Ăn cháo xong.
Diêm Quân Lệnh nhìn sắc mặt của cô gái nhỏ đã hồng hào lên đôi chút, “Thoải mái hơn chút nào chưa?”
Lâm Lam gật đầu.
“Vậy thì ăn thêm mấy món khác.” Dứt lời Diêm Quân Lệnh xoay người đi lấy những món khác, nhưng Lâm Lam lại đưa tay ra nắm chặt lấy vạt áo của người đàn ông, Diêm Quân Lệnh quay đầu lại, “Anh sẽ quay lại ngay.”
“Em... không có ý đó.” Nghe thấy câu nói của Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam ngượng ngùng giải thích, nhưng giải thích xong lại phát hiện ra bản thân có ý gì chính cô cũng không rõ.
“Ngốc.” Diêm Quân Lệnh lắc đầu, anh lại đi vào bếp.
Một lát sau anh bê lên mấy món ăn khác, Lâm Lam đưa mắt nhìn, đều là những món cô thích ăn.
Cô cúi đầu lặng lẽ ăn, khuôn mặt cũng bình tĩnh hơn trước đó rất nhiều.
Đợi đến khi ăn xong món cuối cùng, Lâm Lam cuối cùng cũng nhìn sang Diêm Quân Lệnh, nhưng cô hé miệng rồi mà không biết nên nói gì, bầu không khí như bị ngưng đọng lại.
“Tô Mộ Bạch đã nói hết với anh rồi.” Một câu nói của Diêm Quân Lệnh phá vỡ sự trầm mặc.
Mắt Lâm Lam đột nhiên mở lớn, “Anh ta... anh ta nói gì rồi? Anh đừng nghe anh ta nói linh tinh, nếu anh đã ký vào đơn ly hôn rồi thì những chuyện ngày hôm nay hãy coi như chưa từng xảy ra đi.”
Kiên trì lâu như vậy, Lâm Lam không muốn tất cả công sức đổ xuống sống xuống bể, với tính cách của Hoắc Quốc Bang, ông ta sẽ không dễ dàng gì tha cho họ.
Tô Mộ Bạch và Hoắc Khuynh Thành còn không khuyên can được thì làm sao Diêm Quân Lệnh có thể?
Huống hồ so với nhà họ Hoắc, nhà họ Diêm vẫn chưa đủ lớn mạnh, thận phận của chú hai lại nhạy cảm như vậy, Lâm Lam thực sự rất sợ.
Cô buồn cô đau khổ, nhưng tất cả những chuyện cô làm sẽ đem lại sự an toàn cho Diêm Quân Lệnh và người nhà họ Diêm, vậy thì dù có phải chịu đựng một mình, dù có khó khăn thêm chút nữa thì có nề hà gì?
So với họ, những gì cô bỏ ra không đáng là bao.
“Em xem thường chồng mình như vậy sao?” Thấy bộ dạng cuống cuồng giải thích của Lâm Lam, khuôn mặt Diêm Quân Lệnh trở nên lạnh lùng, anh nhàn nhạt hỏi cô gái nhỏ.
Lâm Lam ngẩn người, cô nhất thời không thể thốt ra được nửa lời nào.
Xem thường chồng mình? Đâu có chứ? Cô chỉ là...
“Đừng nói là em không có, nếu như không thì tại sao em lại giấu anh làm những chuyện này, muốn tốt cho anh? Muốn tốt cho mọi người? Nhưng em có từng nghĩ thứ anh thực sự muốn có được là gì không? Đã từng nghĩ sẽ giao tất cả mọi việc cho anh, tin tưởng anh chưa?” Thấy ánh mắt trốn tránh của cô gái nhỏ, Diêm Quân Lệnh biết cô đang nghĩ gì, anh mạnh mẽ hỏi lại cô.
Trước những câu hỏi của Diêm Quân Lệnh cô không nói được lời nào, miệng Lâm Lam hé ra nhưng cô không biết phải giải thích ra sao.
