con vừa cảm thán.
Mẹ Diêm mỉm cười: "Với gien tốt của A Lệnh và Tiểu Lam, khi lớn lên nhất định sẽ là một tai họa."
"Từ lúc nào mà con trai của con lại thành tai họa rồi?" Diêm Quân Lệnh bất bình.
"Sẽ được các cô gái yêu thích hơn cả con." Vẻ mặt bà nội ghét bỏ.
Diêm Quân Lệnh sờ sờ mũi, sao tự nhiên anh lại bị mọi người ghét bỏ? Cuối cùng nhìn sang Lâm Lam đang gật đầu, làm anh bỗng chốc cảm thấy nhụt chí.
Chờ bà nội và mẹ Diêm rời khỏi, phòng bệnh lại rơi vào im lặng.
"Những gì em đã nói anh sẽ cân nhắc, nhưng sau khi con cai sữa thì mọi chuyện mới được quyết định." Nhìn cô gái nhỏ lạnh nhạt với mình, Diêm Quân Lệnh tâm trạng không thoải mái mở lời.
Lâm Lam cắn răng gật đầu. Vậy là anh đã suy nghĩ chuyện ly hôn của họ rồi? Trong lòng cô bực mình một cách vô cớ, như thể đã có được chứng cứ: "Anh ra ngoài trước đi, em muốn nghỉ ngơi."
"Ghét anh đến thế à? Anh ở lại phòng bệnh cũng làm em không thoải mái?" Nghe thấy cô gái nhỏ đuổi người thẳng thừng như vậy, giọng điệu của Diêm Quân Lệnh tràn đầy bất mãn.
Lâm Lam vốn dĩ không nghĩ như vậy, nhưng nghe được câu này từ anh, trong lòng càng bực bội hơn, cô đáp thẳng: "Đúng vậy."
"Em..." Diêm Quân Lệnh bị chọc giận: "Được, anh sang phòng bên, em có việc gì thì gọi anh."
Nói xong, Diêm Quân Lệnh đã thật sự ra ngoài, cô nghe tiếng đóng sầm cửa thì càng buồn bực hơn.
Rõ ràng cô đã hạ quyết tâm, nhưng khi nhìn thấy thái độ này của Diêm Quân Lệnh, cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tại phòng nghỉ.
Diêm Quân Lệnh vừa rời khỏi phòng bệnh liền gọi điện cho Linda, Linda nghe nói anh đã trở về nhưng vẫn chưa kịp liên lạc với anh, vì vậy lúc này vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nào ngờ cảm xúc ấy còn chưa dứt, đã bị Diêm Quân Lệnh cắt ngang: "Phụ nữ các cô phải dỗ dành như thế nào?"
"Việc này... Sếp muốn dỗ dành phu nhân hả?" Linda hỏi dò.
"Không thì tôi dỗ ai?" Diêm Quân Lệnh hỏi ngược lại.
"À thì... Khụ khụ, sao anh lại đắc tội với phu nhân rồi? Không phải anh đã trở về rồi sao, phu nhân nên vui mừng mới đúng chứ." Linda ho khan một tiếng để che đậy, suy cho cùng chủ tịch Diêm cũng là người đã từng chuẩn bị công chúa, nếu nói rằng muốn dỗ dành công chúa thì cô ấy cũng không ngạc nhiên.
Hiện giờ truyền thông vẫn chưa biết Diêm Quân Lệnh trở về, nhưng những người bên cạnh về cơ bản đều đã rõ chuyện này, đại khái cũng đoán được tình hình thế nào.
"Ở bên kia đã xảy ra một số việc, phụ nữ chắc sẽ hiểu phụ nữ hơn, cô biết dỗ dành thế nào mới có tác dụng không?" Anh tưởng rằng bảo bối gặp lại anh nhất định sẽ rất vui, nhưng ai mà ngờ được cô ấy lại có thể đòi ly hôn.
