“ Em em muốn anh trả lời thế nào?” Diêm Quân Lệnh nhìn thần tình hồi hộp của Lâm Lam, cố tình trêu chọc hỏi.
Lâm Lam mím môi: “ Tức là anh cũng thích to.”
“Hà.” Nghe thấy câu trả lời thế này, Diêm Quân Lệnh cười khẽ,sau đó xoa xoa đầu của Lâm Lam: " Cỡ em thế này là vừa rồi, to hơn nữa anh sợ anh sẽ chết vì đuối sức.”
“Anh...” Lâm Lam nghe câu trả lời giả vờ nghiêm túc của Diêm Quân Lệnh, tức đến mức không nói thêm được từ nào nữa, thế nào là “ to hơn chút nữa sẽ chết vì đuối sức, có nghĩa là vẫn thích loại to mà!
Lâm Lam càng nghĩ càng bực mình, dứt khoát đứng dậy không bơi nữa.
Diêm Quân Lệnh nhịn cười đằng sau, đợi đến lúc Lâm Lam thật sự sắp đi vào trong nhà rồi mới bước lên kéo lại: “ Giận rồi à?”
“ Em không giận gì cả!” giọng điệu đầy ức chế.
“Thế mà gọi là không giận? Từng biểu cảm của em đang nói cho anh biết là, em đang giận.” Sâu đáy mắt của Diêm Quân Lệnh chứa đầy nét cười, sao anh giờ này mới phát hiện nha đầu này lại đáng yêu như vậy.
“Em không có!” Lâm Lam tiếp tục phủ nhận, nhưng có vẻ lại nghĩ đến điều gì đó: “Nếu anh thích loại ngực to, thế anh cứ đi tìm đi, chết vì đuối sức cũng được!”
Diêm Quân Lệnh cười, hít thật sâu mùi hương trên cơ thể Lâm Lam, sau đó lắc lắc đầu: “ Sao lại có mùi chua thế nhỉ, xem ra anh nên bảo chú Trương thay luôn nước bể rồi.”
“ Anh mới bị chua thì có!” Lâm Lam nghe hiểu được ý của Diêm Quân Lệnh.
“Ừm, anh chua.” Diêm Quân Lệnh buồn cười chợt ôm Lâm Lam vào lồng ngực, nhẹ nhẹ cắn vào tai Lâm Lam: “ Đồ ngốc này, anh đang trêu em thôi mà.”
“Không phải, sự thật là anh thích loại ngực to.” Lâm Lam giận hờn.
“Có cần anh chứng minh cho em xem không?” Diêm Quân Lệnh tiếp tục dí sát vào tai Lâm Lam nói.
Lâm Lam có vẻ chưa nhận thức được nguy hiểm đang tiến gần, ngẩng đầu hỏi một cách ngây thơ, “ Chứng minh thế nào?”
Diêm Quân Lệnh khom lưng xuống, giây phút sau đôi môi hồng của Lâm Lam đã bị phủ đầy bằng một nụ hôn, trực tiếp đẩy người con gái trong lồng ngực mình sát vào tường, nụ hôn rơi xuống như mưa, khiến Lâm Lam không kịp phản ứng.
“Ừm... DIÊM QUÂN LỆNH...”
“ Suỵt!” thấy người trong lòng đang quằn quại đề kháng, Diêm Quân Lệnh dùng ngón tay ấn vào môi Lâm Lam, bàn tay sờ soạng khắp thân thể cô gái này, không hề ngại ngùng gì.
Chú Trương đang có việc chuẩn bị báo cáo với Diêm Quân Lệnh, nhưng ai ngờ chưa đi gần vườn sau đã nghe thấy tiếng thở mạnh, nhanh chóng lén lút tránh xa, trong lòng cảm than, người trẻ đúng là nhiều tinh lực!
Lâm Lam không hiểu sao một buổi thể thao dưới nước giờ lại trở thành thể thao trên giường, trong mắt đầy ắp là sự trách móc đối với hành vi táo bạo của người đàn ông này, nhưng kết quả là cô bị giày vò thê thảm hơn, đến cuối cùng ngay cả sức cầu xin tha cho cũng hết rồi, toàn thân nằm bệt trên người Diêm Quân Lệnh, trong lòng giờ này chỉ có một câu để nói, con dã thú này!
