Diêm Quân Lệnh lái xe, nghe hai người phụ nữ tán phét, câu cuối cùng của Lâm Lam khiến hắn rất vui, bởi vì tâm trạng tốt nên hắn liền phụ trách việc lái xe.
Tăng Tuyết đằng sau còn chưa nói xong, đột nhiên cô nhớ đến bảo sao thấy Diêm Quân Lệnh quen quen, kích động chỉ vào Lâm Lam: “Đồ lừa đảo nhà em, lần trước người lái xe Maybach ở sân bay chính là chồng em, người Ninh Hạ thấy cũng vậy, mấy ngày em không ở ký túc xá là ở cùng Diêm tổng hả?”
“Ách,” Lâm Lam ngại ngùng, sao cái gì chị ấy cũng dám nói vậy nhỉ.
“Nhìn xem chị đoán đúng rồi, đồ trọng sắc khinh bạn, hại chị tưởng em và cậu Thẩm ở với nhau, làm chị lo mất mấy ngày liền.” Tăng Tuyết phẫn nộ nói, còn bổ sung thêm một câu: “Em thật sự kết hôn với Diêm tổng rồi sao?”
“Tăng tiểu thư ở đâu?” Thấy Tăng Tuyết hỏi Lâm Lam mấy câu không hỏi cũng biết, Diêm Quân Lệnh có lòng tốt giải vậy, trong lòng lại ghim câu Tăng Tuyết nói cho rằng Lâm Lam ở với Thẩm Hoằng, mặt ai đó bỗng biến sắc vì ghen.
“Diêm tổng nói chuyện với tôi ư?” Tăng Tuyết đang nói chuyện với Lâm Lam, kết quả nghe được câu nói này của Diêm Quân Lệnh, lập tức thay đổi ngữ khí, nhìn Diêm Quân Lệnh như một fan não tàn, sau đó báo cáo địa chỉ của mình.
Đợi đến khi báo xong, Tăng Tuyết lại nghĩ đến điều gì đó, mạnh mẽ nắm lấy tay Lâm Lam: “Lúc nãy chị suýt quên mất không hỏi, chúng ta đang ngồi xe Maybach bản giới hạn giá hàng trăm tỷ đồng đó hả?”
“Chị khát không, uống chút nước nhé?” Lâm Lam bị Tăng Tuyết đẩy qua đẩy lại đến nỗi mặt cũng đỏ hết lên, trong lòng thầm nghĩ không được biểu hiện giống bộ dạng của người quản lý này được.
“Chị không khát.” Tăng Tuyết không do dự mà từ chối ý tốt của Lâm Lam, nhân thể còn ngó đầu lên phía trước: “cậu Diêm, mặc dù tôi rất bất ngờ khi anh có thể cưới Tiểu Lam của chúng tôi, có nghĩa anh không chỉ đẹp trai mà còn có mắt nhìn người, tiểu Lam của chúng tôi vừa xinh đẹp, chân cực dài, da cũng haha... vạn người mới có một đó, nếu anh không đối tốt với tiểu Lam của chúng tôi thì sẽ bị trời phạt đó...”
“Im ngay đi cho em, nếu không thì ngủ đi, nghe rõ chưa?” Lâm Lam không nghe nổi nữa rồi.
“Ừ, anh sẽ làm vậy.” Ai ngờ lúc này người đàn ông ở phía trước lại đột nhiên đáp lại một tiếng.
Lâm Lam khẽ đỏ mặt: “Anh đừng nghe chị ấy nói lung tung, chị Tuyết uống say rồi.”
“Có mấy câu đúng mà.”
“Hả?” Lâm Lam không hiểu ý của Diêm Quân Lệnh.
Nhìn qua gương chiếu hậu chỉ thấy người đàn ông kia cười gian tà, sau đó thốt ra mấy chữ: “xinh đẹp, da trắng, chân dài.”
“Nhìn đi, chị đâu có nói sai, cậu Diêm cũng thấy Tiểu Lam của chúng tôi không tồi đúng không!”
“Ách.” Lâm Lam bị hai người trực tiếp đánh bại, lặng thầm cúi đầm nhìn xuống góc ghế không nói gì.
Tăng Tuyết này, cả đường nói không ngớt, đem mọi chuyện hỏi Diêm Quân Lệnh đến rõ ngọn ngành, mặc dù Diêm Quân Lệnh đang lái xe, mặt lạnh như băng, thỉnh thoảng cũng đáp lại một hai chữ nhưng một hai chữ cũng đủ khiến Tăng Tuyết thỏa mãn.
Khó khăn lắm mới đưa Tăng Tuyết về đến nhà, Diêm Quân Lệnh kêu Lâm Lam ngồi lên ghế phụ, sau đó ngoáy ngoáy tai: “Người quản lý của em là Tiểu Yến Tử chuyển kiếp à?”
“Ách, chị ấy kích động quá mà.” Lâm Lam hiểu được ý của Diêm Quân Lệnh, Tiểu Yến Tử nổi tiếng lắm mồm mà.
“Làm bạn bè thì anh không nghi ngờ sự tốt bụng, nhưng nếu là người quản lý thì anh lại nghi ngờ sự chuyên nghiệp của cô ấy.” Diêm Quân Lệnh nói thẳng ý nghĩ của mình ra.