"Không phải phụ nữ đều thích hoa tươi, môi son, túi xách sao? Chủ tịch Diêm, hay anh thử xem?" Linda là một người phụ nữ mạnh mẽ, thật sự chưa từng được đàn ông dỗ dành, nhưng cho dù là vậy, sếp đã mở lời, cô ấy vẫn phải đưa ra ý kiến.
"Những thứ này thật sự hữu ích chứ?" Diêm Quân Lệnh nghĩ ngợi, ngoại trừ việc cầu hôn, hình như anh thật sự vẫn chưa tặng những vật như hoa tươi, môi son, túi xách cho cô gái nhỏ, một là cảm thấy nông cạn, hai là cảm thấy bản thân cầm trong tay những món đó trông quá đỗi tầm thường.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì lần trước cô gái nhỏ nhìn thấy hoa tươi nở rộ trên mặt đất hình như cũng rất vui vẻ, lẽ nào phụ nữ chính là thích những thứ tầm thường lại thiếu thực tế như vậy?
"Có lẽ là hữu ích đó." Linda không dám đảm bảo.
"Vậy à?" Diêm Quân Lệnh cúp máy với nỗi niềm nghi hoặc, anh thử tra ý nghĩa của hoa hồng, cuối cùng đặt một bó hoa hồng màu hồng phấn thật to, sau đó mở điện thoại bắt đầu nghiên cứu môi son và túi xách được phụ nữ yêu thích.
Không tìm hiểu còn đỡ, đến khi xem xét thì cả người anh rơi vào trạng thái mông lung.
Lẽ nào ngày thường phụ nữ không chỉ sử dụng một màu son? Tại sao lại có đỏ anh túc, đỏ cho mẹ dì, đỏ rượu vang, ác ma bé nhỏ, cưa trai thẳng, chống nam sắc,...
Hơn nữa đáng sợ nhất là những cái tên này đều không phải màu đỏ sao?
Túi xách thì càng khó nhằn hơn, từ LV cho đến Hermès, mỗi một loại đều có hình ảnh minh họa và gợi ý phối đồ riêng, sau khi anh nghiên cứu một lượt thì tự hỏi: Chẳng phải những thứ này chỉ khác hình dáng chút ít thôi sao?
Mặc dù là ông lớn của giới giải trí, Diêm Quân Lệnh thừa nhận rằng bản thân mình nên tìm hiểu về thời trang nhiều hơn, nhưng như vậy cũng quá khó đi.
"Tiểu Lý Tử, giúp tôi làm một việc." Sau khi Diêm Quân Lệnh hoa mắt với cả đống sản phẩm trên màn hình điện thoại, đã gọi cho Lý Húc.
"Sếp cứ nói ạ."
"Hừm, mua giúp tôi trọn bộ Givenchy Lambskin đủ màu, YSL vuông đen mỗi màu một thỏi, Clé de Peau Beauté CPB mỗi màu một thỏi, Dior..."
"Dừng lại, sếp, anh chuẩn bị chuyển sang kinh doanh môi son?" Lý Húc nghe xong ngây người, anh ta nào nhớ nổi.
"Không phải phụ nữ thích những thứ này à?" Diêm Quân Lệnh cảm thấy mơ hồ.
"Vậy nên anh mua cho chị dâu để đền tội?" Lý Húc ngỡ ngàng, thật không ngờ anh Diêm đã tiến hóa đến mức này rồi.
"Còn không phải tên Lôi Tử đáng chết kia sao." Nghĩ đến việc Lôi Tử bắt chú hổ trắng của mình đi mất, Diêm Quân Lệnh lại vô cùng bực mình, gần đây hết người này đến người kia khiến anh buồn phiền.
Lý Húc lặng lẽ chia buồn với Lôi Tử, sau đó cúp máy đi sắm môi son, nhưng chưa từng mua nên không biết, đến lúc mua mới phát hiện hóa ra môi son của phụ nữ lại khó chọn đến thế, đặc biệt là phải mua hết tất cả màu sắc, độ khó chỉ có nước tăng lên chứ không giảm.
