Lâm Lam mới nói xong chữ đừng, Diêm Quân Lệnh đã tiến đến hôn, không hề cho Lâm Lam có cơ hội từ chối, bày tay giữ lấy phần sau đầu của cô, để Lâm Lam nhìn thẳng vào anh.
Thình thịch...
Tim cô không kềm được đập nhanh hơn, khiến Lâm Lam không nói được lời nào.
“Cô bé ngốc, thả lỏng...” Diêm Quân Lệnh bị phản ứng của Lâm Lam chọc cười, thấp giọng vỗ về,
Kết quả là Lâm Lam đẩy mạnh Diêm Quân Lệnh ra, hít thở thật mạnh, cuối cùng là sắc mặt có chút mất tự nhiên nhìn người đàn ông, “Em...em...”
“Đừng sợ, anh sẽ chờ em” Diêm Quân Lệnh nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn bị ép đến mức đỏ lên, nuông chiều hôn nhẹ một cái, sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm lần nữa.
Lâm Lam hé miệng, định nói rằng cô không có ý đó, nhưng nhìn bóng lưng người đàn ông cuối cùng lại không nói ra.
Phiền não ngồi trên sofa, vuốt lấy hai má vừa đỏ vừa nóng của mình, cuối cùng cô chui vào trong chăn một cách dứt khoát.
Nhưng điều khiến cô cảm thấy kì lạ đó là, ba năm nay Trần Lâm Kiệt không hề khiến cho Lâm Lam có cảm giác quen thuộc như vậy, vậy mà cô lại cảm nhận được điều đó ở trên người của Diêm Quân Lệnh, thậm chí nó còn vượt xa so với những gì Lâm Lam mong đợi.
Trước kia, một là do ba quản Lâm Lam rất nghiêm, nghiêm cấm cô trước khi kết hôn phát sinh chuyện đó với Trần Lâm Kiệt. Hai là, Lâm Lam đã coi tình yêu đầu là một thứ quá hoàn hảo, cô cảm thấy dừng lại ở mức cầm tay hoặc hôn là đã rất ngọt ngào rồi; Ngoài ra còn một nguyên nhân quan trọng nhất đó là, ban đầu Trần Lâm Kiệt đối xử rất tốt với cô và Ba, nhưng sau này công việc ngày càng bận nên càng khiến Lâm Lam không có được cảm giác an toàn.
Một đoạn tình cảm bị tan vỡ không phải chuyện ngày một ngày hai.
Chui vào trong chăn được một lúc Lâm Lam mới cảm thấy cơ thể mình cũng không nóng đến vậy, tim cũng không đập nhanh như vậy, kết quả là đúng lúc đó Diêm Quân Lệnh kéo chăn ra rồi nằm vào.
Xoẹt...
Nhiệt độ trên người Lâm Lam vừa mới hạ xuống lại lập tức tăng lên.
“Người nóng thật đấy.” Động vào da của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh liền nói, sau đó một tay ôm lấy cô vào lòng mình, “Ngủ đi, ngày mai em chắc có không ít việc phải làm.”
“Ờ.” Lâm Lam ờ một tiếng, nhưng nhắm mắt lại xung quanh đều toàn hơi thở của Diêm Quân Lệnh, cô căn bản không thể ngủ được, muốn lật người, nhưng ở đang ở trong lòng của Diêm Quân Lệnh, cô sợ sẽ làm anh thức dậy.
“Không ngủ được?” Đúng vào lúc Lâm Lam cảm thấy khó chịu, Diêm Quân bỗng lên tiếng.
Lâm Lam ấp úng “uhm” một tiếng, sau đó chuyển chủ đề, “Ngày mai anh không phải làm việc à?”
“Sáng mai phải đi.”
“Hả?” Giọng Lâm Lam đột nhiên trở nên cao hơn, “Vậy tối nay anh về làm gì?”
“Anh không được về?” Diêm Quân Lệnh hỏi ngược lại.
