Đợi Diêm Quân Lệnh trở ra, Lâm Lam đã thay xong quần áo, cho Vượng tài ăn, vết thương của chú cún này cần một thời gian mới khỏi được, Lâm Lam ở đây còn vài show chụp hình nữa, qua ngày mai có thể hai ngày nữa mới về Bắc Kinh, nhưng cô không thể mang theo Vượng tài, cho nên cách duy nhất là nhờ Diêm Quân Lệnh chăm sóc chó giùm hai ngày. Nhưng mà...như vậy có phải làm khó đàn ông sao. Vẫn biết là hy vọng không lớn, nhưng Lâm Lam vẫn lấy hết dũng khí mở lời.
Choang!
Chiếc ly mà Diêm Quân Lệnh đang uống nước rơi xuống đất, choang một tiếng khiến Lâm Lam sợ lùi lại phía sau ôm chặt vượng tài. Nhưng Diêm Quân Lệnh với vẻ bất ngờ không thể tin được nhìn Lâm Lam, “ Em nói lại lần nữa xem?.”
“Giúp em chăm sóc vượng tài hai ngày nha.” Lâm Lam thỏ thẻ lặp lại, sau đó mới giải thích, “ Em gần đây phải đi chụp hình nên không tiện.”
“Lâm Lam, đừng có mà được voi đòi tiên!” Diêm Quân Lệnh cắn răng mím môi nhìn người con gái.
“oh”. Lâm Lam oh một tiếng thất vọng, tuy đàn ông hung dữ, nhưng sao cô cảm thấy dáng vẻ này của Diêm Quân Lệnh rất dễ thương.
Bị Diêm Quân Lệnh từ chối, Lâm Lam liền thay đồ sau đó ôm vượng tài rời đi.
“Đi đâu thê?” một giọng buồn không hề tình nguyện phía sau cất lên.
“Nếu anh đã không đồng ý chăm sóc vượng tài, vậy em chỉ đành đem nó tới khu dân cư thôi.” Dứt lời Lâm Lam bước đi, dáng vẻ bi thương.
“Đứng lại.”
“Lại sao nữa?” Trong lòng Lâm Lam cười thầm, mặt lại không chút biến sắc.
Diêm Quân Lệnh cắn môi, “Ăn sáng cùng anh xong, anh kêu người đưa nó về Bắc Kinh trước.”
“Thật chứ?” Lâm Lam vui mừng khôn tả.
“Còn nói nữa, anh đem nó vứt đi.” Nói xong Diêm Quân Lệnh gọi điện thoại, “ Lâm Đạt, cô qua đây.”
“Vâng, thưa sếp.” Giọng trong điện thoại rất chuyên nghiệp.
3 phút sau.
Một cô gái mặc đồ công sở gõ cửa phòng Diêm Quân Lệnh, “Sếp, mời phân phó”.
“Đem nó tới tập đoàn Đỉnh Thành Tấn thị.” Diêm Quân Lệnh chỉ vào con cún trong chiếc hôp phía xa xa.
Lâm Đạt thấy lạ, nhưng vẫn kiềm chế sự nghi hoặc trong lòng mà nói một câu vâng.
Lâm Lam không biết cô gái này từ đâu tới, nhưng nhìn vẻ tin tưởng cô ta của Diêm Quân Lệnh mới đưa chú cún cho cô gái, “ Nó bị thương, phiền cô trên đường để ý nhiều tới nó, xin cô.”
“Tôi biết rồi, phu nhân.” Lâm Đạt lần đầu gặp phu nhân chủ tịch, khách sáo trả lời.
Lâm Lam vẫn có chút lo lắng, nói nựng chú cún, “Diêm Vượng tài à, em phải ngoan ngoãn đấy, đợi chị về sẽ tự tay chăm em nhé.”
“Cái gì? Diêm Vượng Tài?”
Lâm Đạt tự nhận mình trước mọi việc đều rất điềm tĩnh, nhưng nghe mấy từ Diêm Vượng Tài này ngơ ngác nhìn ông chủ rồi lại nhìn bà chủ. Cuối cùng cảm thán, Lý Húc quả nhiên nói không sai, Sếp dạo này chơi lớn.
“Lâm Lam!”
“Oh, phiền cô nhé.” Lâm Lam không biết câu nào đụng chạm tới nam nhân, liền vội vàng đưa chú cún cho Lâm Đạt.
Lâm Đạt đón lấy rồi rời đi, Lâm Lam vẫn có chút lưu luyến nhìn thêm một chút, cuối cùng quay lại nói Diêm Quân Lệnh, “Anh hung dữ với em làm gì?”
Diêm Quân Lệnh nghe xong câu này, bất lực nói,“Sau này không được đặt tên bậy bạ.”
Lâm Lam nũng nịu thỏ thẻ, “Ai mà đặt tên bậy bạ nào? Vượng Tài nghe hay mà.”
“Anh nói không phải vượng tài, “
“vậy thì là gì?”. Lâm Lam tròn xoe mắt giả nai, nhìn Diêm Quân Lệnh
“mà là diêm vượng tài.” Diêm Quân Lệnh bó tay thật sự, giơ tay ôm Lâm Lam vào lòng, phút chốc ném cô xuống giường, mọi người đều nói phụ nữ không nói đạo lý, trước Diêm Quân Lệnh không tin, giờ thì tin rồi.
Nếu đã như vậy, anh chỉ đành chinh phục trước đã.