Không phải cô không tin anh, chỉ là giữa cô và anh, cô chọn không để anh phải mạo hiểm.
“Từ đầu đến cuối, thứ anh muốn có được chỉ có mình em. Lâm Lam, nếu đã như vậy rồi, em còn muốn rời xa anh sao?” Không quan tâm đến phản ứng của cô gái nhỏ, Diêm Quân Lệnh bình tĩnh nhìn cô.
Trong lòng Lâm Lam nói với chính mình rằng, em cũng vậy, em cũng giống anh. Nhưng cô không dám nói, Diêm Quân Lệnh sẵn sàng vì cô mà chiến đấu, nhưng cô không dám ích kỉ như vậy.
Huống hồ hiện giờ cô phải chịu tiếng xấu, nếu anh ra mặt vì cô sẽ phải hứng lấy rất nhiều lời chửi rủa, còn phải đối mặt với sự áp bức mạnh mẽ của Hoắc Quốc Bang.
Những thứ này đều không phải là việc mà anh phải gánh chịu.
“Là anh đồng ý ký tên.” Lâm Lam nghĩ bản thân cô đúng là hợp đi làm diễn viên, khuôn mặt đã hồng hào lên một chút của cô khi nói lời tuyệt tình này đã có thể khống chế được cảm xúc rất tốt, bình tĩnh đến nỗi suýt chút nữa khiến Diêm Quân Lệnh tưởng thật.
“Uhm, là anh đồng ý, nhưng hiện giờ anh hối hận rồi.” Diêm Quân Lệnh không mắc lừa chiêu này của cô gái nhỏ nữa, anh trả lời vô cùng hòa nhã, sau đó đứng dậy dọn dẹp mấy chiếc đĩa thức ăn rồi xoay người đi vào nhà bếp cọ nồi rửa bát.
Lâm Lam bất lực nhìn theo, “Diêm Quân Lệnh...”
“Suỵt.” Lời nói của Lâm Lam mới thốt khỏi miệng, Diêm Quân Lệnh liền xoay người lại nói suỵt với cô.
Lâm Lam đờ người nhìn người đàn ông rửa bát, cô nhất thời không biết phải phản ứng như nào.
“Giúp anh xắn tay áo.” Đúng lúc trong lòng Lâm Lam đang rối như tơ vò thì Diêm Quân Lệnh đột nhiên lên tiếng.
“Uhm.” Lâm Lam uhm một tiếng rồi theo phản xạ tiến về phía trước xắn tay áo giúp anh, chỉ là mới xắn được một nửa mới nghĩ ra là với hoàn cảnh của hai người hiện giờ hành động này quá ám muội.
“Nhanh chút.” Thấy động tác của cô gái nhỏ ngưng lại, anh nghiêng đầu dùng tai của mình cọ cọ lên tóc Lâm Lam thúc giục cô.
Lúc này Lâm Lam mới nhanh chóng xắn hai tay áo lên, khuôn mặt cô ửng đỏ, những lời muốn nói trước đó đều lần lượt bị nuốt xuống, cô không biết làm sao để mở miệng ra nói tiếp.
“Anh không ăn à?” Bầu không khí rất gượng gạo, Lâm Lam nhìn đống đĩa được rửa sạch sẽ, nhớ ta là người đàn ông chỉ bón cho cô ăn còn anh thì không hề động một miếng nào.
“Anh quên rồi.” Diêm Quân Lệnh nhún vai.
Sắc mặt Lâm Lam thay đổi ngay lập tức, “Còn không?”. Diêm Quân Lệnh lắc đầu, Lâm Lam đột nhiên tức giận vô cớ, “Bắt em ăn, tại sao anh không ăn?”
“Lâm Lam, em đang quan tâm anh sao?” Diêm Quân Lệnh bị quát mắng nhưng lại cảm thấy hạnh phúc lạ thường.
“Ai quan tâm anh!” Lâm Lam miệng thì nói vậy nhưng giây sau cô đã mở tủ lạnh ra.
