“Helen điện hạ, người có phải là nên thay đổi trang phục?” Ngay lúc Helen bước đến cửa phòng, Khương Lôi đột nhiên lên tiếng.
“Ồ, cũng đúng, các ngươi đều ra ngoài đi.” Helen cúi đầu nhìn bộ váy hoa lệ theo phong cách thời Trung Cổ của mình, liền nhún vai chuẩn bị thay thì thấy Khương Lôi và Albert đều không nhúc nhích gì, nhíu mày: “Các ngươi muốn nhìn ta thay đồ?”
“Dĩ nhiên không phải rồi, chúng tôi là sợ người gặp nguy hiểm.” Albert vội vàng giải thích.
Helen liếc mắt nhìn Khương Lôi: “Ngươi cũng sợ ta gặp nguy hiểm?”
“Vâng.”
Helen “ồ” lên một tiếng dài rồi bước vào trong phòng.
Nửa giờ sau.
Helen trang điểm tỉ mỉ, đổi sang chiếc áo sơ mi không quá phô trương, cực kỳ giống nữ lãnh đạo bình thường của Bắc Kinh, chỉ là có đôi chút tổn hại đến hình tượng bởi bím tóc dài nữ tính đặc trưng của vùng đất Saya.
“Điện hạ...”
“Gọi ta là Helen.” Vừa nhìn thấy Helen, Albert kinh ngạc kêu lên, đang muốn nói bộ trang phục này không phù hợp với thân phận cao quý của người, thì liền bị Helen ngắt lời.
“Người sao có thể như vậy?”
“Làm sao lại không thể? Chúng ta bây giờ đang ở Bắc Kinh, không phải Saya.” Helen trừng mắt nhìn Albert, sau đó nhìn về phía Khương Lôi: “Thế nào?”
“Tuyệt vời.” Theo Khương Lôi thì Helen ăn mặc như vậy rất có sức hút.
“OK, chúng ta đi thôi.” Nhận được lời tán thành của Khương Lôi, Helen vui sướng dùng tay ra ký hiệu OK.
Sau đó cả nhóm người vây quanh để bảo vệ Helen đi xuống tầng dưới.
Đã nói rõ ràng là ít phô trương lại rồi vậy mà kết quả chỉ là nói suông!
Khương Lôi bất lực chỉ có thể đi theo một bên, thuận tay đóng cửa phòng khách sạn lại.
Đến nơi nhà ăn khách sạn sớm đã được bao trọn, hiện giờ không có một vị khách nào khác.
Helen có chút bất mãn: “Ta đã thay đổi ngoại hình rồi, vì sao còn bao trọn nhà ăn chứ?”
“Đây cũng là vì sự an toàn của người mà cân nhắc.” Albert có chút không yên tâm nói.
Còn Khương Lôi thì nhanh chóng quét mắt xunh quanh một vòng, thuận tay kéo rèm cửa sổ xuống sát đất, phòng ngừa có người từ trên cao bắn xạ kích.
Nhìn thấy tình cảnh này, Helen hoàn toàn nổi giận: “Rốt cuộc đã chịu kết thúc chưa? Mấy người coi ta là tù nhân đúng không? Bữa cơm này ta không ăn nữa, các ngươi thích làm gì thì làm!”
Nói xong Helen đứng dậy, đột nhiên chạy về hướng cửa khách sạn.
“Điện hạ... Không, Helen, người đi đâu vậy!” Albert không ngờ điện hạ lại tùy hứng như vậy, vội vã hô một câu, lúc này nếu như bị người của Rio thừa cơ đối phó thì phải làm sao bây giờ.
Khương Lôi thấy vậy, lấy bộ đàm ra: “Tất cả đuổi theo.”
“Rõ.”
Nghe thấy báo cáo, Khương Lôi hít một hơi thật sâu và bảo Albert đang sốt ruột đứng cạnh mình lập tức đuổi theo. Còn anh ta thì tự mình sắp xếp người bí mật đi theo, âm thầm bảo vệ sự an toàn của Helen.