“U..” Lâm lam ngã nhào xuống giường, không cảm thấy đau, chỉ là động tác của Diêm Quân Lệnh đáng sợ, “ Anh muốn làm gì?”
“Không nhìn ra sao?” Diêm Quân Lệnh hỏi ngược lại
Lâm Lam rụt người lại, “ Em còn phải đi làm”
“Anh biết”. Tuy nói vậy, nhưng chân tay Diêm Quân Lệnh vẫn không dừng lại, còn đè cả người lên nữa, quần áo mà Lâm lam vừa mặc lại bị lột sạch.
“U...Diêm Quân Lệnh anh nhẹ nhàng chút...” Cơ thể Lâm Lam đau nhức, trực giác mách bảo nếu làm lần nữa chắc cô không bò ra khỏi giường nổi mất.
“Lần sau em có thể nhắc anh trước.” Diêm Quân Lệnh rướn người hôn lên mi.
Tút..tút...tút...
“Có điện thoại, em đi nghe điện thoại đây!” Phòng ấm dần lên, Lâm Lam đành chịu thôi, điện thoại tới thật không đúng lúc, mau chóng chồm dậy, nhảy khỏi giường lao về phía sopha, nhanh chóng nhấc điện thoại, “alo...”
“Alo? Cô là?”, Ông nội chuẩn bị la mắng, kết quả là giọng con gái nghe điện thoại, nghi hoặc rồi alo một tiếng.
Lâm Lam nhìn số điện thoại thấy lạ, sau đó thấy 3 chữ lão gia tử hiện ra, nhìn lại vỏ điện thoại lần nữa, tự mình nghẹn lại, bần thần nhìn về phía Diêm Quân Lệnh.
Người đàn ông ở trên giường trong lòng trống trải, ẩm đạm dựa đầu giường nhún vai nhìn Lâm Lam.
Lâm Lam hận một nỗi không cắn đứt lưỡi của mình, lại bất đắc dĩ cung kính trả lời, “ Con chào ông nội, Diêm Quân Lệnh sẽ ra ngay, con chuyển điện thoại cho anh ấy ạ.”
“Con chính là cô gái mà tiểu tử kia nói hả? Ông nghe tiểu Trương nói hai đứa đăng ký kết hôn rồi hả? Thằng oắt con này kết hôn cũng không cho gia đình biết, cô bé con bao nhiêu tuổi rồi? Người ở đâu? Tiểu tử kia có phải là thường xuyên bắt nạt con không?...
Ông nội sau khi có phản ứng thì tuôn ra một tràng câu hỏi, trong khi đó Lâm Lam lại đang nghĩ cách đẩy điện thoại cho Diêm Quân Lệnh, nhưng anh ấy nhất nhất không nghe.
Chẳng còn cách nào khác Lâm Lam chỉ đành ấp úng trả lời, nhưng đầu bên kia ông nôi vẫn chưa dừng, bà nội cũng nói thêm vào, thấy cuộc điện thoại sẽ không dứt lúc này Diêm Quân Lệnh mới có ý nhận lấy điện thoại, “ Ông nội, bà nội ạ, Lam Lam vẫn chưa xong công việc ở đây, đợi cô ấy rảnh rồi con đưa cô ấy về thăm mọi người.”
Dứt lời Diêm Quân Lệnh cũng không đợi ông nội nói hết liền cúp điện thoại cái rụp.
Lâm Lam thở phào nhẹ nhõm, đứng sang một bên, kết quả điện thoại lại rung lên, hại Lâm Lam đứng bật dậy, mau chóng xem điện thoại, may là lần này đúng điện thoại của cô, là Tăng Tuyết gọi.
“Cô đang ở đâu vậy? Sao còn chưa tới đây?” Tăng Tuyết nhìn đồng hồ cho rằng Lâm Lam ngủ quên.
“Tôi tới ngay đây.” Vừa nói Lâm Lam liền đi thay đồ, nhìn Diêm Quân Lệnh bằng ánh mắt chê bai, “Anh ăn sáng một mình đi, em muộn rồi, đi trước đây.”
“Tối anh tới đón em.”
“Không cần...”
“Vượng Tài.”
“Ừa, được rồi.” Câu Vượng Tài của Diêm Quân Lệnh mang đầy ý uy hiếp, Lâm Lam lườm người đàn ông này một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn thỏa hiệp.
Về tới homestay (nhiều người thuê chung một nhà dân) Lâm Lam cảm thấy có gì không đúng.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Lâm Lam hỏi thầm Tăng Tuyết.
“Cảnh sát điều tra xe tối qua là do Lý San động chân tay, đã bị bắt rồi. Hàn Hinh Nhi lấy lý do không khỏe, tối qua chạy rồi.” Tăng Tuyết lắc đầu, cuộc sống quả nhiên không màu hồng như tiểu thuyết.
“Chạy rồi? Liên quan tới cô ta sao?” Lâm Lam không tin, Hàn Hinh Nhi tuy nham hiểm nhưng sẽ không làm ra chuyện giết người như vậy.
Chẳng qua sự việc thì đã xảy rồi, nhưng công việc thì vẫn phải tiếp tục. Tổng biên tập Vương ra lệnh, bọn họ đổi địa điểm ghi hình.
Còn về Hàn Hinh Nhi, theo tổng biên tập Vương tìm hiểu, Yue wei thay đổi lãnh đạo, lập tức đá cô ta rồi.
Thế sự đổi thay, lên voi xuống chó.