Khi Lâm Lam tỉnh lại đã là ban chiều.
Giấc ngủ lần này kéo dài suốt 6 tiếng đồng hồ, hạ ý thức giơ tay sờ sang bên cạnh, nhưng bên cạnh trống rỗng không có gì.
Đôi mắt chợt hoảng loạn, cô bật dậy.
“Diêm Quân Lệnh, Diêm Quân Lệnh...” Chân không nhảy xuống giường, vội vàng chạy ra bên ngoài, rõ ràng trước khi cô đi ngủ, người đàn ông đó vẫn còn ở bên mà, Lâm Lam càng nghĩ càng sốt ruột, kết quả tìm khắp phòng đều không nhìn thấy, cô chợt ngồi bệt trước cửa, hóa ra những gì vừa xảy ra chỉ là một cơn mơ đẹp thôi sao?
Diêm Quân Lệnh kỳ thực chưa hề xuất hiện, hai người vẫn chưa làm lành?
“Ha ha, chỉ là mơ sao?” Ngồi trước cửa, Lâm Lam gắng sức không rơi nước mắt, nhưng làm thế nào cũng không nhịn được,cô cảm thấy buồn bã hơn lúc trước rất nhiều, thậm chí làm cô không thể chấp nhận được, tâm trạng buồn rầu đến mức ngay cả tiếng mở cửa cũng không nghe thấy.
“Em đang làm gì vậy?” Diêm Quân Lệnh mới từ siêu thị về, đẩy cửa ra đã nhìn thấy nàng đang ngồi thẫn thờ dưới đất, anh ngay lập tức bỏ đồ trên tay xuống đất rồi ngồi xổm xuống.
“Em... anh... anh đi đâu rồi? Tại sao không nói cho em biết? Anh biết em lo lắng sợ hãi thế nào không?” Lâm Lam đỏ mắt gào thét.
Diêm Quân Lệnh bị quát một cách không biết phải ra làm sao, nhưng nhìn thấy bánh bao nhỏ đang khóc lóc đỏ hết cả mũi, ngay lập tức đã hiểu được cô thế này là vì sao, anh dang tay ra ôm nàng vào lòng: “Sốt ruột rồi à? Sợ anh bỏ em đi hay sợ anh chạy mất?”
“Ai sợ? Ai sốt ruột? Anh không muốn em, em còn không thèm anh thì có.” Lâm Lam thở phì phò, bĩu môi trả lời.
Diêm Quân Lệnh thò tay véo gò má của Lâm Lam: “Em không thèm không sao, anh thèm em là được.”
“Hừ, đừng véo má em.” Nước mắt vẫn đang xoay tròn trong hốc mắt, nhưng khóe môi Lâm Lam đã nhếch lên một cách không tự giác.
Vui buồn chỉ trong chớp mắt.
“Gầy đến mức chỉ còn lại xương, anh cũng không thèm véo.” Xét về vấn đề ngạo mạng, Diêm Quân Lệnh cũng chả thua kém ai.
“Cho nên anh đang chê em sao?” Lâm Lam chợt trợn mắt to lên nhìn chằm chằm vào Diêm Quân Lệnh.
“Ha ha... hiển nhiên thế sao?” Diêm Quân Lệnh cười, hỏi một cách vô tội.
“Anh...”
“Anh gì mà anh, giờ ra lệnh cho em trong vòng một tháng hãy béo lại cho anh.” Diêm Quân Lệnh thò tay chọc chọc vào đầu mũi của Lâm Lam, kiên quyết ra lệnh.
Lâm Lam nhíu mày: “Em còn 12 ngày nữa phải tham gia cuộc thi rồi, không được béo.”
“Thế cũng không được, cân nặng của em bây giờ đã vượt quá giới hạn thấp nhất, dù là người mẫu cũng không có nhu cầu khắt khe như vậy, ít nhất cũng phải quá 48 kg.”
“Kỳ thực em có gầy quá đâu.” Lâm Lam vẫn đang ngồi xổm dưới đất.
Diêm Quân Lệnh nhìn vậy, mặc kệ Lâm Lam, trực tiếp quay người bế Lâm Lam lên từ đằng sau.
“Oa u... anh làm gì vậy? Diêm Quân Lệnh anh đang làm gì vậy?” cả người Lâm Lam đang bị bế lên trên không, cô sợ hãi nắm chặt cánh tay của người đàn ông này.
“Còn dám nói không gầy, cân nặng này của em còn không bằng một đĩa rau.” Diêm Quân Lệnh mặc kệ sự hoảng loạn của Lâm Lam, cứ thế mà bế người con gái này vào nhà.
