Lâm Lam nằm viện nửa tháng, vừa mới xuất viện đã nhận được thư mời đến dự party cuối năm của công ty giải trí Đỉnh Thành.
“Party váy cưới? Cái quái quỷ gì vậy?” Ngoài Lâm Lam nhận được thư mời ra, còn có Coco và Tăng Tuyết, ba người nhìn hàng chữ trên thư, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dạo này party cuối năm thịnh hành cái này à?
“Tôi lại thấy rất thú vị.” Tăng Tuyết lần đầu tiên nhận được thư mời kiểu này, vô cùng hưng phấn.
Lâm Lam nhún vai: “Trước đây em từng nghe Diêm Quân Lệnh nói đến party cuối năm, có điều không ngờ năm nay sẽ chơi lớn như vậy.”
“Địa điểm là Vân Đảo, Đại Boss quả nhiên là tay chơi lớn.” Tăng Tuyết càng nghĩ càng phấn khởi.
“Cũng chỉ là Vân Đảo thôi mà, có gì đâu mà tay chơi lớn cơ chứ?” Coco lại chẳng thấy Vân Đảo có gì hay ho.
“Với tôi như thế là đủ rồi.” Tăng Tuyết ôm thư mời cười hớn hở.
Lâm Lam cũng gật đầu: “Vân Đảo không tệ, đổi lại nếu tổ chức party ở nước ngoài, hai người chúng ta chỉ còn nước ngồi nhìn mà thôi.”
Hơn nữa thành phố du lịch như Maldives đã trở thành nỗi ám ảnh sâu đậm trong lòng Lâm Lam, điều đó khiến cô nảy sinh ác cảm với đảo Bali – nơi nổi tiếng là địa điểm du lịch trăng mật lãng mạn và vô cùng lý tưởng với các cặp đôi mới cưới.
Nhưng lần này lại là Vân Đảo, nơi mà khi ấy Diêm Quân Lệnh đã dùng trực thăng đưa cô đi ngắm biển, ký ức sâu đậm đó, vẫn còn để lại ấn tượng vô cùng tốt đẹp.
Chỉ là trong hai năm qua vì phải bôn ba khắp nơi, nên cả hai chẳng có thời gian đi cùng nhau nữa.
Lần này có thể tổ chức party ở đó, vẫn có thể xem đây là một dịp nghỉ ngơi lý tưởng.
“Nói cũng phải.” Coco nghe Lâm Lam nói xong bất giác đưa tay xoa bụng, cô ấy có trước Lâm Lam một tháng, lúc này bụng vẫn bằng phẳng, có điều ba tháng trước đó cũng chịu không ít giày vò.
“Thế mới nói sắp xếp của Đại Boss rất chu toàn, nhưng hiện tại điều mà tôi quan tâm nhất chính là váy cưới, nếu là party váy cưới, thì chắc chắn phải mặc váy cưới rồi, mà tôi vẫn chưa mặc váy cưới bao giờ.” Vẻ mặt Tăng Tuyết tràn ngập chờ mong.
Lâm Lam không khỏi nhớ đến hôn lễ thất bại của bản thân trước kia, nhún nhún vai: “May mà chưa mặc bao giờ.”
“Cũng phải, nhưng mà Tiểu Lam này, em hiện tại liệu có thể tham gia party được không? Tăng Tuyết có chút lo lắng cho thể trạng của Lâm Lam.
“Được chứ, nửa tháng tăng lên tận sáu cân, bác sĩ nói cơ địa của em rất tốt, hoàn toàn không có vấn đề gì.” Nửa tháng nằm trên giường bệnh, Lâm Lam được chăm sóc cẩn thận chu đáo, thức ăn dành cho thai phụ cũng được chế biến một cách kỹ lưỡng, mỗi ngày cô đều có thể cảm thấy mình đang béo dần lên.
Vốn dĩ chỉ cần nằm một tuần là có thể xuất viện, nhưng bà nội lại yêu cầu họ kéo dài thêm một tuần nữa.
Không được, nếu còn không mau xuất viện, cô cảm thấy toàn thân đều sẽ biến thành mỡ.