Lâm Lam vội vàng lắc đầu, “Em không phải là có ý đó.”
“Vậy thì ngoan ngoãn ngủ đi, em hít thở mạnh như vậy, có thể anh sẽ không nhịn được thật đấy.” Diêm Quân Lệnh nói một cách chân thành, Lâm Lam nghe thấy vậy liền đỏ mặt tía tai.
“Em...”
“Không được phép nói chuyện.” Lâm Lam muốn nói nhưng không nói ra lời, cô không thể nói với người đàn ông này là, em đã sẵn sàng anh đến đi? Vậy cô thà chết còn hơn. Cuối cùng cô cắn răng, lặng lẽ co người lại trong của anh, nghe lời mà nhắm mắt.
Nhưng Diêm Quân Lệnh mới thực sự là cảm thấy khó chịu, vốn đang ở cái tuổi sung sức nhất, vào lúc này lại chỉ có thể ôm lấy, lại còn là người phụ nữ mà anh luôn nhớ nhung, chỉ có thể ôm mà không thể ăn, đêm này anh cũng phải chịu đựng rất khổ cực.
Ngày hôm sau.
Lâm Lam tỉnh dậy bên cạnh đã trống không rồi, theo phản xạ cô vuốt sang chỗ anh đã nằm ngủ, đều lạnh hết cả rồi, đáy lòng bất giác cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng, cô ra sức hít lấy mùi hương thuộc về Diêm Quân Lệnh, sau đó ngồi dậy.
Đánh răng rửa mặt xong xuống nhà, thím Vương đã chuẩn bị xong bữa sáng, Lâm Lam đảo mắt qua phòng khách một cái, hỏi theo phản xạ, “Ông chủ đâu rồi?”
“Ông chủ đi làm rồi, ngài ấy dặn bà chủ nhất định phải ăn bữa sáng.” Thím Vương cung kính nói.
“Đi làm rồi?” Lâm Lam nhẹ giọng lẩm bẩm, lúc này mới đi xuống, một lúc sau cô mới ý thức được là Diêm Quan Lệnh về Bắc Kinh rồi.
Trong lòng cô có một thứ cảm xúc không biết gọi là gì, cúi đầu chú tâm ăn xong bát cháo, cô quay sang thím Vương, “Cháo này nấu ngon quá, thím giúp cháu cho vào trong cặp lồng một ít, cháu đến bệnh viện một chuyến.”
“Dạ vâng, thưa bà chủ.” Thím Vương là người sống ở nông thôn khoảng hơn bốn mươi tuổi, đây là lần đầu tiên bà gặp người chủ tính tình vừa tốt lại xinh đẹp như vậy.
“Cảm ơn thím Vương, sau này đừng gọi cháu là bà chủ, gọi cháu là tiểu Lam được rồi.” Lâm Lam không quen với việc người khác cứ gọi mình một câu bà chủ hai câu bà chủ như vậy.
“Vậy đâu có được, bà chủ là người có thân phận cao quý...”
“Cháu không que người khác gọi cháu là bà chủ, cứ gọi là tiểu Lam đi ạ, cháu chắc cũng chỉ hơn con thím mấy tuổi.” Lâm Lam kiên trì nói.
Thím Vương có chút ngại ngùng, có chút không quen thốt lên một tiếng tiểu Lam.
Lâm Lam vui vẻ, “Chợt cảm thấy mình trẻ hẳn ra.”
“Bà...không, tiểu Lam, vậy ta đi chuẩn bị cháo nhé.” Thím Vương có chút không quen, đưa tay vò đầu rồi đi vào phòng bếp.
Đợi gói xong hộp giữ nhiệt, Lâm Lam mới lái xe đến bệnh viện.
Nhưng chưa đi vào phòng bệnh mà trong lòng Lâm Lam đã bắt đầu lo lắng.
Cộc cộc...
