Thấy Lâm Lam vẫn không buông được, Lâm Phúc Sinh tiến lên trước.
“Quân Lệnh nói đúng, Tiểu Sư Tử con cứ yên tâm, dù không đưa về nhà cũ thì bố và chị Nguyệt, còn cả thím Vương, chú Trương của con thay nhau chăm sóc cũng được.”
Lâm Lam cắn răng gật đầu, nhìn Coco và Tăng Tuyết đã vào cửa, quay đầu cúi người xuống hôn con trai: “Tiểu Sư Tử, mẹ sẽ về nhanh thôi, con phải ngoan ngoãn nghe lời nhé?”
“E a e a...” Đứa nhóc hoàn toàn nghe không hiểu lời của Lâm Lam, cứ e a e a vung vẩy cánh tay nhỏ.
“Bố, từ khi nó ra đời con chưa từng rời nó hai tiếng...”
“Con phải học cách buông tay, dù hiện giờ không đi thì sau này cũng phải làm việc.” Lâm Phúc Sinh cũng không biết làm sao.
Tăng Tuyết đi lên trước: “Tiểu Lam, đừng lo lắng, bé con rất khỏe mạnh mà.”
“Nhưng... nếu nó khóc thì làm thế nào?” Lâm Lam vẫn không yên tâm.
Kết quả bị Coco trợn mắt nghiêm khắc: “Làm gì có đứa trẻ nào mà không khóc? Huống hồ em quay hai tháng, mỗi tuần đều có thể về, sợ gì chứ.”
“Sợ quay về rồi nó không nhận ra em.” Lâm Lam chu miệng, còn tủi thân hơn cả con trai cô.
“Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, khởi hành.” Coco chưa từng sinh con nên không hiểu những bà mẹ như Lâm Lam, cô ấy chỉ biết tổ tiết mục ngày mai sẽ bắt đầu quay, hôm nay họ phải đóng gói đồ đạc qua đó ở.
Lâm Lam hôn tới hôn lui đứa nhỏ rồi mới rời đi với vẻ bịn rịn.
Diêm Quân Lệnh một bên đút một tay vào túi, bình tĩnh nhìn họ.
Đôi mắt to tròn của Lâm Lam nhìn vào người đàn ông dáng vẻ an nhàn điềm tĩnh, trong mắt lóe qua một tia thất vọng, ly hôn không rời khỏi nhà. Lâm Lam cảm thấy rất mờ mịt, âm thầm thở dài một hơi, không dám nhìn con trai nữa mà bước nhanh ra ngoài, chỉ sợ bản thân nhìn thêm thì thật sự không đi nổi.
Chờ Lâm Lam rời đi, Diêm Quân Lệnh thu lại dáng vẻ thảnh thơi, nhìn sang Lâm Phúc Sinh.
“Bố, tuần này Hổ Nhị Hổ Tam sẽ giao cho bố và chú Trương, thím Vương, con đưa Tiểu Sư Tử và chị Nguyệt về nhà cũ, cuối tuần quay lại.” Diêm Quân Lệnh nói xong thì bảo chị Nguyệt thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.
Lâm Phúc Sinh ngớ ra: “Con cũng muốn ra ngoài?”
“Dạ, con có việc.” Diêm Quân Lệnh không giải thích nhiều.
Lâm Phúc Sinh hiểu con rể, cũng không hỏi nhiều: “Con yên tâm, bố và mọi người sẽ chăm sóc tốt cho hai chú hổ con.”
“Cảm ơn bố.” Diêm Quân Lệnh nói xong, đẩy xe của đứa bé ra khỏi nhà, trong miệng lẩm bẩm: “Con à, bố có thể khiến mami hồi tâm chuyển ý hay không thì phải xem lần này rồi, con phải ủng hộ bố làm việc, không được khóc không được ồn hiểu không?” Diêm Quân Lệnh trò chuyện với con trai ba tháng rưỡi một cách rất nghiêm túc.
Đứa nhỏ e a e a, đôi mắt long lanh, không khóc cũng không làm ồn, cứ như vậy nhìn bố mình, tràn đầy vẻ hiếu kỳ.