“Có da có thịt một chút mới tốt, béo khỏe béo đẹp mà.” Mặc dù Tăng Tuyết hiện tại đang là người quản lý, bắt đầu dẫn dắt nghệ sĩ, nhưng bỏ góc nhìn chuyên nghiệp kia sang một bên, cô ấy vẫn thấy Lâm Lam có da có thịt một chút lại càng đẹp hơn.
“Càng trẻ hơn nữa.” Coco bổ sung.
Lâm Lam yên lặng liếc xéo: “Thế này mà cũng khen đẹp sao?”
Nhưng cho dù cách nghĩ của ba người họ ra sao, thì party ở Vân Đảo, nhất định vẫn phải đi.
...
Ba người Diêm Quân Lệnh, Thẩm Hoằng và Lý Húc đã âm thầm chuẩn bị mọi việc trong hai tháng, ba bộ váy cưới cũng đã mời nhà thiết kế hàng đầu thế giới dựa vào số đo của ba người may lên, những thứ khác cũng đang được bí mật chuẩn bị.
Mấy ngày cuối, Diêm Như Tuyết cũng quay về sau khi hoàn thành buổi chụp hình ở đảo Iceland, nói là mình đi thử áo cưới, nhưng thật ra là nhận trách nhiệm từ Diêm Quân Lệnh, đưa ba người Lâm Lam, Coco và Tăng Tuyết đi thử.
Bộ nào bộ đấy cũng vừa khít thân thể, đẹp đến nao lòng.
Điều này khiến cho ba người họ đều âm thầm chờ mong party áo cưới lần này.
Càng tới gần ngày kỷ niệm, mọi người cũng càng bận rộn hơn.
Toàn bộ người nhà họ Diêm đều vui mừng phấn khởi, sau một khoảng thời gian dài Diêm Quân Lệnh không ở nhà, Lâm Lam đích thân đến làm cơm chiều, phát hiện từ trong ra ngoài công ty đều tràn ngập niềm vui, không nhịn được tò mò hỏi người đàn ông đang bận rộn làm việc là anh: “Xem ra party váy cưới lần này rất phù hợp với tâm tình vui chơi ăn uống của nhân viên trong công ty các anh, nhìn ai cũng vui vẻ cả.”
“Đó là phúc lợi tốt của công ty bọn anh, hay là em cũng gia nhập đi?” Diêm Quân Lệnh bỏ dở việc đang làm, ngồi xuống bên cạnh Lâm Lam trên ghế sofa, cười hỏi.
Lâm Lam “Xì” một tiếng, ngả lưng trên chiếc ghế sofa được làm từ chất da vô cùng êm ái trả lời: “Gia nhập làm gì chứ, làm vợ của ông chủ vẫn sướng hơn là làm nhân viên.”
“A, tiểu quỷ.” Nghe thấy từ “vợ ông chủ” thốt ra từ trong miệng Lâm Lam như vậy, Diêm Quân Lệnh lại cảm thấy rất thích thú, vò vò đầu cô.
Lâm Lam ngẩng đầu: “Chẳng lẽ không đúng?”
“Đúng đúng đúng, em là vợ của ông chủ.” Diêm Quân Lệnh giữ gáy của Lâm Lam, rướn người hôn lên môi của cô gái nhỏ, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Thưa sếp... á, xin ngài cứ tiếp tục.” Lý Húc bước vào liền hai người họ đang thân mật, mặt lạnh tanh, nhìn chẳng có bất kỳ một chút xấu hổ nào.
Diêm Quân Lệnh tức giận lườm Lý Húc: “Có gì thì cứ trực tiếp nói luôn đi.”
“Máy bay đi Vân Đảo vào ngày kia đã được chuẩn bị xong...” Lý Húc rõ ràng còn chưa nói dứt lời.
Lâm Lam tò mò: “Sau đó thì sao?”
“Nói đi.”
“Vị chủ tịch Hoắc kia hình như cũng đặt máy bay đi đến Vân Đảo, ngài thấy thế nào?” Lý Húc đoán Hoắc Quốc Bang có lẽ cũng đã biết đến kế hoạch của họ.
“Hòn đảo lớn như vậy, chúng ta đến được thì sao người khác không đến được?” Diêm Quân Lệnh không để ý lắm, chỉ cần Hoắc Quốc Bang đừng giở trò, đi tới Vân Đảo là chuyện nhỏ.
