Nghe được kiến nghị này, Diêm Như Tuyết đầu tiên là ngớ người ra, sau đó khuôn mặt cô tràn ngập ý cười, “Đây là chủ ý hay, tôi sẽ đi nói chuyện với phía Tô Mộ Bạch.”
“Chúc cô mã đáo thành công.” Lý Húc vẫn giữ khuôn mặt chẳng để lộ ra nhiều cảm xúc, lời chúc của anh khiến người khác có cảm giác như đang họp để thảo luận về một hạng mục đầu từ vậy.
Nhưng trong lòng anh nghĩ gì Diêm Như Tuyết đều biết, cô lườm khinh bỉ nhìn anh một cái: “Đồ lươn lẹo”
Diêm Như Tuyết cảm thấy, Lý Húc còn cợt nhả hơn cả anh trai mình.
Lý Húc nhún vai, anh hoàn toàn không care thái độ của Diêm Như Tuyết.
“Tô Mộ Bạch vẫn còn hợp đồng quay phim ở chỗ chúng ta đúng không?” Diêm Như Tuyết bất lực, cô nay đã được thử nghiệm mặt dày là như thế nào nên chỉ có thể bắt đầu thảo luận lại công việc.
“Còn nửa năm.” Đề cập đến công việc là Lý Húc nghiêm túc trở lại.
“Nửa năm? Tôi biết rồi.” Diêm Như Tuyết gật đầu, “Anh về sớm nghỉ ngơi đi, tôi qua bên đó nói chuyện trước, nếu như có thể thì sẽ sắp xếp quay ở phim trường vào tuần cuối cùng.”
Việc xây dựng phim trường ở Tấn thị gặp rất nhiều khó khăn, đến nay cuối cùng cũng đã được hoàn thành, Diêm Như Tuyết hi vọng sẽ có một khởi đầu tốt.
Còn về hợp đồng của Tô Mộ Bạch, suy xét đến xu thế phát triển của đối phương hiện nay, anh ta có thể sẽ tự xây dựng công ty cho riêng mình và sẽ không tiếp tục hợp tác với Đỉnh Thành nữa, cô định sẽ đi thuyết phục anh ta tiếp tục kéo dài hợp đồng, nếu không được thì sẽ sắp xếp lợi dụng khoảng thời gian cuối này để quay video quảng bá cho phim trường.
Mấy tháng trước Diêm Như Nguyệt vẫn chỉ nghĩ là chụp ảnh như thế nào, đi đâu chơi, hiện giờ ngược lại cô đang cần điều động tất cả các dây thần kinh trong đại não để ứng phó với những công việc trước mắt.
Trước kia cô cảm thấy anh trai làm những việc này dường như rất đơn giản, hiện giờ đến lượt mình cô mới hiểu được cái khó trong đó.
“Uhm, tôi sẽ cố gắng nhanh chóng tra ra thông tin cụ thể của công ty kia.” Nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Diêm Như Tuyết, Lý Húc cuối cùng cũng nói được một câu giống người.
Dù gì thì từ nay về sau anh cũng sẽ cầm 1/5 lương của người ta, đó thực sự không phải con số nhỏ.
Như Tuyết gật đầu, mệt mỏi day day huyệt thái dương, cô hi vọng anh trai quay xong chương trình rồi nhanh chóng trở về công ty, nếu không cô sẽ mệt đến chết, cô vẫy tay về với Lý Húc sau đó mới đi xuống tầng.
Lý Húc nhìn đồng hồ, đã tám giờ nhưng anh cũng không động đậy gì cả.
Lời nói trước đó của Diêm Như Tuyết lại một lần nữa vang lên bên tai anh, lấy Coco sao?
Từ lúc cuộc hôn nhân bí mật của Diêm Quân Lệnh bị lộ, rồi hiện nay hai người cũng đã sinh con, các bậc trưởng bối trong nhà lại càng giục anh hơn, vì vậy anh bất đắc dĩ phải dọn khỏi nhà họ Lý, nhưng vẫn không thể chạy thoát được việc cha mẹ ép cưới.
Nhưng Lý Húc cũng hiểu rõ, Lý gia ép anh kết hôn như thế nào, chứ không phải do anh tự mình quyết định.
