Siêu Mẫu Hàng Đầu

chương 520

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe Lâm Lam nói, Tiểu Tây như nghe thấy một chuyện vô cùng nực cười vậy, cất giọng mỉa mai nhìn Lâm Lam: “Tôi không ngờ siêu mẫu Lâm Lam còn mắc bệnh hoang tưởng”.

Lời nói của Tiểu Tây khiến Lâm Lam không chịu nổi nhưng cô biết rõ dù có khó chịu hơn nữa cũng nhất định phải thử.

Một khi xe tiến vào dòng sông Sri Lanka, thì rủi ro quá lớn.

"Tôi còn tưởng cô ít nhiều cũng sẽ hiểu rõ về ông chủ của cô." Lâm Lam vẫn chưa xác định được vị trí của Đồng Thiên Hoa trong lòng Tiểu Tây, chỉ thử thăm dò.

"Tôi không hiểu, vậy cô hiểu được bao nhiêu?" Nghe thấy Lâm Lam nói vậy thái độ của Tiểu Tây càng gay gắt, ánh mắt nhìn cô cũng lộ ra sự chán ghét.

Trong chốc lát, Lâm Lam đột nhiên cảm thấy: Thực ra Tiểu Tây cái gì cũng biết.

Sở dĩ cô ta ghét cô như vậy, cũng bởi vì đã biết hết mọi chuyện.

"Cô cũng thích hắn đúng không?" Không tiếp tục so đo xem ai hiểu rõ Đồng Thiên Hoa hơn, bởi vì cô biết bản thân mình không có tư cách, ngược lại từ trong ánh mắt của Tiểu Tây, hình như cô đã nhìn thấy được thứ gì đó.

Nhưng Lâm Lam vừa nói xong, tâm trạng của Tiểu Tây như bị khơi dậy, hung tợn nhìn Lâm Lam: “Cô nói bậy bạ gì? Cô biết cái gì? Anh Hoa và Hàn Đống mới là một đôi!"

"Ồ, nhưng Đồng Thiên Hoa có thích hắn không? Cô có từng nghĩ đây chỉ là một kiểu yêu đơn phương thôi không, cuối cùng thứ mang lại là hạnh phúc hay hủy hoại?" Quả nhiên lời nói của Lâm Lam đã kích động đến Tiểu Tây, cô ta kịch liệt phản bác lại Lâm Lam, nhưng Lâm Lam lại dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt cô ta, chậm rãi hỏi.

Toàn thân Tiểu Tây như ngưng trệ. Thứ mang lại là hạnh phúc hay sự hủy hoại?

Tuy không biết Hàn Đống sẽ như thế nào, nhưng cô ta lại thấy rõ bởi vì sự cố chấp này mà anh Hoa đã phải bỏ mạng oan uổng, hơn nữa còn là vì người con gái trước mặt này.

"Như vậy thì sao? Dù cho là hủy hoại, nhưng đời người chẳng còn gì phải nuối tiếc cũng đáng." Tiểu Tây hất mặt trả lời.

Lâm Lam nhịn không được hỏi: “Thực sự đáng giá sao?"

Tiểu Tây toàn thân cứng đờ: Đáng giá không? Cô ta cũng muốn hỏi anh Hoa và Hàn Đống, rốt cuộc có đáng giá không?

"Tôi thấy không đáng." Nhìn biểu cảm của Tiểu Tây, Lâm Lam đã đoán được vài phần, chậm rãi nói.

Tiểu Tây theo bản năng nhìn về phía Lâm Lam.

Lâm Lam chậm rãi nói tiếp: “Cô có từng nghĩ qua, nếu như hôm nay tôi và Tiểu Sư Tử bỏ mạng trên dòng sông Sri Lanka này, Hàn Đống và người của cô có thể trốn thoát sao? Với năng lực của Diêm Quân Lệnh, anh ấy có thể ép Hàn Đống phải thay đổi vị trí của chúng ta, đồng thời có thể ép hắn không thể không xuất hiện, lại thêm những bộ đội đặc chủng kia, tỉ lệ các người có thể rời khỏi Sri Lanka này là bao nhiêu? Báo thù như vậy có đáng không?"