Chờ những người này đuổi theo, Khương Lôi mới rời đi sau cùng.
Còn Albert dẫn người đuổi theo Helen, được vài vòng thì để lạc mất dấu.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Mọi người chia nhau ra tìm, nhanh, nhất định phải tìm được điện hạ.” Albert thấp giọng lệnh cho thủ hạ của mình, hai tay nắm chặt thành quả đấm.
Bất luận như thế nào Helen cũng không thể xảy ra chuyện.
Tầng hầm để xe dưới khách sạn.
Helen cuối cùng cũng thoát khỏi cận vệ của Khương Lôi, đang ngó nghiêng chuẩn bị đón xe đi nội thành một mình ăn cái gì đó. Nào ngờ đúng lúc này thì cô ấy bị một khẩu súng kề vào lưng.
“Không được lên tiếng, nếu không ta một phát sẽ bắn chết ngươi.” Một thanh âm khàn khàn đe dọa bên tai Helen.
“Ngươi là ai? Rio? Không phải, là người ông ta phái đến để giết ta? Ông ta cho ngươi bao nhiêu tiền, ta có thể cho ngươi gấp ba gấp bốn, thế nào?” Hoàn toàn không bị hù dọa, dù cô ấy đang bị khẩu súng chĩa vào lưng nhưng vẫn còn cả gan ra giá mặc cả với đối phương.
“Vậy ngươi cũng quá coi thường ta rồi, làm việc cho Rio, nói đến chuyện tiền bạc thật quá thô thiển. Nếu Rio muốn lấy mạng của ngươi, thì ta còn cần tiền của ngươi làm cái gì.” Nói xong hắn ta liền chuẩn bị nổ súng.
Nào biết được ngay lúc hắn muốn bóp cò súng giết cô ấy, thì cô ấy liền cúi người đá vào hắn, chỉ một thoáng đã thoát khỏi sự khống chế của hắn, vẫn không đợi sát thủ kịp phản ứng, sau một khắc kẻ bị đè xuống đất lại là hắn.
Tên sát thủ hoảng sợ ngước nhìn: “Ngươi là ai... ngươi không phải Helen...”
“Tôi có phải là Helen hay không, quan trọng ư?” Cô gái nhìn về phía tên sát thủ cười gian xảo, có chỗ nào giống với Helen đoan trang cao quý chứ.
“Ngươi... Ngươi là...”
Bốp!
Ngay lúc cô gái hướng về phía tên sát thủ cười, hắn ta đột nhiên sợ hãi run rẩy đứng lên, muốn nói chuyện với cô ấy nhưng kết quả lại bị đấm một phát cho hôn mê bất tỉnh.
Cùng lúc đó cô ấy đưa những ngón tay mảnh mai móc ra một máy quay phim cỡ nhỏ từ túi áo bên trong của hắn, nhìn vào ống kính mỉm cười, sau một giây liền giẫm nát.
“Khốn nạn!” Hình ảnh trước mặt Rio bỗng nhiên vụn vỡ thành một màu đen, ông ta nguyền rủa một câu, nhưng ngay lập tức lộ ra nụ cười gian trá ranh mãnh: “Bọn ngu này, tưởng lừa gạt được ta sao? Nằm mơ đi.”
Sau đó, Rio đóng máy tính lại, xách một chiếc hộp đen bước ra khỏi cánh cửa màu xanh bí ẩn.
Cô gái giẫm nát chiếc máy quay cỡ nhỏ của tên sát thủ, từ trong áo rút ra một chiếc máy thông minh siêu nhỏ: “Người đây, các anh tự mình xử lý, còn có lão hồ ly kia hẳn là đã sớm phát hiện, các anh hãy nghĩ cách tốt nhất bảo hộ Helen.”
“Tôi biết rồi, lần này cảm ơn cô nhiều.” Khương Lôi vội vàng cảm ơn.