Lâm Lam nhíu mày: “Tuy chị Tuyết mê trai, nhưng chị ấy rất tận tâm khi làm việc, trước đây ca sỹ được chị ấy quản lý cũng rất được mà.”
“Nhưng trước mắt rõ ràng cô ấy chỉ thích hợp làm trợ lý của em thôi, em phải hướng về phía trước, năng lực và tài nguyên của cô ấy không giúp đỡ được cho em, anh mong em xem xét lại thận trọng.” Diêm Quân Lệnh chỉ nói đến đây, hắn quan tâm Lâm Lam, nhưng không muốn quyết định cuộc đời thay cô.
“Em biết.” Lâm Lam gật đầu, liền chuyển chủ đề: “Anh thật sự là giám đốc của Đỉnh Thành hả?”
“Em tin không?” Diêm Quân Lệnh nhíu mày.
Lâm Lam vội lắc đầu, cô không phải không tin, chỉ là những lời trước đây, cô từng nói ra.
“Vậy là gì?” Diêm Quân Lệnh truy hỏi.
“Cái gì là cái gì, anh nói gì vậy? Chúng ta mau về nhà đi, mai là cuối tuần còn phải dậy sớm đến gặp ba anh.” Lâm Lam vội vàng nói, muốn giấu đi sự chột dạ nhưng không giấu được.
“Ồ, ba anh sao?” Diêm Quân Lệnh cố gằn hai chữ ba anh ra.
Lâm Lam phiền lòng: “Anh là đàn ông đừng có nhỏ mọn như vậy, rõ ràng anh không nói với em.”
“Cho nên em mới cho rằng anh là con trai của Diêm tổng ư?” Diêm Quân Lệnh bật cười hỏi.
“Không phải do em nghe nói Diêm tổng đã nhiều tuổi rồi sao.” Lâm Lam đành cười giải nguy, muốn khiến người đàn ông này tin mình.
“Em cho rằng anh nhiều tuổi?” Rõ ràng không phải ý đó, nhưng Diêm Quân Lệnh một mực bẻ cong lời của Lâm Lam.
“Đó là anh tự nói đó.” Lâm Lam vội phản bác.
“Thật không? Vậy em thấy anh già không?” Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam hỏi.
Lâm Lam chăm chú nghĩ, cô nhớ lại ngày tháng năm sinh trên giấy đăng ký kết hôn: “Anh hơn em bảy tuổi, cũng không già lắm.”
“Khụ khụ khụ...” Trước đây Diêm Quân Lệnh không cảm thấy mình già, nhưng nghe tiểu nha đầu này nói xong, liền bị chọc cho ho thành tiếng, cái gì mà lớn hơn bảy tuổi cũng không coi là già? Vậy lớn hơn bao nhiêu tuổi mới coi là già?
Có điều hắn đúng là không để ý đến mình lớn hơn nha đầu này bảy tuổi, đúng bảy tuổi.
“Anh không sao chứ?” Nghe thấy Diêm Quân Lệnh ho, Lâm Lam liền lo lắng.
Diêm Quân Lệnh lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn đường, không nói gì nữa.
Lâm Lam nhìn người đàn ông một cách kỳ lạ, cũng không nói gì.
Về đến biệt thự.
Vừa vào đến sân thì Uông Tài liền đi đến, Lâm Lam vui vẻ đón lấy nó, nhưng ai ngờ nó lại chạy qua cô lao đến chỗ Diêm Quân Lệnh.
Bước chân vào biệt thự của Diêm Quân Lệnh bỗng khựng lại, sau đó liền lùi lại, đóng cửa đánh rầm.
Rầm...
Uông Tài lao thẳng vào cửa, ấm ức trượt từ cửa xống, buồn bã kêu gâu gâu gâu.
Lâm Lam chớp mắt: “Ngươi không thể làm một con chó thông minh hơn được ư?”
“Uông tài thích tiên sinh đó.” Thím vương nghe thấy động tĩnh liền đeo cả tạp dề đi từ bếp ta.
“Rõ ràng là nó hám giai mà.” Lâm Lam chán ghét nói, lại nhớ đến phản ứng của Tăng Tuyết khi nhìn thấy Diêm Quân Lệnh, chẳng khác gì nhau.
Thím Vương nghe xong liền cười không ngừng miệng, Lâm Lam thuận tay nhắc Uông Tài lên, đặt nó về chuồng chó, Diêm Quân Lệnh mới đẩy của bước vào.
Chú chó bị nhốt không cam tâm sủa gâu gâu, khiến người ta không khỏi đau lòng.
“Hay chúng ta đi thăm nó, đi nhìn thôi, nó thích anh lắm mà.” Lâm Lam tốt bụng xin.
Diêm Quân Lệnh lạnh lùng nhìn Lâm Lam: “Anh mãi mãi không thích nó, em kêu nó chết đi.”
“Lẽ nào lời này anh không nên nói thẳng cho nó nghe sao?” Lâm Lam chớp mắt, đề nghị xấu xa.
“Đi tắm đi, tắm xong rồi ăn, hôi chết đi được.” Biết nếu nói thêm thì tiểu nha đầu này sẽ không buông tha mất, Diêm Quân Lệnh đành phải tỏ ra khó chịu, chỉ Lâm Lam đi vào nhà tắm.
Lâm Lam ngửi người mình: “Rất hôi sao?”
“Rất hôi!”