May mà Tăng Tuyết mua không ít đồ, còn có thức ăn.
“Không cần, anh ăn cái này.” Diêm Quân Lệnh ấn lấy vai Lâm Lam, anh lấy một gói mì từ trong tủ ra.
Lâm Lam ngẩn người, theo phản xạ cướp lấy gói mì, “Anh không được ăn cái này, không có dinh dưỡng.”
“Anh tưởng em không biết.” Diêm Quân Lệnh không khách khí trả lời, nhưng tay đã cướp lại gói mì, anh bắt đầu cho mì vào nồi, miệng vẫn không quên cười nhạo Lâm Lam, “Thấy mấy ngày nay em đều ăn, anh muốn thử xem thứ này ngon đến mức nào.”
“Em...” Lâm Lam không biết làm thế nào, cô có chút buồn bực đi lấy thịt và chân giò hun khói, “Để thêm mấy thứ này đi.”
“Biết đau lòng rồi à? Thế em thử nghĩ xem ba ngày nay em biến mất đều ăn cái thứ này, anh có đau lòng không?”. Khuôn mặt anh tuấn của Diêm Quân Lệnh trầm xuống, nhìn sang Lâm Lam.
Lâm Lam cúi đầu, anh nói anh xót cô, nhưng tại sao cô nghe vậy lại muốn òa khóc?
“Em vẫn ổn.” Lâm Lam khó chịu nhét đống đồ ăn vào lòng Diêm Quân Lệnh sau đó chạy ra ngoài, cô thực sự bản thân không chịu được sẽ khóc trước mặt người đàn ông này.
Nhưng cô chưa chạy được mấy bước thì Diêm Quân Lệnh đã đuổi theo, ôm lấy eo cô từ phía sau.
“Bỏ em ra.” Lâm Lam dãy dụa phản kháng.
“Không bỏ.”
“Anh đừng như vậy, ở trong đêm hội từ thiện Bazaar, những điều cần nói em đều đã nói rồi.” Lâm Lam quay lưng nói những lời dối lòng mình, nhưng tình cảm lại khiến cô hận một nỗi không thể lập tức quay người lại ôm anh.
“Tối đó những lời em nói không được tính, anh nói cũng không được tính.” Diêm Quân Lệnh lại giở trò lật lọng.
“Diêm Quân Lệnh...”
“Đừng động đậy, anh biết em đang lo lắng điều gì, nhưng em không cần phải lo về những chuyện đó, chuyện em phải làm hiện giờ là ngoan ngoãn cùng anh ăn cơm, ăn xong thì ngủ cùng anh một giấc, đã bốn ngày anh không ngủ rồi, rất mệt, được không?” Ngữ điệu mạnh mẽ của Diêm Quân Lệnh dần biến thành những âm thanh nhỏ, cuối cùng trong ngữ điệu còn mang theo cả sự cầu xin và che đậy đi sự mệt mỏi.
Cho dù trái tim Lâm Lam có cứng đến đâu, nghe những lời này của người đàn ông cô cũng không thể kiềm lòng được mà xót xa, còn nữa anh nói đã bốn ngày rồi không được ngủ, vậy thì chính là bắt đầu từ đêm hội Bazaar, chẳng trách mà trong mắt anh đều hiện lên những tia tím xanh.
Lâm Lam đau lòng đến nỗi ngay xả hít thở cũng cảm thấy run rẩy, cô đành gật đầu.
Cô có thể cùng tranh đấu với người đàn ông mạnh mẽ, nhưng lại không có cách nào nói không với Diêm Quân Lệnh đang yếu đuối của hiện tại.
Thôi bỏ đi, cô mặc cho số mệnh vậy.
Hoắc Quốc Bang, nếu như ông nhất mực muốn đòi món nợ kia thì tôi lấy mạng để trả ông được không?
Lâm Lam không thể kiềm chế được nữa, cô quay người lại ôm chặt lấy người đàn ông, ôm rất chặt...