Anh vốn dĩ cho rằng bản thân đã tiếp nhận một công việc đơn giản nhưng nào ngờ đó lại là một cái hố, Lý Húc không hiểu vì sao loại chuyện này lại không giao cho Linda làm?
Thật ra vừa nói chuyện điện thoại xong thì Diêm Quân Lệnh đã cảm thấy hối hận, nhưng nghĩ đến Tiểu Lý Tử sau này cũng phải kết hôn, cứ xem như anh huấn luyện cho cậu ta trước vậy.
Sau đó Diêm Quân Lệnh bắt đầu giải quyết công việc.
Mặc dù tạm thời anh không về Đỉnh Thành, nhưng có một số việc vẫn phải đích thân giải quyết.
Hơn nữa hiện tại anh còn phải đối mặt với một vấn đề khác: Làm thế nào để xuất hiện trước mặt công chúng.
Một khi xuất hiện thì hầu như không thể tránh khỏi việc bị chất vấn, đặc biệt là bên Saya, e rằng cũng có nhiều việc đằng sau cần được xử lý. Huống hồ Rio còn đang bỏ trốn, Diêm Quân Lệnh rất lo lắng tên đó sẽ trà trộn vào Bắc Kinh.
Đến lúc đó lại gặp một chuyện phiền phức lớn.
Còn công ty đang âm thầm thu mua Đỉnh Thành, đến bây giờ Lý Húc còn chưa tra ra được.
Những việc này đều cần Diêm Quân Lệnh giải quyết.
Sau khi anh xong việc đã là ba giờ sau, trùng hợp điện thoại chợt reo lên, không hiểu vì sao lại có người lạ biết số của mình, anh vừa nghe máy mới nhận ra đó là nhân viên chuyển phát nhanh.
Đây là lần đầu tiên chủ tịch Diêm nhận chuyển phát nhanh, còn là hoa tươi.
Anh chỉnh lại vạt áo, sờ lên mái đầu vẫn chưa kịp mọc tóc. Khi Diêm Quân Lệnh rời khỏi phòng nghỉ, chỉ có Vương Đại ở đó, anh híp mắt lại: "Tôi trông chừng một lúc cho anh, anh đi nhận chuyển phát giúp tôi."
"Chuyển phát?" Vương Đại tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
"Không được ư?" Diêm Quân Lệnh lập tức nhíu mày.
"Tôi đi ngay." Nói xong, Vương Đại vội vàng xuống lầu.
Ba phút sau, Vương Đại ôm một bó hoa màu hồng phấn gồm 99 bông xuất hiện ở cầu thang, đúng lúc gặp được Lộc Tam đến thay ca, anh ta nhìn Vương Đại một cách dè chừng: "Anh uống nhầm thuốc à?"
Gương mặt hiền lành của Vương Đại bỗng ửng đỏ, nhớ đến nét mặt của những người dưới kia nhìn anh ta khi nãy, nói trong ai oán: "Của sếp đấy."
"Sếp á?" Lộc Tam chẳng biết vì sao lại có cảm giác ngỡ ngàng.
Lẽ nào là sếp uống nhầm thuốc?
Vẻ mặt của Vương Đại và Lộc Tam còn đang đăm chiêu, thì ánh mắt lạnh lùng của Diêm Quân Lệnh lướt qua hai người họ, sau đó dặn dò Lộc Tam: "Gõ cửa rồi mang vào trong."
"Hả? Không phải ông chủ đích thân tặng sao?" Lộc Tam ngẩn ra.
"Hai cậu ôm vào trong, nhớ nhắc là tôi tặng." Trước đây Diêm Quân Lệnh cảm thấy hình ảnh ôm bó hoa rất khờ khạo, lúc này nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Vương Đại, quả thật cảm thấy rất ngốc nghếch.
"Hả?"
"Mau đi đi, tiện nói luôn với cô ấy ý nghĩa của chúng, mong rằng cùng em trải qua một chuyện tình nồng cháy." Nói xong Diêm Quân Lệnh mở cửa phòng bệnh, tống hai người vào bên trong.
"Ấy, ông chủ... ý nghĩa của chúng là gì?"
Ầm!