Nhưng sau này Lâm Lam đã chấm dứt được câu hỏi người đàn ông này thích ngực to hay bé rồi.
Vì độ nóng của sự việc vẫn chưa qua, đi đâu phóng viên cũng bao vây Lâm Lam, khiến cô bắt buộc phải ở nhà điều dưỡng nghỉ ngơi. Diêm Quân Lệnh vì mới thành lập công ty chi nhánh ở Tấn Thị, cho nên tạm thời cũng không phải chạy cả hai nơi.
Hai người giờ đã có nhiều thời gian ở bên nhau hơn.
Còn về Lâm Phúc Sinh, đang được bảo vệ rất tốt ở bệnh viện bởi những người do Diêm Quân Lệnh sắp xếp, thậm chí không có phóng viên nào dám tiếp cận tòa nhà. Còn lại được sự đích thân chăm sóc của viện trưởng bệnh viện Vi Ái, tình hình của Lâm Phúc Sinh cũng khá lên nhiều. Lâm Lam còn mua cho ông một cái điện thoại smartphone, dạy ông cách gọi video, như vậy cho dù Lâm Lam không đến bệnh viện, Lâm Phúc sinh cũng có thể nhìn thấy mặt con gái mình.
Cũng là một phần an ủi.
...
Thời gian một tuần nay Lâm Lam rất nhàn rỗi, nhưng Trần Lâm Kiệt lại cảm thấy mình như đang ở địa ngục vậy.
Sau khi Thẩm Hoằng phát ra lời cảnh cáo như vậy với công chúng bên ngoài, Trần Lâm Kiệt đã rất hoảng hốt, ngày nào cũng thấy hồi hộp, chỉ mong là Thẩm Hoằng không điều tra đến mình, cứ như vậy đã qua được một tuần, Trần Lâm Kiệt như đã già đi mấy tuổi, đôi mắt hằn lên những tia đỏ au.
Tuy vậy, ở tình hình thế này, hoạt động tuyển chọn người mẫu mà anh trình lên kênh tuyền hình đã được thông qua, điều này đối với Trần Lâm Kiệt là một tin vui vô cùng.
Nhưng vấn đề tiền nong lại thành vấn đề.
Hai năm nay Tinh Thần hầu như không có người mẫu hay nghệ sỹ nào có thể kiếm tiền như Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi, bây giờ Lâm Lam đã không chịu sự kiểm soát của anh ta, Hàn Hinh Nhi đã bại hoại danh tiếng, khi anh đề nghị để mẹ của cô giới thiệu những người mới, Hàn Hinh Nhi dứt khoát chơi trò biến mất.
Trần Lâm Kiệt giờ này mới nhận thức được, mẹ của Hàn Hinh Nhi không hề có quan hệ hay khả năng nào có thể giới thiệu, trước đây toàn là Hàn Hinh Nhi cố tình lừa anh ta.
Tất cả những việc này xảy ra quá đột ngột, Trầm Lâm Kiệt tức đến mức suýt nữa đã phá hỏng cái bàn trong văn phòng, Hàn Hinh Nhi có thể thoái lui, nhưng anh lại không thể.
Bên kênh truyền hình đang giục liên tục, Trần Lâm Kiệt lo lắng, nhưng lại nhận được tin yêu cầu hợp tác của nhà họ Diệp.
Cái hợp đồng của Lâm Lam lúc đó, là Trần Lâm Kiệt muốn dạy cho Lâm Lam một bài học, cố ý để cô ký, nhưng ai ngờ Lâm Lam lại “ tát vào mặt" anh ta trước đám đông, còn khiến Tinh Thần cũng gây tội lỗi với nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp là gia tộc xã hội đen, cho nên nghe thấy tin yêu cầu hợp tác của nhà họ Diệp này, Trần Lâm Kiệt không những không thể thả lỏng, mà còn càng thấy cảnh giác hơn.
Trợ lý đến thông báo cho Trần Lâm Kiệt, anh ngẩn ngơ rất lâu. Cuối cùng định bảo trợ lý nói là mình vắng mặt, nhưng người của nhà họ Diệp đã xông vào văn phòng.
Trần Lâm Kiệt nắm tay lại, mặt cười giả bộ bước lên tiếp đón.
