Rio bị dẫn đi, Helen cuối cùng cũng được nhẹ lòng.
“Diêm, cảm ơn anh.” Cô nhìn thẳng Diêm Quân Lệnh, đôi mắt chứa đầy cảm kích.
“Không cần, cô biết tôi vì điều gì mà.” Diêm Quân Lệnh vẫn duy trì thái độ ban đầu, lạnh nhạt đến mức bất thông tình lý.
Helen cười tự giễu: “Nói cũng đúng, nhưng mà vẫn phải cảm ơn anh.”
Diêm Quân Lệnh nhẹ nhẹ gật đầu, quay lưng bước ra ngoài khách sạn.
Lương Sảng đang mặc bộ áo đen quần da, giơ ngón tay cái với diêm quân lệnh: " Nhiều năm như vậy, Diêm đại ca vẫn là người lợi hại nhất."
“Tiểu Sảng về từ lúc nào vậy?” Nhìn vào Lương Sảng, giọng điệu Diêm Quân Lệnh lại trở nên thân thiết hơn.
“Em à, em về gần nửa năm rồi, dạo này được nghe kể nhiều chuyện của Diêm đại ca rồi đó.” Lương Sảng không còn dáng vẻ lạnh lùng như lúc nãy, cười rất ngọt ngào với Diêm Quân Lệnh, giọng điệu cậu còn mang theo một chút trêu đùa.
“Thế sao?” Diêm Quân Lệnh nhún vai: “Lần này từ quân khu Lan Châu về, dự định ở lại bao lâu?”
“Chắc em không về bên đó nữa, ông nội cao tuổi rồi, em muốn ở lại lâu hơn với ông.” Trong mắt Lương Sản một tia buồn rầu le lói.
Diêm Quân Lệnh cũng không hỏi thêm nữa, liếc vào Khương Lôi đang chuẩn bị đi ra: “Cũng được, chọn ngày tiến hành chuyện hôn nhân luôn.”
“Em chưa có kế hoạch này đâu, Lôi Tử nói là anh đang vội ra máy bay? Em đúng lúc phải sang bên bộ đội hàng không không quân, em đưa đi anh nhé?” Lương Sảng đánh trống lảng nói.
“Được.”
Lên xe, Diêm Quân Lệnh lập tức báo tin bình an về nhà, Lâm Phúc Sinh không nói thêm hai lời liền vội vàng hỏi chuyện ly hôn của anh với Lâm Lam: “Ba nghe bên ngoài đang bàn chuyện này như nước sôi sùng sục, cứ như là thật, không phải hai con đang có chuyện gì thật chứ?”
“Ba, ba yên tâm, tình cảm của con với Lâm Lam ba nên biết rõ.” Diêm Quân Lệnh dạo này một lòng một mực tìm cách ứng phó Rio, còn phải xử lý 3 tên sát thủ kia, sắp xếp mọi việc ở khách sạn, anh chưa hề biết việc mình ly hôn đã bị đẩy lên bảng xếp hạng tin nóng trong ngày.
“Việc này bố cũng biết, nhưng chỉ sợ những người đó nói linh tinh lại ảnh hưởng đến hai người.” Lâm Phúc Sinh đã sống đến tuổi này rồi, ông hiểu nhất thế nào gọi là lời nói sắc hơn đao súng, vốn dĩ không có chuyện gì, nhưng khi nói nhiều quá rồi lại khiến hai bên nảy sinh nghi kỵ.
“Con hiểu, chuyện này ba cứ yên tâm.” Lời đảm bảo của Diêm Quân Lệnh cuối cùng cũng khiến thân kinh của Ba Lâm bớt căng thẳng đi.
Cúp máy của Lâm Phúc Sinh, Diêm Quân Lệnh nhanh chóng gọi điện cho Lý Húc: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bên Khúc Khải đó tìm người dìm hàng chị dâu.” Lý Húc cuối cùng cũng nhận được điện thoại của lão đại rồi, anh thở phào một hơi.
“Đã biết vậy rồi tại sao không xử lý? Bên Coco vẫn chưa ra mặt giải thích sao?” Diêm Quân Lệnh nhíu mày hỏi.
“Xử lý rồi, nhưng hiệu quả không tốt cho lắm.” Lý Húc nói thẳng.
“Ừm?”
