Ra khỏi phòng bệnh, Tô Mộ Bạch quay người thì thấy cậu đang quay lưng lại.
Mấy ngày nay bận bịu vất vả, một người quen gọn gàng sạch sẽ, bây giờ quần áo cũng nhăn nhúm, người dường như già hơn chút.
“Cậu ạ.”
“Ừm.” Nghe giọng của Tô Mộ Bạch, Hoắc Quốc Bang thể hiện rất muốn biết kết quả, nhưng trên mặt lại ra vẻ không quan tâm, tùy tiện ừm một câu.
“Họ rất ổn.” Tô Mộ Bạch không biết nên nói với cậu thế nào về thái độ của Lâm Lam đối với ông, chỉ đành trả lời nước đôi.
Hoắc Quốc Bang ngoái đầu nhìn cháu ngoại, hình như đang hỏi, lần này xong rồi?
Tô Mộ Bạch gật đầu, “Cháu còn phải xử lý chuyện của ekip quay phim, cậu về trước nghỉ ngơi nha.”
“Hử?” Hoắc Quốc Bang hử một câu.
Tô Mộ Bạch thở dài, “Cậu đừng nghĩ ngợi nữa, Lâm Lam sẽ không gặp cậu, càng không cho cậu gặp Tiểu Sư tử đâu.”
“Đó là cháu ngoại của ta!” Hoắc Quốc Bang không nhịn được quát lên.
“Đó cũng là cháu họ của cháu, đi thôi.” Tô Mộ bạch nói xong liền kéo cậu đi ra ngoài, lúc này mà gây chuyện chỉ khiến Lâm Lam càng ghét bọn họ thêm thôi.
Hoắc Quốc Bang không cam tâm, nhưng cũng biết, bây giờ chưa phải lúc, chỉ đành tiếp tục nhẫn nhịn.
Ông sống nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng nhẫn nhịn như vậy.
Cho tới bây giờ Hoắc Quốc Bang chưa từng cảm thấy chuyện mình làm có bất kỳ sai sót gì.
Còn về Tiểu Sư Tử và Lâm Lam bị bắt cóc, đó chẳng qua là ngoài ý muốn.
Rời khỏi bệnh viện, Tô Mộ Bạch không lên xe cùng Hoắc Quốc Bang, mà gọi điện cho ekip quay phim.
Mấy ngày nay anh luôn bận tìm kiếm tung tích của Lâm Lam, vốn không liên lạc gì với đoàn phim, nhưng không ngờ đám người này lại gan to tày trời, dám đi theo quay lén anh.
Nhưng mà Tô Mộ Bạch cũng muốn coi xem, đám người này rốt cuộc đã quay được những gì.
Đợi liên hệ được rồi, hai đoàn làm phim đang ủ rũ ngồi ở hành lang bệnh viện.
Thiết bị quay phim đã lấy được rồi, nhưng tiếc là không còn thứ gì có giá trị.
Bên bộ đội đặc chủng đó miệng thì nói để cho họ lấy đồ, cũng không cần xóa gì cả, nhưng sau lưng không biết làm cái gì, cuộn băng vẫn còn, nhưng chất lượng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đặc biệt là phần sau, cơ bản không dùng được nữa.
Trong khi đó chương trình ngày kia phải lên sóng rồi.
“Tô giám chế, bây giờ chúng ta phải làm sao?” người phụ trách quay phim gặp Tô Mộ Bạch có chút khó xử.
“Sáng mai tôi nói chuyện lại với Diêm tổng, mọi người nghỉ ngơi trước đi.” Tô Mộ Bạch nhìn đồng hồ, lúc này không thích hợp để làm phiền Lâm Lam nữa.
Nghe Tô Mộ Bạch hứa hẹn, người của đoàn phim thở phào, rồi rời khỏi bệnh viện.
Nhìn bóng dáng mọi người khuất xa rồi, Tô Mộ Bạch mới mệt mỏi dựa người vào ghế.
Trời đã khuya, một đất nước nhỏ như Srilanka, vốn không có mấy người quen biết anh, cũng khiến Tô Mộ Bạch khó lắm mới có thể thư giãn được, anh cũng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Từ khi biết Lâm Lam là em họ của mình, tâm trạng của Tô Mộ Bạch như treo ở trên không, lúc nào cũng có cảm giác không thật, cho đến khi biểu hiện cứ thế lặp lại của người cậu, thì Tô Mộ Bạch mới bất đắc dĩ chấp nhận thực tế này.
Anh thành danh bao năm nay, quay phim chụp hình vô số, trong đó những bộ phim đặc sắc cũng không ít, thời trẻ cũng từng đau vì tình, bởi vậy trở lên cẩn thận và sợ sệt hơn, khó khăn lắm mới rung động thêm lần nữa.
Ai ngờ lại ứng vào câu: Nguyện những người có tình cảm trên thế gian này đều là anh em.
Cũng may Lâm Lam không có tình cảm với anh, nếu không cứ yêu nhau thì không biết chuyện sẽ đi về đâu.
Nhưng tóm lại cũng có chút hụt hẫng, nghĩ tới thái độ lạnh nhạt của Lâm Lam, trái tim Tô Mộ Bạch bất giác như bóp nghẹt lại.
May mắn thay, thứ anh có thể cho Lâm Lam thì Diêm Quân Lệnh cũng có thể cho, thứ anh không thể cho thì Diêm Quân Lệnh vẫn có thể cho.
Điều duy nhất anh bây giờ có thể làm đó là buông bỏ, để Lâm Lam vào vị trí em gái, nếu không thể sở hữu, thì cũng là người thân.
Nếu như Lâm Lam nhận anh là người thân... nghĩ tới đây Tô Mộ Bạch lắc đầu cười khổ.