"Chúng tôi..."

"Hơn nữa, sự báo thù của các cô có thực sự là báo thù không?" Lâm Lam không cho Tiểu Tây cơ hội phân trần mà tiếp tục nói, nhưng cổ họng rõ ràng đã bị cảm xúc trào lên nghẹn lời: “Câu nói cuối cùng trước lúc anh ta đi là bản thân hối hận rồi, hối hận đã giết Diêm Quân Lệnh, sợ rằng không có ai chăm sóc cho tôi... Cô có thể không tin, nhưng tất cả những điều này thực sự là lời cuối cùng anh ta đã nói, nếu như hôm nay trên chiếc xe này chỉ có mình tôi, sống chết có số tôi cũng không cần phải nói với cô những điều này, nhưng con trai tôi mới bốn tháng rưỡi, tôi không thể để nó đến thế gian này một cách lãng phí như vậy..."

"Cô nói thật sao? Cuối cùng anh Hoa thực sự đã nói như vậy?" Tiểu Tây không dám tin hỏi lại, cô ta theo anh Hoa đã nhiều năm như vậy, khi đó cũng ở gần Sri Lanka nhưng đợi đến lúc cô ta đến thì anh đã không thể cứu nữa rồi, toàn bộ dòng sông như một dải lửa, nếu như không bị người khác ngăn lại cô ta đã sớm lao vào đó rồi.

Mà lúc đó Hàn Đống ở trong nước, nhận được tin lập tức bay đến Sri Lanka, nhưng tất cả đã không kịp nữa rồi.

Do đó mới căm hận Lâm Lam đến vậy.

"Tôi không cần phải lừa cô." Lâm Lam thở dài: “Anh ta vì tôi mà chết, tôi không nên nói những lời này, nhưng những người còn sống có rất nhiều lựa chọn, không nhất định phải vì người khác mà tự diệt đường sống của mình. Đồng Thiên Hoa đã không còn lựa chọn, nhưng cô còn, Hàn Đống cũng còn."

Những lời này hoàn toàn là thật lòng, tuy cô tiếp xúc với Hàn Đống không nhiều, nhưng biết đối phương có y thuật hơn người, tuy hắn đã từng tiếp tay cho kẻ khác làm việc xấu, nhưng tội cũng không đến mức phải chết.

Hơn nữa Tiểu Sư Tử cũng là do hắn đỡ đẻ, là hắn cứu mẹ con họ từ cửu môn quan trở về.

Từ trước đến nay Lâm Lam luôn cảm thấy, Hàn Đống làm bác sĩ lương tâm vẫn chưa mất đi, nếu hắn sống tiếp có lẽ có thể cứu giúp được rất nhiều người.

Về phần Tiểu Tây, tuy rằng lời nói trước giờ luôn châm chọc, nhưng lại không hề gây ra chuyện gì tổn hại đến mẹ con cô, nếu bây giờ bọn họ thả cô và Tiểu Sư Tử ra, như vậy tất cả vẫn có thể cứu vãn.

"Cô muốn tôi thả mấy người ra sao?" Tiểu Tây không ngốc, mặc dù lời nói của Lâm Lam làm lay động cô ta, nhưng mục đích cũng rất rõ ràng.

"Đó là sự lựa chọn phù hợp nhất đối với cô và Hàn Đống." Lâm Lam cũng không kiêng kỵ, trực tiếp trả lời.

"Để tôi nghĩ." Thấy Lâm Lam thẳng thắn như vậy, Tiểu Tây ngược lại có chút do dự.

Cô ta biết Lâm Lam nói không sai, người khác có thể không biết anh Hoa quan tâm Lâm Lam nhiều thế nào, nhưng cô ta và Hàn Đống chắc chắn biết rõ, để cứu bố cô mà hao tâm tổn sức.