“Việc này em đã có cách, đợi anh về nước rồi chắc chắn mọi việc đã xong.” Hiếm khi Lý Húc lại dám nói lời đảm bảo như vậy, Diêm Quân Lệnh nhếch mày, đồng ý với Lý Húc, cất lại điện thoại vào túi quần.
Lương Sảng tò mò: “Diêm đại ca, có việc gì vậy? Em đây đã nghe nói chuyện ly hôn của hai anh chị đang gây chấn động rất lớn.”
“Chuyện bóng gió thôi, còn về em, em thật sự không định kết hôn với Lôi Tử?” Anh em đã nhờ, Diêm Quân Lệnh cũng rất bất lực.
“Anh không phải là không biết, em với Lôi Tử là hôn nhân bị sắp đặt lúc còn là trẻ con, không thể tính là thật được.” Lương Sảng đối với vấn đề này rất náo lòng.
Diêm Quân Lệnh nhún vai không nhắc lại chuyện này nữa, việc này anh chỉ là người ngoài, chỉ có thể nói vừa là dừng.
Đến sân bay.
Diêm Quân Lệnh xuống xe, lúc này Lương Sảng chạy xông lên như thời thơ ấu: “Diêm đại ca, nhớ giúp em xin chữ ký của chị dâu nhỏ nhé, em rất thích những màn trình diễn trang phục của chị ấy.”
“Ha ha, được rồi, con nha đầu này.” Diêm Quân Lệnh vỗ vỗ vai Lương Sảng như lúc còn nhỏ, quay người ra đi.
Tách tách!
Một màn cảnh chia ly rất bình thường, nhưng vì đám phóng viên săn ảnh cố tình tìm một góp chụp, lại biến hai người có chút mập mờ.
Lúc này Diêm Quân Lệnh đã đi lên chuyến bay thẳng tới Paris.
Nếu đúng như những gì Tăng Tuyết nói, Lâm Lam lần này thật sự đã đi chụp ảnh cùng đoàn quay phim, với lại địa điểm lần này là Paris.
Một thành phố dẫn đầu trào lưu thế giới rất nổi tiếng.
Lâm Lam trước đây đã từng trải qua một cái tết âm lịch bận rộn và lạnh lẽo, ấn tượng đối với thành phố này cũng không kém, cũng vì nhận được sự công nhận của giới showbiz ở đây, mới khiến sự nghiệp của cô sau khi về nước rồi dần phát triển thêm, mới được một kết quả thành tích vững chắc như hôm nay.
Từ khi việc quay lần trước kết thúc, nhóm làm chương trình đã thông báo hành trình của lần này, cho nên sau khi trải qua vụ việc ám sát, Diêm Quân Lệnh cố tình tạo ra một mê hồn trận hai người giả chết, đưa Lâm Lam đến trước nơi quay của nhóm chương trình, còn anh thì ẩn hình đi truy bắt Rio.
Có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim.
Đây cũng là lý do tại sao nhóm chương trình gọi điện mấy lần cho Tăng Tuyết xong rồi lại tự dưng không gọi nữa.
Nhưng mà vụ giả chết của Lâm Lam, người bị tổn thương nhất không phải là ai khác, mà lại chính là Tô Mộ Bạch đêm đó đưa cô về chung cư của mình.
Từ vụ việc đó phát sinh sau này, Tô Mộ Bạch luôn trách móc bản thân, cho đến khi biên kịch của đoàn thông báo với anh đến trường quay, lúc đó anh mới biết Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh không xảy ra chuyện gì.
Hóa ra là mình sợ bóng sợ gió thôi, nhưng qua vụ này Tô Mộ Bạch đã hiểu rõ được nội tâm của anh đang cần gì, anh đã thật sự yêu Lâm Lam, cộng thêm việc ly dị của Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam đang làm xôn xao dư luận trong nước, Tô Mộ Bạch càng thấy tình cảm hai người đã sớm tan vỡ.
Còn Lâm Lam sở dĩ lại từ chối anh, chắc là vì vẫn để lại niềm hy vọng nơi Diêm Quân Lệnh.
“Anh ta vẫn chưa về?” Công việc quay- chụp đã triển khai 3 ngày rồi, bên Lâm Lam vì vắng mặt Diêm Quân Lệnh, cho nên tiến triển rất chậm.
Nhiệm vụ lần này của họ là phải quay cảnh các cặp đôi sẽ dựa vào đặc điểm của mình, thiết kế ra một bộ trang phục, và thành công lên trình diễn tại sân khấu Paris.