“Không nói gì vậy bố coi như là con đồng ý rồi nhé.” Nói xong Diêm Quân Lệnh nhẹ nhàng bế con trai lên.
Có lúc Diêm Quân Lệnh cũng thắc mắc: Trên thế giới này sao lại có sinh mạng mềm mại như vậy? Không được chạm mạnh, làn da đó cứ giống như bôi sữa bò lên, đã di truyền ưu điểm của bánh bao nhỏ nhà anh, không có chút tì vết nào.
“Chậc chậc, đâu có giống con trai.” Nhìn đứa nhỏ trong lòng, Diêm Quân Lệnh lắc đầu liên tục.
Ai ngờ đứa nhỏ cười khanh khách, cái tay nhỏ giơ ra trước giống như muốn túm lấy anh.
Diêm Quân Lệnh ngẩng đầu lên trước với vẻ hiếu kỳ, đứa nhỏ này lại giơ ngón tay với vào lỗ mũi của anh, khiến Diêm Quân Lệnh dở khóc dở cười: “Cái đồ bánh bao nhỏ không có lương tâm, tuy không cho con khóc ồn ào, nhưng mami đi rồi, con không đau lòng ư?”
“Oe oe... oe oe oe...”
Diêm Quân Lệnh không nói còn đỡ, vừa nói thì đứa nhóc đó giống như nghe hiểu vậy, khóc lên oe oe một tiếng, làm Diêm Quân Lệnh trợn tròn mắt.
Bế Tiểu Sư Tử trong lòng không biết làm sao, bàn tay lớn vỗ nhè nhẹ, vội vàng dỗ khẽ: “Đừng khóc, đừng khóc mà, con là đàn ông, sao có thể nói khóc là khóc?”
Lần đầu làm bố bỉm sữa, tay chân anh lóng ngóng.
Nhưng Tiểu Sư Tử ở trong lòng căn bản nghe không hiểu lời anh, khóc càng dữ hơn, Diêm Quân Lệnh không biết làm sao nên ôm đứa bé vào lòng một cách vô thức. Tiểu Sư Tử dường như cảm nhận được gì đó, quay đầu đè chặt vào ngực của Diêm Quân Lệnh, ngăn cách một lớp vải mỏng, vừa hay cắn chặt đầu v* của anh chàng.
“Mẹ kiếp... Con trai, bố không phải mẹ con, không có sữa!” Diêm Quân Lệnh kêu lên kinh hãi, kết quả lập tức đau đến nỗi biểu cảm cũng méo mó, ai có thể ngờ được đứa bé nhỏ như vậy mà sức lực bú sữa lại lớn như thế.
Nhưng Diêm Quân Lệnh có kháng nghị giải thích thế nào thì Tiểu Sư Tử cũng nghe không hiểu, tiếp tục mút, Diêm Quân Lệnh giận đến mức nổi cơn thịnh nộ: “Con dừng lại cho bố!”
“Tôi... nhìn thấy cái gì vậy?” Lý Húc đến đón Diêm Quân Lệnh, vừa vào sân thì cảm nhận được bầu không khí không đúng lắm, đến gần thì nhìn thấy chủ tịch Diêm quýnh cả lên, còn cả thím Vương và ông Lâm vội vàng chạy tới không biết làm thế nào.
“Anh ngậm miệng cho tôi, mau nghĩ cách bế nó ra.” Diêm Quân Lệnh đau đến mức má cũng đỏ cả lên.
Lý Húc vội vàng gật đầu, nhưng sau đó trực tiếp móc điện thoại ra, chụp liên tục về phía Diêm Quân Lệnh.
“Anh... đợi đó, thím Vương, mau giúp tôi bế Tiểu Sư Tử đi!”
Thím Vương cũng lần đầu nhìn thấy cảnh này, bà nén cười, tiến lên trước bế Tiểu Sư Tử: “Ngoan, Tiểu Sư Tử, để bà Vương bế.”