Điển hình như cô gái mà gia đình giới thiệu cho anh mấy ngày trước, về tổng thể thì là một cô gái xinh đẹp dòng dõi quý tộc, môn đăng hộ đối, hoặc không thì cũng là dòng dõi gia giáo giống nhà họ Lý, người mà anh sẽ gặp tối nay là hậu duệ của vương triều nhà Thanh năm xưa.
Thở dài một hơn, chuyện gì phải đến thì cũng sẽ đến, Lý Húc xuống tầng lấy xe, anh nổ máy đi đến Phú Xuân Sơn Cư Uyển- Một trong những nhà hàng tốt nhất Bắc Kinh.
Nhà hàng này món chủ đạo là món Quảng Đông, khẩu vị sẽ thiên về hơi ngọt, nhạt, Lý Húc ăn không quen món ăn ở đây nhưng hẹn ở đây là chủ ý của mẹ anh, cô gái kia lớn lên ở Hong Kong, nên thích các món ăn Quảng Đông.
Khi Lý Húc đến nhà hàng thì đối phương đã đến rồi.
Khi gặp Lý Húc, cô liếc nhìn đồng hồ, “Anh đến muộn năm phút.”
“Xin lỗi.” Lý Húc xin lỗi, anh chuẩn bị gọi món.
“Tôi không thích đàn ông đến muộn, hi vọng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.” Phó Thanh Thanh có chút không vui nhưng sắc mặt cô lại rất dịu dàng nên ngay cả lời cảnh cáo nghe cũng không đáng ghét lắm.
“Tôi sẽ cố gắng.” Lý Húc ngớ người, sau đó rất phối hợp đáp lại cô, nhưng anh không có cảm giác hai người sẽ có lần gặp sau.
Ăn còn chẳng muốn ăn cùng nhau, làm gì có chuyện tương lai sẽ gặp lại?
Cô gái vẫn có chút không hài lòng với thái độ của Lý Húc, nhưng nghĩ đến việc đối phương thực sự rất bận nên mới không tiếp tục truy cứu, cô là mẫu con gái Hong Kong điển hình, tinh tế, biết suy nghĩ đến lợi ích, mỗi cử chỉ của cô đều mang nét trang nhã của con gái phương nam, hơn nữa lại sinh ra trong gia đình quý tộc nên cô rất ngạo mạn, nhưng điều này cũng không cản trở việc cô muốn có được người đàn ông phương bắc này.
Lý Húc rất ga lăng đưa menu cho Phó Thanh Thanh, bản thân chỉ gọi một bát cơm.
Phó Thanh Thanh cảm thấy kỳ lạ, “Anh không đói?”
“Tôi không đói lắm.” Lý Húc trả lời một cách chân thành.
Cô gái gật đầu, cô gọi mấy món ăn sau đó gấp menu lại, “Nghe nói anh là người cuồng công việc, ngoài công việc ra thì không có sở thích gì khác?”
“Uhm, tôi là một người đàn ông rất nhạt nhẽo.” Cũng không biết có phải anh nhìn quen đường cong xinh đẹp của Coco rồi không mà bây giờ nhìn những giai nhân thuần khiết thế này, Lý Húc lại cảm thấy không có hứng muốn nói chuyện chút nào.
“Thừa nhận mình nhạt nhẽo, cũng rất thú vị.” Phó Thanh Thanh cười duyên, khóe miệng cong lên để lộ mấy chiếc răng, mọi thứ giống như cô đã được huấn luyện chuyện này vậy.
Lý Húc khách sáo thừa nhận, thuận theo ý muốn của mẹ anh, bữa tối được kết thúc trong bầu không khí rất hòa nhã, chỉ đến khi hai người đi ra khỏi nhà hàng, tiễn đối phương rời đi, thực hiện xong các nghi thức cuối cùng, anh mới ôm bụng đói cồn cào, nhanh chóng lái xe tới nhà hàng chuyên món ăn phương bắc mà anh thích nhất.
Không ngờ rằng, vừa đi vào đã nhìn thấy Coco cầm đũa, thong thả ăn món mì cay đặc sắc của quán.
Khi chưa quen, Lý Húc luôn tưởng rằng, những người phụ nữ có bằng chứng nhận đủ tư cách để làm người quản lý vóc dáng như Coco nhất định sẽ có chế độ ăn vô cùng hợp lý, dù sao cô cũng yêu cầu Lâm Lam như vậy thì bản thân cô nhất định cũng phải như vậy.