Cũng có thể gọi là một show thời trang loại nhỏ nhưng rất độc đáo.
Lâm Lam và Đỗ Tịch là siêu mẫu, cũng đều đã từng học qua chuyên ngành thiết kế, tất nhiên là người nắm ưu thế trong khâu này.
Vân Bích với thân phận là ảnh hậu, tài nguyên quan hệ trong ngành không kém ai, cộng thêm Tiêu Chấn Nhạc vốn dĩ là một người thông minh, cho nên tiến triển hai người cũng khá.
Còn cặp đôi lính mới lần này lại thể hiện một sự ăn ý hiếm có, tuy đã bị thiệt về phần kinh nghiệm đi catwalk, nhưng nhiều ít bản thiết kế bây giờ cũng đã thành hình.
Còn về Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh vắng mặt, rất nhiều cảnh quay không thể hoàn thành, giờ đang là cặp có tiến triển chậm nhất.
Thời gian cách buổi trình diễn trên sân khấu cuối cùng chỉ còn lại hai ngày.
Ngày thứ 3 kết thúc, ngay cả nữ biên kịch cũng không nhịn được phải lẩm bẩm: “Tiểu Lam, Diêm Tổng rốt cuộc có tới không? Nếu không đến, nhóm chúng ta không thể hoàn thành công việc quay phim được.”
“Chắc chắn anh ấy sẽ đến.” Ba ngày nay không chỉ nữ biên kịch hỏi, hầu như tất cả mọi người trong đoàn cũng đã hỏi Lâm lam, nhưng câu trả lời của cô vẫn vậy.
Kỳ thực thì Diêm Quân Lệnh rốt cuộc có tới kịp không, ngay cả Lâm Lam cũng không biết được.
Từ vụ việc bị truy sát lần trước, Lâm Lam đã ý thức được sự tồn tại của loại người như Rio, căn bản không phải là một người thường như cô có thể hiểu được, còn về việc Diêm Quân Lệnh có thể an toàn trở về hay không, Lâm Lam cũng không dám chắc.
Cô thậm chí không dám xem tin tức gần đây trong nước, chỉ tự nhủ với bản thân, anh ấy sẽ đến.
Trong lòng đang kiên định một ý nhiệm như vậy, Lâm Lam lần nào cũng trả lời người khác với thái độ khẳng định.
Nhưng dần dần Lâm Lam phát hiện, có rất nhiều người trong đoàn quay phim đang dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, có những người thậm chí là cười mỉa mai không hề che giấu, Lâm Lam không biết chuyện gì đã xảy ra, với lại cô cũng không có tâm trạng để quan tâm.
Nghe Lâm Lam trả lời như vậy, nữ biên kịch định nói thêm câu gì, nhưng muốn nói ra lại không biết nói bằng cách nào, ai ngờ nhóm của Đỗ Tịch cũng vừa quay xong, Khúc Khải đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, mặt cười như không nhìn vào Lâm Lam: “Tự gạt mình như vậy, cô không thấy buồn cười sao?”
Lâm Lam nheo mày, không hề để tâm đến Khúc Khải, nhưng đối phương lại không có ý định bỏ qua cô, trực tiếp chặn đường cô lại.
“Quản lý Khúc, làm vậy thú vị lắm ư?” Cuối cùng Lâm Lam cũng ngẩng đầu lên.
“Xin lỗi nhé, kỳ thực thì tôi cũng là lòng tốt nhắc nhờ Diêm phu nhân thôi, có những việc giấu được, có những việc lại không. Mọi người nói có đúng không?” Khúc Khải nhìn sang các nhân viên làm việc ở bên cạnh.
Có mấy người đang hí hí cười theo.
Lâm Lam lần này không mang theo trợ lý, Vương Đại và Lộ Tam định bước lên, đã bị cô dùng ánh mắt ra hiệu dừng lại: “Tôi không hiểu ý của quản lý Khúc là gì.”
“Cô là ngốc thật hay giả vờ ngốc? Toàn dân trong nước giờ đều đã biết cô ly hôn với Diêm Tổng rồi, chỉ một mình cô vẫn giả vờ!” Khúc Khải lạnh giọng vạch mặt Lâm Lam.
Sắc mặt Lâm Lam chợt thay đổi, một chốc lát đã trắng bệch một cách đáng sợ.
Khúc Khải đắc ý, người đàn bà này cuối cùng cũng không diễn được tiếp rồi!