“Ông Diệp, làm phiền ông đích thân đến đây, Tinh Thần vô cùng vinh dự.” Trần Lâm Kiệt giơ tay lên muốn được lấy lòng.
Diệp Đại Hải đang đeo một chiếc dây chuyền vàng dạng mắt xích to đùng, thân hình to bự, ông nhìn liếc qua Trần Lâm Kiệt: “Cậu chính là Tổng Tài của giải trí Tinh Thần? Sao tôi thấy cậu như con nhóc vậy, nói đi, định bao giờ trả tiền vi phạm hợp đồng cho tôi?”
“ Ngài nói đùa rồi, người vi phạm là Lâm Lam, tôi sẽ giúp ngài đòi về số tiền đó.” Trần Lâm Kiệt nói một cách không biết xấu hổ, tình hình bây giờ của Tinh Thần, ngay cả tiền bồi thường cho nhà họ Diệp cũng là một chuyện khó khăn.
“Hời, cậu tưởng tôi là đồ ngốc à, hợp đồng là cậu ký, tất nhiên là cậu phải trả tiền cho tôi. Còn con đàn bà thối nát kia, sớm muộn gì tôi sẽ bảo người chém chết!” Điệp Đại Hải nhắc đến Lâm Lam là tức đến bụng đầy hơi, sau đó nhìn sang Trần Lâm Kiệt. “ Tôi nghe nói công ty cậu đang muốn tìm đầu tư đúng không? Tôi có tiền, tôi có thể đầu tư cho cậu!”
“Ha hà... cái dự án này chưa thật sự khởi động, có thành công hay không còn chưa biết.” Trần Lâm Kiệt do dự trong lòng, vì anh ta biết thông tin nguồn gốc của nhà họ Diệp, nếu họ đầu tư thật, chắc chắn lại có các điều kiện kèm thêm.
“ Người sáng suốt không nói chuyện mờ ám, công ty nhỏ xíu này của cậu, tôi không có hứng thú gì, nhưng chỉ cần cậu có thể giao con đàn bà đấy cho tôi, cho tôi xả giận, tiền, cậu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!” Diệp Đại Hải từ nhỏ đã kiếm sống trên con đường xã hội đen, sau đó được giàu lên nhờ việc cho vay lãi cao, mấy năm nay cũng không dừng nghỉ, đầu năm trước gọi người mua tòa nhà kia xuống với giá rẻ, đang chuẩn bị bán lại với giá cao, kết quả là bị Lâm Lam quậy phá, ý đồ của mình trở thành mây khói, làm sao mà bảo ông giờ không hận Lâm Lam đây chứ.
Nhưng dù Diệp Đại Hải đã phái rất nhiều người đi tìm Lâm Lam rồi, đều không tìm thấy, sau đó ông lại nghe thấy chuyện Tinh Thần tổ chức buổi hoạt động tuyển chọn người mẫu. Nên lại có ý tưởng khác.
Bên dưới nhà họ Diệp có rất nhiều cổng ty giải trí, nếu có thể hợp tác với Tinh Thần, thế thì tiền sẽ không khó kiếm.
“Ông Diệp nói đùa quá, con đàn bà kia có gì đáng giá như vậy?” Trần Lâm Kiệt cười cười, trong lòng đã biết trước là việc sẽ không đơn giản như vậy.
“Tất nhiên là không đáng rồi, nhưng mà...” Diệp Đại Hải dí sát vào tai Trần Lâm Kiệt thì thầm nói thêm việc gì đó.
Sắc mặt Trần Lâm Kiệt tái xanh, sau đó chuyển sang một thần tình thấy chết không sợ, nếu hợp tác với nhà họ Diệp, tất cả những vấn đề khó khăn của Tinh Thần sẽ được giải quyết, cộng với, được sự ủng hộ từ một dòng vốn hùng mạnh.
Nhưng, chỉ cần anh ta bước lên con đường này, thì không còn cơ hội quay đầu lại được nữa.
“Cậu có thể suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng trả lời, quyết định rồi thì gọi điện cho tôi.” Nói xong Diệp Đại Hải ngồi dậy, vỗ vai Trần Lâm Kiệt, mấy người lại đông đảo đi về.
Trần Lâm Kiệt ngẩn ngơ đứng im tại chỗ, không có động tĩnh.