Nhẹ gõ cửa mấy cái, nữ y tá riêng của phòng bệnh liền ra mở cửa, Lâm Lam nhỏ giọng hỏi, “Ba tôi thế nào rồi?”
“Bệnh tình của bác Lâm vẫn ổn định.” Y tá mỉm cười trả lời Lâm Lam.
“Ý tôi là tâm trạng của ông ấy thế nào?”Lâm Lam lè lưỡi nói.
“Có vẻ không có gì bất thường.” Y tá kia cuối cùng cũng hiểu ý cô, nghĩ một chút rồi đáp.
Lúc này Lâm Lam mới thở phào một hơi, rảo bước đi vào, lắc lắc chiếc hộp giữ nhiệt trong tay, “Ba, có đồ ăn ngon này.”
“Hừ.” Lâm Phúc Sinh hừ một tiếng, không nói thêm câu nào.
“Ba, dạo gần đây đoạn mở đầu của ba ngày càng kiệm lời đấy, vậy rốt cuộc là ba có uống không? Đây là do thím giúp việc mà Diêm Quân Lệnh tìm nấu, thơm lắm đó.” Lâm Lam cố ý trêu chọc Lâm Phúc Sinh.
Kết quả là Lâm Phúc Sinh nhìn Lâm Lam một cái rồi lại hừ một tiếng.
Lâm Lam cười, “Ba, đây là ba đang chê không phải do chính tay con nấu đúng không? Vậy thì lần sau con sẽ đích thân nấu, không ngon được như thế này cũng không thể trách con đâu đấy.”
Nói xong, Lâm Lam mở hộp cháo ra, cháo vẫn còn hơi nóng, cô cố ý đưa đến trước mắt ba, “Thơm chứ ạ?”
“Hừ” Lâm Phúc Sinh lại hừ một tiếng, mắt bắt đầu nhìn vào bên trong hộp giữ nhiệt, đồ ăn của bệnh viện tuy là không tồi, nhưng ba năm như một, cho dù là có được đi chăng nữa thì ăn cũng ngán rồi.
Lâm Lam thây vậy, cô ý nâng hộp giữ nhiệt lên cao, sau đó rót ra một cái bát con, “Ba, hừ có nghĩa là đã ăn no rồi đúng không? Nếu ba ăn no rồi thì con giúp ba uống nhé?”
“Hừ!”
“Cái tiếng hừ này lại có ý gì đây? Ba, ba ở trong bệnh viện học được ngôn ngữ của loài vật sao?” Lâm Phúc Sinh nghe vậy tiếng, hừ càng to hơn, Lâm Lam láu lỉnh hỏi.
Kết qua là Lâm Phúc Sinh lườm con gái một cái, sau đó tức giận nói, “Bón cho ta.”
“Aiyo, Lão Lâm, ông lợi hại quá nhỉ!” Nghe thấy vậy, Lâm Lam bắt chước giọng của thím Vương nhà bên nói.
“Không có trên dưới gì cả, còn ra thể thống gì!” Lâm Phúc Sinh đanh mặt lại nói.
Lâm Lam cười, “Thôi thôi được rồi, bón cho ba là được chứ gì, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chúng ta lâu rồi không về nhà, thím Vương gần đây không đến thăm ba sao? Có phải là ba lại thương thím Vương rồi đúng không?”
“Lắm chuyện!” Lâm Phúc Sinh miệng vừa ăn cháo vừa chê bai con gái.
“Ha ha ha... chẳng lẽ bị con đoán trúng rồi? Ba, thực ra con thấy thím Vương cũng được đó chứ...”
“Im miệng!”
“Aiya, ba, ba đang xấu hổ à? Chẳng mấy khi a!”
“...”
Y tá riêng của phòng bệnh đi vào để thay thuốc, nghe thấy đoạn hội thoại giữa Lâm
Phúc Sinh và Lâm Lam, cũng cảm thấy vui lây, tình cảm của hai cha con này thật tốt.