Lâm Lam cuống lên: “Anh nói láo, làm gì có món rau nào mà nặng hơn em, mau thả em xuống!”
“Lợn nướng.” Điệu cười của Diêm Quân Lệnh rất gian tà, anh hé miệng trả lời.
“Anh, anh dám nói xấu em!” Lâm Lam nghe thấy câu trả lời này, suýt nữa lại phát điên lên, anh này dám nói mình là lợn, khốn nạn!
“Nhắc đến cái này làm anh có chút thèm ăn rồi. Diêm Quân Lệnh dí vào tai của Lâm Lam dùng mũi ngửi ngửi.
Lâm Lam bực bội: “Em ba ngày không tắm rồi đấy.”
“Bẩn quá.” Diêm Quân Lệnh tỏ vẻ chê bai lùi lại một bước, đặt Lâm Lam lên trên bàn ăn.
“Anh muốn làm gì?” Đi một vòng rồi lại quay lại vào bàn ăn, Lâm Lam không biết người đàn ông này định làm gì.
“Nhìn anh nấu cơm, không được rời khỏi mắt anh.” Diêm Quân Lệnh hôn chọc vào đầu mũi cô gái một cái.
Lâm Lam hơi sững sờ, không được rời khỏi mắt anh? Kỳ thực thì cô cũng muốn nói điều này với anh.
Nhớ lại sự hoảng loạn khi mới tỉnh dậy, bây giờ Lâm Lam nhìn chằm vào người đàn ông này một cách tham lam.
Trải qua buổi tập sáng nay, động tác lúc này của Diêm Quân Lệnh rất thành thạo, không lâu sau trong bếp đã ngập tràn mùi thơm.
Lâm Lam không chịu được sự dụ dỗ này nữa, dứt khoát nhảy xuống bàn, lén lén lút lút bước qua ăn trộm, kết quả là bị tóm tay ngay lập tức, sau đó những gì chờ đợi cô là một nụ hôn cuồng nhiệt.
“Ừm... ừm... Diêm Quân Lệnh...”
“Gọi ông xã cũng không có tác dụng.”
“Ông xã...”
“Ha ha.”
Một bữa cơm tối, Diêm Quân Lệnh đã làm mất hơn một tiếng đồng hồ, trong quá trình nấu nướng đều là những đối thoại vô vị như vậy, nhưng lại khiến bầu không khí dường như đã cho thêm mật hoa, có một vị ngọt của mùa hè.
Đợi Diêm Quân Lệnh làm xong cơm tối, Lâm Lam đã ăn gần xong, nhưng tay cô chỉ vào đĩa món cá kho: “Anh cho thêm chút cay đi, em muốn ăn cay.”
“Không được, em lâu thế này không ăn cơm, không được ăn cay.”
“Nhưng em muốn ăn.” Lâm Lam bĩu môi.
“Trai chua gái cay, tiểu bảo bối, hay là em lại có bầu rồi?” Diêm Quân Lệnh vừa sả thêm một chút hạt ớt cay, đột ngột hỏi vậy.
Lâm Lam sững sờ: “Làm sao có thể được chứ?”
“Cũng chưa chắc.” Diêm Quân Lệnh nhún vai, nghĩ đến buổi tối hôm đó cho tiểu Sư Tử uống say, hai người quả thật có chút điên cuồng.
“Em còn phải chuẩn bị cuộc thi nữa.” Lâm Lam thấp giọng thủ thỉ một câu, nhớ đến tiểu Sư Tử, sắc mặt cô có chút buồn bã: “Khi nào vợ chồng mình đi về xem tiểu Sư Tử đi, em nhớ con quá, cảm giác có lỗi với nó lắm, từ hồi sinh ra đã không chăm sóc tốt cho con.”
“Tối nay dẫn em về.” Diêm Quân Lệnh hôn nhẹ vào trán cô: “Đừng sợ, con sẽ không trách em đâu.”
Nhưng Lâm Lam vẫn chần chừ, tình hình bây giờ của cô, có thể về nhà họ Diêm sao?
“Bố mẹ và ông bà chắc chắn đang rất giận mình.” Lâm Lam cúi đầu nghĩ buồn trong lòng, lần này cô thật sự đã làm tổn thương họ.
“Yên tâm, anh sẽ giải thích.” Diêm Quân Lệnh không cho phép vợ mình nghĩ linh tinh.
Nhưng Lâm Lam làm sao mà có thể không nghĩ, tin bê bối lần này e là có ảnh hưởng rất lớn với Đỉnh Thành và nhà họ Diêm.
Với lại về sau phải giải quyết như nào cũng là vấn đề, chẳng lẽ phải thừa nhận quan hệ thật của cô với Tô Mộ Bạch?