“Ngài nói phải.” Lý Húc đáp lại, dù nói thế nào đi chăng nữa thì Hoắc Quốc Bang cũng là bố ruột của Lâm Lam, ông ta tham gia quả thực cũng chẳng có vấn đề gì.
Nói xong Lý Húc xoay người tiếp tục làm việc.
Lâm Lam băn khoăn: “Gần đây Tiểu Lý Tử có chút kỳ lạ.”
“Kỳ lạ thế nào?” Diêm Quân Lệnh lại không cảm nhận được điều ấy.
“Rất hưng phấn, nhưng lại kìm nén cảm giác ấy.” Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Diêm Quân Lệnh nhướng mày, khả năng quan sát của cô gái nhỏ nhà mình cũng rất tốt đấy chứ: “Chắc là Coco mang thai, do cậu ta sắp được làm bố đấy, em cũng biết cậu ta là người không biết bày tỏ cảm xúc mà.”
“Em cũng thấy vậy, ha ha.” Hiếm khi Lâm Lam đồng quan điểm về mặt tình cảm với Diêm Quân Lệnh như vậy.
“Đồ xấu tính.” Diêm Quân Lệnh thấy dáng vẻ tươi cười chẳng chút e dè của cô gái nhỏ, thấp giọng mắng một câu, sau đó lại nâng cằm cô đặt một nụ hôn xuống, gần đây cô nhóc này tròn ra, cảm giác khi chạm vào cũng tốt hơn trước kia rất nhiều.
“Hứ... Anh mới xấu tính ấy, mau buông ra, đang ở trong phòng làm việc đấy.” Lâm Lam giãy giụa.
Nhưng anh lại càng hôn sâu hơn, bàn tay to lớn phủ lên ngực cô: “Yên tâm, Tiểu Lý Tử sẽ không đi vào nữa đâu.”
Nói xong anh ôm cô đặt lên đùi mình, tiếp tục nụ hôn nồng cháy ban nãy.
Cốc cốc cốc...
Nào ngờ Diêm Quân Lệnh vừa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Sắc mặt anh lập tức xám xịt: “Vào đi.”
Vẻ mặt Lý Húc rất bình thản, hoàn toàn không cảm nhận được sự tức giận của sếp: “Máy bay đã sắp xếp xong, cô hai nói bà nội và mọi người muốn mang Tiểu Sư Tử đi nghỉ phép cùng, ngài xem bây giờ phải sắp xếp sao?”
“Những chuyện như vậy mà còn phải hỏi tôi sao? Bây giờ sắp xếp cho họ đi luôn đi.” Diêm Quân Lệnh chưa được thỏa mãn cơn dục vọng, khẽ gằn lên một tiếng.
“Ông bà nội có thể ngồi máy bay được không?” Lâm Lam lo lắng.
“Yên tâm, anh tự có sắp xếp.” Ngược lại Diêm Quân Lệnh lại tràn đầy niềm tin.
Lý Húc thầm châm chọc: “Ông lớn à ngài hôn xong chưa? Hôn xong rồi thì lên đường thôi.”
Đối diện với ánh mắt của Lý Húc, Diêm Quân Lệnh bực bội đứng dậy: “Lâm Lam, anh còn có chút việc, chiều mai anh sẽ bảo nhóm Lôi Tử tiễn em, gọi Coco, Tăng Tuyết qua đó, anh phải đi sắp xếp chỗ ở cho nhân viên trước đã.”
“Vâng, được ạ, đừng làm quá sức nhé.” Đến giờ, cô vẫn không có chút hoài nghi nào.
Thật sự xem ngày kia là buổi party cuối năm của công ty, nghe anh nói, trong lòng cô mơ hồ có chút thất vọng, cuối cùng anh không chỉ quên sinh nhật của cô, mà còn quên luôn ngày kỷ niệm kết hôn của hai người họ.
Nhưng cô cũng không trách anh, cô biết gần đây anh rất bận, chỉ xử lý tai tiếng của hai người thôi cũng đã hao tốn biết bao sức lực rồi.
Trong lòng cô vừa phải tự an ủi mình vừa thầm quyết tâm, đợi lúc nào rảnh rỗi sẽ chỉnh đốn người đàn ông xấu xa quên cả ngày kỷ niệm này.
Hứ.