Trở về biệt thự, thím Vương vừa mới làm xong bữa tối.
Vượng Tài đã quên Hổ Nhị, Hổ Tam từ lâu rồi, hớn hở nhảy nhót tung tăng chào đón ông chủ bà chủ về nhà.
Lâm Lam vuốt ve đầu chú nhóc này: “Thím Vương, sau này thím cho Vượng Tài ăn ít đi nha, chứ cứ tiếp tục kiểu này, nó sẽ béo phì mất.”
“Có đâu ạ. Vượng Tài như vậy rất đáng yêu mà.” Thím Vương nghe thấy tiếng gọi của Lâm Lam liền vội vàng chạy từ phòng bếp ra, vừa giải thích vừa chùi tay ướt vào tấm tạp dề.
“Đáng yêu cái mông.” Diêm Quân Lệnh liếc chú nhóc với ánh mắt ghét bỏ.
Lâm Lam kinh ngạc nhìn chồng, làm vẻ mặt không thể tin được.
Diêm Quân Lệnh nghiêng đầu: “Làm sao?”
“Không ngờ Đại Boss mà cũng nói bậy.” Lâm Lam cảm thán một cách sâu sắc.
Diêm Quân Lệnh nhíu mày: “Không thích à?”
“Nhưng mà cũng ngầu đấy.” Lâm Lam nịnh nọt.
Thím Vương thấy hai người nói chuyện, không nhịn được bật cười: “Được rồi, rửa tay rồi vào ăn cơm thôi.”
“Cháu qua thăm bố đã.” Lâm Lam thay giày rồi đi về phía phòng của Lâm Phúc Sinh.
Ông ấy vẫn đang ngủ, sau khi quay về Tấn Thị, thời gian Lâm Phúc Sinh tỉnh táo càng ngày càng ít, tâm trạng thoải mái vốn có của Lâm Lam bỗng nhiễn trùng xuống, nhìn về phía vị y tá bên cạnh: “Ban ngày vẫn cứ ngủ vậy sao?”
“Buổi trưa có tỉnh dậy được một lúc.”
“Ừm. Vất vả cho chị rồi, chị nghỉ ngơi một chút đi, tôi thăm bố một lúc.” Lâm Lam nói xong liền ngồi xuống.
Lâm Phúc Sinh giống như có dự cảm, đột nhiên mở mắt ra.
“Bố, bố tỉnh rồi ạ?” Vừa thấy bố tỉnh dậy, khuôn mặt Lâm Lam bỗng chốc vô cùng tươi tắn.
“Hôm nay xong việc rồi phải không?” Nhìn thấy con gái, trên khuôn mặt già nua của Lâm Phúc Sinh thoáng qua ý cười, chỉ là khuôn mặt ấy ngày càng gầy guộc tiều tụy mang theo hơi thở bụi bặm của cái chết.
“Dạ.” Lâm Lam vội vàng gật đầu: “Bố, bố muốn ăn gì, con đi làm cho bố.”
“Bố không đói, con bận cả ngày rồi, chắc đã đói rồi đúng không?” Giọng nói của Lâm Phúc Sinh có chút khó khăn, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nghe được.
“Con cũng không đói, con trò chuyện với bố nhé!” Lâm Lam nhẹ nhàng nói.
Lâm Phúc Sinh gật gù, nhưng đợi đến khi Lâm Lam đang kể say sưa chuyện ghi hình hôm nay thì bố cô lại tiếp tục nhắm mắt vào, ngủ thiếp đi.
Lâm Lam nói được một nửa, khóe mắt ửng đỏ, miệng vẫn lẩm bẩm kể chuyện.
Lúc này, chiếc điện thoại dành cho người già trên giường bố bỗng kêu lên, Lâm Lam cầm lên xem, lại là cuộc gọi của Chu Vũ Vi.
Chắc chắn là bố đã ngủ, Lâm Lam cầm lấy điện thoại bước ra khỏi phòng, ấn nút nghe.
“Phúc Sinh, ông sao rồi?” Chu Vũ Vi thấy Lâm Phúc Sinh nghe điện thoại liền vội vàng hỏi.
“Nếu như bà thật sự quan tâm đến ông ấy như vậy thì hai mươi năm trước tại sao lại muốn rời bỏ ông ấy?” Lâm Lam lạnh lùng hỏi.