Kết quả đứa bé vẫn không chịu nhả ra, thím Vương cũng hết cách. May mà chị Nguyệt thu dọn đồ đi tới, dù gì cũng đã được huấn luyện chuyên nghiệp nên lúc này mới bế được Tiểu Sư Tử xuống.
Diêm Quân Lệnh hít sâu, trán toát đầy mồ hôi. Lý Húc nhìn thấy thì đầy ngạc nhiên, anh Diêm của họ là nhân vật không thay đổi sắc mặt dù đứng trước đao kiếm.
“Ngẩn ngơ gì chứ, đi thôi.” Diêm Quân Lệnh quệt mồ hôi trên trán, hét gọi Lý Húc, dường như việc vừa nãy căn bản chưa từng xảy ra vậy.
Song anh lại nhìn sang con trai, Diêm Quân Lệnh bất giác rùng mình: Cái đồ hư đốn này.
Lâm Phúc Sinh cũng nén ý cười, vẫy tay với họ.
Đưa Tiểu Sư Tử về nhà họ Diêm, bà nội và mẹ Diêm dĩ nhiên là giơ hai tay tán thành, Diêm Quân Lệnh nhẹ nhõm vui vẻ, quay người bảo Lý Húc đưa anh vào tổ tiết mục.
Là khách mời thần bí lần này, Diêm Quân Lệnh dự định cho Lâm Lam một sự kinh ngạc.
Dĩ nhiên kinh hãi cũng chưa biết chừng.
Nhưng so với phán đoán của Diêm Quân Lệnh bên này, Lâm Lam vào tổ tiết mục thì không tốt như vậy.
Từ sau khi được bên chế tác công bố tham gia, đến lúc truyền thông chụp được Lâm Lam thật sự tham dự chương trình tạp kỹ “Chào anh, tình yêu đích thực!”, lời thảo luận của mọi người càng lúc càng lớn, toàn bộ đều là xoay quanh thân phận đã kết hôn của Lâm Lam.
Cùng với việc Diêm Quân Lệnh được dân mạng lan truyền tử vong ngoài ý muốn, còn cả đứa bé mới sinh ba tháng rưỡi, đều khiến Lâm Lam đứng ở đầu sóng ngọn gió.
Bởi vì chương trình tạp kỹ này nói trắng ra chính là chương trình yêu đương.
Mọi người hiếu kỳ Lâm Lam là vì nguyên nhân gì mà vội vàng muốn bắt đầu chuyện tình mới, lại còn dùng hình thức này. Thậm chí nhiều dân mạng không kìm được đã để lại bình luận mắng chửi Lâm Lam, chỉ trích cô lẳng lơ, không quan tâm đến việc Diêm Quân Lệnh an nghỉ ở đưới đất lạnh, hổ thẹn với nhà họ Diêm, hổ thẹn với tình yêu tha thiết của chủ tịch Diêm.
Càng quá đáng hơn là có người lại bảo Lâm Lam đi túc trực bên linh cữu của Diêm Quân Lệnh.
Tăng Tuyết nhìn thấy những công kích đó thì rùng mình: “Tiểu Lam, hay là chúng ta đừng tham gia nữa...”
“Hợp đồng đã ký rồi, người cũng đến rồi, tại sao lại không tham gia?” Coco nói, cảm thấy không vui.
“Nhưng phản ứng của dân mạng quá dữ dội, ảnh hưởng của việc này đến Lâm Lam sẽ không lớn ư?”
“Sao? Bị người ta mắng thì không ăn cơm không làm việc không sống à?” Tăng Tuyết vẫn không yên tâm, nhưng Coco không hề để ý.
“Nhưng mà...”
“Coco nói đúng, hợp đồng đã ký rồi, lúc này rút đi thì không thích hợp.” Lâm Lam ngắt lời Tăng Tuyết, ánh mắt bình tĩnh nhìn gương trang điểm.
Nghe nói buổi tối nam khách mời mới đến, nhưng đến giờ cô vẫn không biết nam nghệ sĩ đóng cặp với cô là ai.