“Anh đang nhớ cô ta à?” trong lúc Tô Mộ Bạch đang ngồi một mình suy tư,thì Đỗ Tịch từ đâu xuất hiện, ngồi xuống bên cạnh anh.
Tô Mộ Bạch nghiêng đầu nhìn, “Sao cô lại ở đây?”
“Tôi không thể ở đây được sao?” Đỗ Tịch hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là được.” Tô Mộ Bạch lại nhìn ra đằng trước, anh cứ tưởng lúc này lẽ ra Đỗ Tịch đang dính lấy cậu của anh chứ.
“Rốt cuộc cô ta có gì tốt?” câu hỏi này Đỗ Tịch để trong lòng lâu rồi, cô không hiểu rốt cuộc Lâm Lam có điểm gì đáng để nhiều người vì cô ta mà vào sinh ra tử như vậy?
Tô Mộ Bạch trước giờ chưa từng nghĩ tới câu hỏi này, cô ấy có gì tốt? Nhất thời không thể trả lời được.
“Anh cũng không trả lời được đúng không.” Đỗ Tịch thấy Tô Mộ Bạch mấp máy miệng, liền nói vẻ chế giễu.
“Đúng, vậy cô cảm thấy cậu của tôi có gì tốt?” Tô Mộ Bạch hỏi lại.
Lúc này đổi lại là Đỗ Tịch ngây ra, có gì tốt? Cái gì cũng tốt. Có gì không tốt? Cái gì cũng không tốt.
Cô thừa nhận lúc đầu quả là vì lợi ích bản thân mới tiếp cận Hoắc Quốc Bang, nhưng sau đó tai sao lại thích đối phương, cô cũng không biết tại sao.
Cho nên cô đã hỏi Tô Mộ Bạch một câu hỏi vô cùng ngu xuẩn.
“Xem ra chúng ta đều không thể trả lời.” Tô Mộ Bạch nhún vai.
“Đúng vậy, không trả lời được.” Đỗ Tịch tự cười nhạo mình, rồi từ trong túi lấy ra một lon bia đưa cho Tô Mộ Bạch, “Yên tâm mà uống, không có độc đâu.”
“Có cho cô cũng không dám.” Tô Mộ Bạch nhún vai, mở lon bia rồi nhấp một ngụm.
“Trước giờ không biết Tô ảnh đế cũng có lúc thô lỗ như vậy.” Đỗ Tịch cười lớn.
Tô Mộ Bạch nhún vai ra vẻ không sao, lại uống một ngụm lớn, “Vì lon bia này lấy tư cách bạn bè khuyên cô đừng phí tâm sức với cậu của tôi nữa, ông ấy không thích hợp với cô đâu.”
“Vậy Lâm Lam thích hợp không?” Đỗ Tịch không cam tâm hỏi.
“Cô ấy là con gái ruột cảu cậu tôi.” Tô Mộ Bạch dứt lời ánh mắt nhìn thẳng vào Đỗ Tịch.
Đỗ Tịch cho rằng mình nghe nhầm, kinh ngạc nhìn Tô Mộ Bạch, “Anh... anh đang đùa phải không?”
“Cô là người thông minh, biết nên làm thế nào.” Điều mà Tô Mộ Bạch có thể nhắc nhở cũng chỉ có thể như vậy, có thể hiểu được hay không thì phải xem bản thân Đỗ Tịch.
“Tô Mộ Bạch...”
“Ngày mai quay ở bờ sông Srilanka, đúng 8 giờ, đừng đến muộn.” Đỗ Tịch vẫn muốn hỏi thêm, thì Tô Mộ bạch đã đi ra ngoài, không quên để lại cho cô câu này.
Đỗ Tịch nhìn bóng dáng của đối phương dần khuất, lúc này mới phát hiện toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Cô nên thấy may mắn vì mình không đi tới bước tiếp tục đối phó Lâm Lam, nếu không đừng nói còn đứng được ở đây, sợ rằng sớm đã không ngóc đầu dậy được rồi.
Chỉ là Đỗ Tịch làm thế nào cũng không thể tin nổi Lâm Lam lại là con gái ruột của cha nuôi, thảo nào ông ấy lại dùng mọi cách để tiếp cận Lâm Lam.
Nghĩ tới đây, Đỗ Tịch bỗng nhớ tới tình cảnh lúc mới gặp Hoắc Quốc Bang, ông ấy nói nếu như ông có con gái, thì con gái của ông cũng lớn xấp xỉ cô, lúc đó cô chỉ coi đó là thủ đoạn thường dùng để tán gái của Hoắc Quốc Bang.
Thậm chí sau khi nhận Hoắc Quốc Bang là cha nuôi, còn nghĩ đây là quy tắc ngầm trong nghề.
Nhưng lời của Tô Mộ Bạch vừa nãy khiến Đỗ Tịch hiểu ra, mấy năm nay cha nuôi cho dù bên ngoài có biết bao tin đồn, ngoài giới nói ông phong lưu đa tình thế nào, nhưng ông trước giờ không hề đụng chạm cô, cho dù cô nhiều lần chủ động dâng hiến, cũng không nhận được sự hồi đáp.
Thì ra ông ấy vốn dĩ coi cô là con gái thật, thật sự chỉ nhận cô làm con gái.
Trái tim Đỗ Tịch nhói đau, một cảm giác đau khổ khó nói lên lời, trước đây cô vẫn tưởng rằng mình có hy vọng, bây giờ xem ra, ngay từ khi bắt đầu cô đã không có hy vọng rồi.
Chỉ cần con gái ruột của ông ấy trở về, thì sự tồn tại của con gái nuôi như cô còn cần thiết không?
Dỗ Tịch ngồi ở hành lang bệnh viện không một bóng người, không ngừng đau khổ suy nghĩ.
...