Người Chu Vu Vi đờ ra: “Tiểu Lam, là con à.”
“Tôi đã cảnh cáo bà chưa, đừng có làm phiền bố tôi nữa.”
“Tiểu Lam con nghe mẹ nói, mẹ biết chuyện lúc trước là mẹ sai, nhưng Phúc Sinh đã thành ra như vậy rồi, con hãy để mẹ đến chăm sóc ông ấy, cứ coi như để mẹ bù đắp cho ông ấy cũng được.” Chu Vũ Vi van nài.
Lâm Lam không kìm được cười nhạo: “Bù đắp? Không cần.”
Dứt lời, Lâm Lam liền ngắt điện thoại, bù đắp cái gì, Lâm Lam hiểu quá rõ, sự bù đắp của Chu Vũ Vi nào có phải để bù đắp cho bố cô, bà ta căn bản là vì sự áy náy của bản thân mà thôi.
Bà ta cho rằng chỉ cần chăm sóc cho bố là có thể nhận được sự tha thứ ư? Để xóa sạch chuyện bà ta đã làm trong quá khứ sao?
Không thể được.
Nghĩ tới người bố đang nằm trên giường bệnh, Lâm Lâm tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho họ.
Bên kia.
Chu Vũ Vi nghe thấy tiếng tút tút kết thúc cuộc gọi, trong lòng tràn đầy bất lực, không có Lâm Phúc Sinh, đến ngay cả một người nghĩ cách cũng không có.
Vẻ mặt Chu Vũ Vi sa sút đi về phía phòng trọ của Hàn Hinh Nhi, bà cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình, ngửa đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén như chim ưng, chân mềm nhũn ra rồi quỳ gục xuống: “Chủ tịch Hoắc... chủ tịch Hoắc... sao ngài lại tới đây?”
“Tôi không thể tới à?” Hoắc Quốc Bang lạnh lùng hỏi.
“Có thể... Tất nhiên là có thể.” Chu Vũ Vi trả lời lắp bắp, trong lòng có chút thấp thỏm, bà thật sự không biết Hoắc Quốc Bang tới để làm gì.
“Bà vừa mới gọi điện thoại cho Lâm Lam?”
“Dạ... dạ đúng.” Giọng nói của Chu Vũ Vi run cầm cập, bà sợ người đàn ông này đến tận xương tủy, nên không thể kiểm soát được tâm trạng.
“Con bé ghét bà à?” Hoắc Quốc Bang tiếp tục hỏi.
Chu Vũ Vi không hiểu ý của Hoắc Quốc Bang nên chỉ có thể gật đầu lần nữa.
“Quả nhiên, có một người mẹ như bà, thật khiến người ta khinh thường.” Nhìn Chu Vũ Vi quỳ rạp trên mặt đất, ông nghĩ tới việc bản thân mình cũng đã từng bị bà ta lên kế hoạch, Hoắc Quốc Bang liền dâng lên cảm giác căm ghét.
Sắc mặt của Chu Vũ Vi trắng bệch ra nhưng không hề có chút phản kháng.
Quả thực cách thức mà bà muốn có được Hoắc Quốc Bang quá đê tiện cho nên bản thân bà mới lưu lạc như bây giờ.
“Giúp tôi hẹn Lâm Phúc Sinh tới gặp mặt.” Không để ý đến tâm trạng của Chu Vũ Vi, Hoắc Quốc Bang cuối cùng cũng nhắc đến trọng điểm.
“Ông... ông muốn gặp Phúc Sinh?” Chu Vũ Vi vừa nghe liền hoang mang, bà không hiểu Hoắc Quốc Bang rốt cuộc muốn làm cái gì, lần này Phúc Sinh bị bệnh, không phải nguyên nhân là do Hoắc Quốc Bang sao.
“Có làm được không?”
“Tôi... Phúc Sinh bệnh rất nặng, bệnh viện nói, ông ấy không sống được mấy ngày nữa, cầu xin ông tha cho ông ấy, sự việc năm đó đều là do lỗi của tôi, không có liên quan gì đến Phúc Sinh cả. Ông muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt tôi đi!”