Nhưng có mấy lần qua đêm ở nhà cô, nửa đêm anh bò dậy phát hiện ra Coco không ở trên giường, anh liền mò mẫm trong bóng tối để đi tìm cô thì thấy cô gái đang ngồi ở trên sofa, mồ hôi đầm đìa ôm lấy hộp mì ăn liền, hoàn toàn tương phản với dáng vẻ cao ngạo, tùy hứng như thường ngày.
Khi bị anh phát hiện, đầu tiên cô lúng túng muốn cất đi, nhưng đau đó phát hiện ra là giấu cũng không có tác dụng gì nên cố làm ra vẻ thản nhiên tiếp tục ăn, lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại hỏi cô, có thể uống ngụm canh không?
Sau đó thấy Coco ngơ người ra đưa bát mì cho mình, anh quả thực đã uống một ngụm lớn, sau đó còn đáp lại một câu là “Mì vị cay tê”.
Giây tiếp theo hai người trực tiếp lăn lên sofa, khi hôn đôi bên còn có thể nếm được vị mì ở trong miệng nhau,nhưng lúc này Lý Húc lại cảm thấy Coco gợi cảm hơn thường ngày.
“Cậu chủ Lý, hôm nay ngài định ăn gì?” Giám đốc ở đây quen Lý Húc, lúc anh còn đang ngẩn người ra thì ông ta đã cung kính đi tới.
“Cho tôi một phần mì giống cô ấy.” Lý Húc trả lời theo phản xạ.
“Có ngay.” Vị giám đốc đáp lại sau đó dặn dò nhân viên làm cho anh.
Phía bên đó Coco nghe thấy giọng nói của anh liền nhìn sang, ban đầu cô cũng ngẩn người, nhưng tiếp sau đó lại tiếp tục ăn phần của mình.
Lý Húc đi tới ngồi xuống, “Giờ này lại đói à?”
“Liên quan quái gì đến anh.” Coco không thèm ngẩng đầu lên, trả lời.
“Ha.” Khi nãy nghe giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng của Phó Thanh Thanh, giờ đột nhiên lại nghe thấy giọng hổ báo của Coco, Lý Húc cảm thấy vừa thân thiết vừa buồn cười, anh nhẹ giọng ha một tiếng, “Đúng là không liên quan đến tôi, nhưng ăn để béo lên chút, cho có thịt.”
“Anh rất rảnh?” Coco trước giờ không biết đến hai từ khách khí là gì.
“Uhm.” Không ngờ Lý Húc lại phối hợp như vậy.
Coco đang chuẩn bị bị sặc thì điện thoại của Lý Húc reo lên, anh theo phản xạ nhìn sang nơi phát ra âm thanh liền nhìn thấy đầu lông mày dù có gặp phong ba bão táp cũng không ngạc nhiên của Lý Húc chau lại, anh nhận điện thoại, “Xin chào.”
“Tôi đến nhà rồi, cảm ơn anh vì bữa tối.” Phó Thanh Thanh nói với giọng mềm mại, nhưng khuôn mặt của cô chẳng được mềm mại như giọng nói.
Phó gia cần một người đàn ông môn đăng hộ đối, Lý Húc vừa hay rất thích hợp.
“Không cần khách sáo.” Dứt lời Lý Húc cúp điện thoại, anh phát hiện ra Coco nhìn mình chằm chằm liền vuốt vuốt hai má, “Tại sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Lại câu dẫn được em gái nhà nào?” Coco hỏi thẳng.
Lý Húc hơi ngơ người, “Ghen rồi à?”
“Ghen với anh? Anh đúng là hơi đề cao mình quá.” Coco khinh miệt trả lời một câu, ăn xong miếng mì cuối cùng cô nói, “Tôi còn có hẹn, không hẹn gặp lại.”
“Hẹn gì?” Lý Húc nắm lấy một bên lòng bàn tay của Coco một cách mạnh mẽ.
“Buổi hẹn hò của người lớn.” Coco nhìn Lý Húc chớp chớp mắt, vung cánh tay ra sau đó lắc bờ mông đẫy đà rời đi.
Mặt Lý Húc biến sắc, anh ném lại tiền để thanh toán, chuẩn bị đuổi theo thì câu nói của Diêm Như Tuyết lại vang lên, anh muốn lấy Coco ư?
Bước chân của anh trở nên ngập ngừng.