“Cảm ơn suông như vậy cũng thật không đáng tiền mà?” Lương Sảng vừa nói vừa rút khăn ướt lau đi lớp trang điểm trên mặt, gỡ bỏ miếng dán mi, đôi mắt to tròn đúng kiểu châu Âu trong nháy mắt trở về hình dáng tự nhiên như những đóa hoa đào rực rỡ vốn có, rất mê người.
“Sau khi chuyện này đã được giải quyết, tôi mời cô ăn cơm.”
“Ai muốn ăn cơm chứ? Tôi... ài, khốn nạn!”
Lương Sảng còn chưa nói hết thì Khương Lôi đã cúp điện thoại, tức giận mắng to một câu, sau đó lấy từ trong túi một bộ đồ chống nắng mỏng mặc lên người, gỡ bộ tóc giả xuống, để lộ một mái tóc ngắn màu đỏ rượu còn ngắn hơn cả tóc con trai, khiến cô ấy trông vô cùng oai phong, lặng yên lên con xe màu đen, ra khỏi gara.
Nhưng không phải là rời đi, Khương Lôi đã nóng lòng muốn bắt lấy Rio như vậy nên cô ấy không muốn cũng phải đi đến tham gia náo nhiệt một chút.
Phòng khách sạn.
Helen thật sự ngay từ đầu đã không rời khỏi phòng lấy một bước, vẫn luôn ở đây.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, tâm trạng Helen cũng ngày càng sốt ruột lo lắng.
Cộc cộc cộc...
Ngay lúc sự kiên nhẫn của Helen bị mài mòn đến cực hạn thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Helen vui mừng, nhưng lại không hề di chuyển, vì ngay khi tiếng gõ cửa thứ tư phát ra, bên ngoài bịch một tiếng, truyền đến âm thanh như có người ngã xuống.
Cô ấy cắn răng để không phát ra âm thanh.
Ngay sau đó cửa phòng khách sạn bị mở ra, hình ảnh quen thuộc mà Helen thấp thỏm lo lắng cuối cùng vẫn xuất hiện.
“Ông... ông...”
“Thật bất ngờ phải không? Cháu gái ngoan của ta.” Rio nhìn Helen bằng ánh mắt đắc ý.
“Ông... Sao ông lại ở đây?” Rõ ràng cô ấy nhận được tin tức rằng sát thủ đã được xử lý rồi, tại sao Rio lại xuất hiện ở đây?
Helen cố gắng hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh, lúc này càng sợ hãi sẽ càng nguy hiểm.
“Ta làm sao lại ở đây ư? Đương nhiên là nhờ công của cháu gái cưng rồi!” Rio cười vẻ nham hiểm nhưng lại cố ý để giọng điệu trở nên nhu hòa, nghe vậy cả người Helen run rẩy sợ hãi.
“Rio, tôi cảnh cáo ông, bên ngoài đều là cảnh sát, nếu ông dám đụng đến tôi dù một chút thì ông sẽ lập tức chết ở đây.” Helen tỉnh táo lại, cố gắng đe dọa Rio.
Đáng tiếc là Rio không phải là người có thể bị đe dọa mà sợ hãi: “Cô coi ta là trẻ lên ba ư? Đám ngu xuẩn kia muốn dùng trò giả mạo đó để lừa ta, tưởng ông đây mù à!”
Pằng!
Rio bắn một phát cạnh chân Helen.
“A...” Helen bị dọa đến hét lớn, vội vã trốn về phía sau.
“Ha ha ha, đồ bỏ đi!” Rio cười lớn, khẽ nguyền rủa Helen là đồ phế vật.
Pằng!
Ngay khi Rio vừa dứt lời, đột nhiên một viên đạn cũng xuất hiện bên chân của ông ta, lần này đổi lại là Rio bị dọa đến kinh hãi: “Ai?”
“Bạn cũ của ông.”