Chu Vũ Vi thật không dám nghĩ tới, Hoắc Quốc Bang lại muốn gặp Phúc Sinh, Phúc Sinh liệu có thể sống không?
“Trừng phạt bà?” Dường như nghe thấy một câu chuyện cười rất hài hước, Hoắc Quốc Bang giễu cợt: “Yên tâm, sự trừng phạt dành cho bà sẽ tới thôi, và sự trừng phạt dành cho ông ta cũng sắp bắt đầu rồi.”
“Chủ tịch Hoắc...”
“Tôi hỏi bà một lần nữa, có làm được không?” Hoặc Quốc Bang giận dữ.
"Bệnh Phúc Sinh rất nặng, thời gian tỉnh táo không nhiều, cũng không thể đi lại được, ông tha cho ông ấy đi.” Cổ họng Chu Vũ Vi đã trực trào tiếng khóc.
“Một, hai,...”
“Tôi... để tôi suy nghĩ, để tôi suy nghĩ chút...” Nghe được tiếng đếm ngược đáng sợ đó, Chu Vũ Vi liền hoảng loạn.
Hoắc Quốc Bang cười lạnh, ông sớm đã nhìn thấu bản chất của Chu Vũ Vi, cuối cùng thứ bà ta nghĩ cho vẫn là bản thân mình.
“Tôi biết chuyện mỗi sáng người y tá sẽ đẩy Phúc Sinh ra bên ngoài biệt thự đi dạo, nhưng còn những chuyện khác thì không giúp được cho ông, Lâm Lam căn bản không nhận tôi.”
“Con bé cũng không cần phải nhận bà.” Nói xong Hoắc Quốc Bang lên xe.
Chu Vũ Vi nhìn chiếc xe của Hoắc Quốc Bang biến mất như một làn gió, hai đầu gối quỳ dưới đất bắt đầu đau, phải lập tức gọi điện thoại cho Lâm Lam, nhưng cô lại nhất quyết không nghe máy của bà.
Chu Vũ Vi vốn quỳ gục dưới đất vô vọng đứng dậy, lại nhìn thấy con gái mình là Hàn Hinh Nhi.
“Hinh Nhi...”
“Lâm Lam có phải con gái của chú Lâm không?” Hàn Hinh Nhi kinh sợ hỏi, cũng không biết đã bao nhiêu lần cô ta nghe thấy cái tên Hoắc Quốc Bang nhưng không ngờ rằng mẹ lại có mối bất hòa sâu sắc với một nhân vật như vậy.
“Mẹ... Hinh Nhi, con đừng hỏi mẹ, con giúp mẹ gọi điện thoại cho Lâm Lam được không? Hoắc Quốc Bang sắp tìm đến cửa rồi, ông ta nhất định sẽ làm điều bất lợi với chú Lâm.” Chu Vũ Vi như người sắp chết đuối túm được cỏ cây, tận lực kéo lấy tay Hàn Hinh Nhi.
Tay Hàn Hinh Nhi bị mẹ túm đến phát đau, không biết là với mục đích gì nhưng vẫn gật đầu.
Đáng tiếc là cuộc gọi tới của Hàn Hinh Nhi, Lâm Lam vẫn cứ không nghe.
“Cô ấy biết là chúng ta nên sẽ không bắt máy đâu.” Hàn Hinh Nhi lờ mờ đoán được nguyên nhân.
Sắc mặt Chu Vũ Vi trắng bệch ra: “Vậy làm sao đây? Vậy làm sao đây?”
“Mẹ với chú Lâm đã làm chuyện gì có lỗi với chủ tịch Hoắc vậy?” Hàn Hinh Nhi không ngốc, nhìn thấy dáng vẻ của mẹ khi gặp Hoắc Quốc Bang là cô ta đoán được ra mẹ đang chột dạ.
Chu Vũ Vi giật nảy mình: “Con đang vớ vẩn gì thế!”
“Mẹ lừa được người khác chứ đừng hòng lừa con. Đừng quên, con cũng là con gái của mẹ, còn là đứa con gái mẹ nuôi từ nhỏ đến lớn nữa.” Hàn Hinh Nhi nói năng vô cùng sắc bén.
Lòng Chu Vũ Vi bỗng run lên, đột nhiên nước mắt giàn giụa: “Tạo nghiệp mà!”
“Mẹ...”