Nhưng thừa nhận quan hệ với Tô Mộ Bạch, chắc chắn sẽ phải thừa nhận quan hệ với Hoắc Quốc Bang, ông ta sẽ cho phép mình làm vậy không?
Lâm Lam không dám chắc.
Cộc cộc cộc.
Trong lúc Lâm Lam đang lúng túng trong lòng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Em đi mở cửa.” Mặc kệ Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam vội vàng chạy đến ban công, xác nhận là Tăng Tuyết mới mở cửa.
“Tiểu Lam, em sao rồi? Em làm chúng tôi sợ chết đi được.” Tăng Tuyết mấy hôm nay cũng lo lắng sợ hãi.
“Em không sao.” Lâm Lam miễn cưỡng cười cười, trong lòng vẫn đang nghĩ đến chuyện khác.
“Không sao thì tốt, chị Coco bảo em mở điện thoại ra.” Tăng Tuyết đã thông báo cho Coco đã tìm thấy được Lâm Lam, nhưng đợi cả chiều rồi người này vẫn không chịu mở máy, lúc này mới bắt đầu sốt ruột lên, thúc giục cô qua đây gặp Lâm Lam.
“Ừm, chị bảo mấy người Coco đừng lo lắng, em không sao.” Lâm Lam ừm một câu liền đi mở máy.
Nhưng không ngờ sau khi mở máy xong, cuộc gọi đầu tiên lại là Hoắc Quốc Bang.
Là cuộc gọi mà Lâm Lam giờ này không muốn nghe nhất.
“Sao lại không nghe?” Tăng Tuyết còn tưởng là Coco gọi sang, dí người lên thúc giục. Lâm Lam mĩm môi, cuối cùng cô vẫn lựa chọn nghe.
“Ông tìm tôi.” Không còn giọng điệu nhẹ nhàng lúc nãy, ngữ điệu giờ này của Lâm Lam có chút lạnh nhạt.Tăng Tuyết lập tức nhận ra có chút gì đó khác thường.
“Gặp phải một chuyện nhỏ nhặt như vậy đã khóc lóc tìm chết, làm sao mà xứng đáng làm con gái của tôi. ” Hoắc Quốc Bang nghe thấy giọng nói của Lâm Lam, lo lắng trong lòng đã được nhẹ đi, nhưng ngữ điệu ông vẫn bá tạo như một đế vương.
“Cho nên tôi vẫn quyết định làm vợ của Diêm Quân Lệnh, ông có việc gì cứ đổ lên đầu tôi đi, nếu vẫn không giải được hận, thì tôi sẽ đền mạng này cho ông, được chưa?” Giọng nói của Lâm Lam lạnh giá, rất cường thế, đã xác định là không thể làm một đôi bố con thương yêu nhau, vậy thì cùng nhau giày vò đi.
“Con đang uy hiếp bố?” Sự uy nghiêm của Hoắc Quốc Bang bị khiêu khích, giọng điệu ông cũng trở nên sắc bén hơn.
“Không, có tình cảm rồi mới là uy hiếp, nhưng ông với tôi không có gì cả, tôi chỉ đơn giản đang đàm phán điều kiện với ông thôi.” Lâm Lam rất bình tĩnh, không còn sợ hãi, không còn bất an, bởi vì cô đã hiểu, bất kể Hoắc Quốc Bang đối phó với cô như nào đi chăng nữa, Diêm Quân Lệnh đều sẽ ở bên cạnh.
So với việc không ngừng né tránh trước đây và cái tư tưởng nghĩ tốt cho đối phương vô ích đó, bây giờ cô muốn lựa chọn con đường cùng nhau nắm tay đối mặt.
“Đừng động chạm đến cô gái của tôi, bất kể ông muốn chơi như nào, tôi đều đỡ lại.” Diêm Quân Lệnh thấy Lâm Lam lâu không về, người buộc chiếc tạp dề qua đây, đúng lúc nghe thấy được lời nói của Lâm Lam, trực tiếp giằng chiếc điện thoại trên tay Lâm Lam, chính thức tuyên chiến với Hoắc Quốc Bang.
Lần này anh không muốn vợ mình phải ủy khuất nhường nhịn, cũng không cho phép cô một mình phải gánh chịu cơn đau chia lìa đó. “Ha ha, tốt, rất tốt, tôi phải xem xem rốt cuộc anh có bản lĩnh gì?” Hoắc Quốc Bang cười lạnh một tiếng, ông đã bị chọc tức bởi hai người này.
“Hoắc Tổng, cứ ra chiêu đi.”
“Ha ha...”