Sau đó anh Hoa bị phía cảnh sát ép rời khỏi nước, nhưng lúc nào cũng nhớ đến Lâm Lam, vì vậy mới sắp đặt một màn lánh nạn đến sông Sri Lanka. Nhưng không ai ngờ được Diêm Quân Lệnh lại huy động lực lượng quân đội, cuối cùng anh Hoa đỡ súng cho Lâm Lam mà chết.

Lúc ấy cô ta cũng ở gần đó, biết rõ sự tình xảy ra thế nào, sự kinh hãi lúc đó cũng không kém hơn người ở cạnh, cô ta chỉ biết anh Hoa yêu Lâm Lam, thậm chí cố chấp hơn rất nhiều so với những người bình thường khi yêu, nhưng cô ta cũng không thể ngờ rằng anh Hoa có thể vì Lâm Lam mà chết.

Càng không thể nghĩ tới điều hối tiếc cuối cùng của anh là không có ai chăm sóc cho Lâm Lam.

Nếu thật sự là như vậy, lần báo thù này của cô ta và Hàn Đống có ý nghĩa gì?

Thậm chí còn làm trái ý nguyện cuối cùng của anh Hoa.

Tiểu Tây do dự.

"Tôi biết cô rất để ý Hàn Đống, nếu đã để ý đến vậy tại sao còn khiến hắn đi vào chỗ chết?" Lâm Lam nhìn Tiểu Tây, hỏi lại lần nữa.

Tiểu Tây không nói gì, vẫn cầm súng như trước, ánh mắt có chút gì đó xa xăm, dường như đang suy tư.

Lâm Lam không nói gì thêm, cô biết không thể thúc giục hơn vì lựa chọn sau cùng vẫn là Tiểu Tây tự mình quyết định.

Nhưng lần lựa chọn này, không chỉ quyết định kết cục của Tiểu Tây và Hàn Đống, mà còn quyết định cả sự sống chết của cô và Tiểu Sư Tử.

Xe vẫn đi về phía trước, Lâm Lam ôm Tiểu Sư Tử, lòng bàn tay đã ướt đẫm.

Người đàn ông ngồi trên ghế lái nói vài câu bằng tiếng bản địa với Tiểu Tây, sắc mặt Tiểu Tây ngày càng nghiêm trọng.

Lâm Lam cúi đầu nhìn con trai, nhiệt độ của bé con có giảm đi một chút, lúc này đang ngủ trong vòng tay cô, dáng vẻ mềm mại bé nhỏ khiến Lâm Lam nhìn đến nhói lòng, đồng thời trong lòng cũng càng thêm trĩu nặng.

Cùng lúc đó, người của Khương Lôi cũng phát hiện chiếc xe bắt cóc Lâm Lam né tránh trạm kiểm soát rời khỏi Malé, đồng thời nhanh chóng thông báo cho Diêm Quân Lệnh.

Sắc mặt Diêm Quân Lệnh u sầu, ra lệnh cho tài xế tiếp tục lái xe.

Chú Trương lo lắng: “Cậu chủ, nếu bác sĩ Hàn đã biết chúng ta phát hiện ra mục đích của hắn, vẫn sẽ cho người đưa phu nhân và cậu chủ nhỏ đi sao?"

"Bây giờ hắn đã ở Sri Lanka, tối nay là hy vọng duy nhất của hắn." Diêm Quân Lệnh khẳng định trả lời.

Chú Trương gật đầu, không nhiều lời thêm nữa, bộ đội đặc chủng phụ trách lái xe cũng tập trung tinh thần tiếp tục tăng tốc.

Bất luận như thế nào, họ cũng phải nhanh chóng đuổi theo xe bắt cóc Lâm Lam và Tiểu Sư Tử, chỉ có như vậy mới có thể giảm hệ số nguy hiểm xuống mức thấp hơn.

Nhưng có thể cứu Lâm Lam và Tiểu Sư Tử hay không, bây giờ cũng không có ai có thể nắm chắc hoàn toàn.

Đối đầu với một tên điên, không có quy luật mà chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio