Lâm Lam ở trong bệnh viện đến ngày thứ hai thì không chịu được nữa, cô không chịu được mùi của bệnh viện là cái thứ nhất, nhưng quan trọng nhất là thức ăn ở đây đây nhiều dinh dưỡng quá.
“Một người mẫu không thể khống chế được sự thèm ăn của mình thì nói gì đến ước mơ nữa? Đem đi, em không ăn!” Lâm Lam ngửa đầu lên, khuôn mặt tràn đầy quyết tâm nói, dứt lời vẫn không quên liếc nhìn đùi gà trong bát, bất giác nuốt được bọt.
Tuy là Lâm Lam không phải mẫu người cứ ăn là béo,nhưng sắp tới cô phải tham gia show diễn của Trình Phi, có thể làm người mẫu chính hay không là cả một vấn đề, nếu bây giờ béo lên một chút thì còn nói chuyện gì nữa?
Diêm Quân Lệnh nhìn phản ứng của Lâm Lam, “Em chắc chắn?”
“Chắc chắn và khẳng định.” Lâm lam kiên định nói.
“Vậy thì ăn cháo đi.” Diêm Quân Lệnh cười nói.
Từ trước đến giờ Lâm Lam chưa bao giờ cảm thấy người đàn ông này cười lại đáng ghét đến vậy, cô cắn răng, mắt nhìn đùi gà, cuối cùng vẫn chọn cháo trắng.
Diêm Quân Lệnh thôi cười,ý chí của nha đầu này cũng không tồi.
Tay đỡ một chút, Lâm Lam liền bắt đầu đi tới phòng bệnh của Lâm Phúc Sinh, mỗi ngày còn cố tình thay bộ đồng phục bệnh nhân mới để tránh ba già lo lắng.
Ba ngày nghỉ ngơi nhà hạ trôi qua, Lâm Lam cuối cùng cũng bắt ép để mình được xuất viện, vừa về đến nhà tiểu Vượng Tài đã nhảy bổ tới.
Không chờ Lâm Lam ôm lấy, Diêm Quân Lệnh đã một cước đẩy chú chó ra, “Bẩn, không được ôm.”
Lâm Lam ai oán nhìn người đàn ông một cái, “Vượng Tài của chúng ta không hề bẩn nhé.”
Nói xong Lâm Lam lại muốn đi tới để ôm.
“Nếu em ôm nó thì đừng hòng ôm anh.” Người đàn ông trước kia còn là khuôn mẫu một tổng tài cool ngầu, đẹp trai vậy mà chớp mắt độ trẻ con lại dâng cao đến cực hạn.
“Gâu gâu...gâu.” Không hiểu hai người chủ đang nói gì, Vượng Tài mở đôi mắt to đầy ủy khuất sủa lên.
“Thôi được.” Lâm lam cam chịu nói.
Diêm Quân Lệnh vui vẻ, tưởng rằng sự uy hiếp của bản thân có tác dụng, ai ngờ Lâm Lam cúi xuống bế Vượng Tài lên còn bày ra khuôn mặt đáng thương nhìn anh một cái, ung dung đi vào biệt thự.
Khoảnh khắc đó, sắc mặt của Diêm Quân Lệnh biến đổi liên tục như trong kịch nói Tứ Xuyên vậy, xanh rồi trắng, trắng rồi đỏ, anh nghiến răng gào lên, “Lâm Lam!”
“Thím Vương, buổi tối cháu không ăn cơm nữa, cô nấu cho một mình Quân Lệnh nhé.” Lâm Lam dường như hoàn toàn không nghe thấy lời anh nói, quay người đi tới dặn dò thím Vương.
Thím Vương không biết Lâm Lam gặp chuyện, cứ nhắc đi nhắc lại câu tại sao lại không ăn cơm, rồi đi vào nhà bếp.
Diêm Quân Lệnh đi vào phòng, nhìn thấy Lâm Lam vẫn đang chơi đùa cùng chó ở bên kia. Tâm trạng lúc đó phải nói là xấu một cách thậm tệ, xoay đầu nói với thím Vương, “Buổi tối ăn thịt chó.”
“Cái gì?” Thím vương tưởng mình nghe nhầm.
“Buổi tối ăn thịt chó.” Trên đầu Diêm Quân Lệnh giống như đang đội một đám mây đen, đi đến đâu là áp lực ở chỗ đó thấp xuống.
“Ông chủ, cái này sao có thể được, tuy Vượng Tài có lúc nghịch ngơm, nhưng vừa nghe lời vừa đáng yêu, ông đừng ăn nó... Hơn nữa tiểu Lam lại thích Vượng Tài như vậy, ông chủ đành lòng...” Thím vương phát hiện ra hình như không phải Diêm Quân Lệnh đang đùa liền lập tức trở nên lo lắng.
Lâm Lam liếc nhìn Diêm Quân Lệnh một cái, “Nếu anh ăn Vượng Tài, em sẽ lập tức ly hôn với anh.”
“Nói lại lần nữa?” Nghe đến hai chữ ly hôn, sắc vốn đã trầm xuống của Diêm Quân Lệnh nay càng khó coi hơn.
“Em...”
“Thím Vương, bế Vượng Tài đi.” Diêm Quân Lệnh không cao giọng, nhưng lại khiến thím Vương tự giác đi về phía trước, giống như là bị khống chế vậy, bà nhanh chóng bế Vượng Tài từ trong lòng của Lâm Lam.
Lâm Lam cũng ý thức được mình vừa nói sai, trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười ngượng ngùng, “ Ông xã, em sai rồi...”
“Sai ở đâu?” Diêm Quân Lệnh từng bước từng bước tiến đến chỗ Lâm Lam.
Trái lại Lâm Lam lại từng bước từng bước lùi về sau, “Ông xã, anh đừng có qua đây!”
“Bây giờ hét cũng vô dụng.” Diêm Quân Lệnh đi về phía trước, một tay vác lấy Lâm Lam rồi trực tiếp đi lên tầng.
“Diêm Quân Lệnh anh đừng có làm bừa, em nói cho anh biết... giết người giết chó đều là phạm pháp.”
“Hu hu... ông xã... em sai rồi, hay là anh cứ ăn Vượng Tài đi?”
“Này, em vẫn là bệnh nhân đấy, tay em đau... Ông xã...”
“Diêm Quân Lệnh anh đừng có mà quá đáng... Em nói cho anh biết bạo lực trong hôn nhân cũng là phạm pháp đấy...”
Bị vác lên một cách ép buộc, Lâm Lam vừa uy hiếp vừa cầu xin, kết quả là vẫn bị ném lên giường một cách bá đạo, dáng vẻ đáng thương nhìn người đàn ông, “Ông xã...”
“Biết mình sai ở đâu?” Diêm Quân Lệnh lạnh giọng hỏi, khuôn mặt vỗn dĩ đẹp trai có chút uy nghiêm, vào giờ phút này đang nhìn Lâm Lam một cách nghiêm túc.
Lâm Lam cảm thấy trái tim bé bỏng của mình đang đập nhanh hơn.
“Em không nên đi ôm Vượng Tài.”
“Còn nữa?”
“Uhm, em nên chọn anh.” Lâm Lam cố gắng né tránh cái bãi bom đó.
“Hử?” Nhưng tiếc là Diêm quân Lệnh không định tha cho cô một cách dễ dàng như vậy.
Lâm Lam oán hận, trong lòng tự trách cái miệng của mình, ủ rũ nói, “Em không nên nói đến vấn đề ly... Uhm... Diêm Quân Lệnh...”
Định nói ra hai chữ ly hôn thì Diêm Quân Lệnh đột nhiên nghiêng người, bá đạo bịt miệng Lâm Lam.
Lâm Lam không hiểu người đàn ông rốt cuộc ý có ý gì thì đã bị anh mạnh mẽ hôn xuống. Tiếp sau đó bàn tay lớn thô ráp ngang nhiên di chuyển trên người cô.
“Em vẫn chưa khỏi bệnh...” Lâm Lam nói với vẻ đáng thương.
“Bác sĩ nói em không bị bệnh.” Diêm Quân Lệnh không khách khí đáp.
Lâm Lam ai oán, không bị bệnh mà bắt cô nằm viện ba ngày?
“Tay em bị thương.” Lâm Lam chớp chớp mắt, lý do này cũng được coi là đầy đủ rồi chứ?
“Yên tâm, anh sẽ không làm đau tay em.” Nói xong Diêm Quân Lệnh trực tiếp ngồi lên người Lâm Lam.
Càng ngày Lâm Lam càng cảm thấy Diêm Quân Lệnh đúng là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, có gì không thể nói chuyện từ từ sao? Tại sao cứ phải giải quyết trên giường?
“Bây giờ nói cho anh biết em sai ở đâu?” Giọng nam trầm vô cùng có sức hút, bàn tay xấu xa phủ lên ngực của Lâm Lam hỏi.
Ực...
Nuốt nước bọt một cái, Lâm Lam không thể không thừa nhận là người đàn ông này rất đẹp trai, ngay cả trong tư thế thô tục như vậy mà anh biến nó trở nên có sức hút gì đó rất khác, còn có một cảm giác nhuốm màu tình dục không thể nào che dấu được.
“Em sai... Em sai ở đâu?” LaamLam bắt đầu lắp bắp.
“Tự em nói.” Diêm Quân Lệnh nhếch miệng lên như đang mê hoặc vậy.
Lâm Lam ngẩn người nhìn người đàn ông, “Em... em sai rồi...”
“Ngốc.” Nhìn thấy bộ dạng si mê của người dưới cơ thể mình, Diêm Quân Lệnh nhả gia một chữ ngốc đầy vẻ giễu cợt, sau đó lại hôn cô lần nữa, chỉ là động tác thô bạo hơn so với thường ngày rất nhiều.
“Uhm... đau...”
“Đau là đúng rồi, sau này còn dám nói những lời như vậy không?” Lâm Lam bị đau, khó chịu rên lên. Nhưng lần này Diêm Quân Lệnh không dễ dàng tha cho người ở bên dưới như vậy, nói một cách bá đạo sau đó tiếp tục hôn dọc xuống, trực tiếp ngậm lấy điểm hồng kiều diễm của người phụ nữ.
Lâm Lam vừa xấu hổ vừa khó chịu, con ngươi đen láy dập dờn những hạt nước long lanh. Cảm giác tiếp xúc da thịt một cách trần trụi mềm mại giống như tơ lụa khiến Diêm Quân Lệnh không thể dừng lại mà càng muốn chiếm lấy cô.
“Diêm Quân lệnh...”
“Sau này còn dám nhắc đến hai chữ đó không?” Trong cơn kích tình, Diêm Quân Lệnh hỏi với giọng khàn khàn.
Lâm Lam sống chết lắc đầu, cô đã biết mình sai rồi mà người đàn ông xấu xa này còn ngược đãi cô...
“Anh muốn nghe chính miệng em nói.” Lắc đầu vẫn chưa đủ, Diêm Quân Lệnh muốn Lâm Lam chính miệng bảo đảm.
“Ư... anh đừng như vậy...” Vừa muốn mở miệng, Diêm Quân Lệnh đột nhiên cúi đầu hôn lên rốn của Lâm Lam, Lâm Lam khó chịu rên lên một tiếng, sau đó đưa tay đẩy cái đầu đen láy của người đàn ông ra.
Nhưng căn bản không hề có tác dụng, Diêm Quân Lệnh hôn càng sau hơn, khiến cơ thể cô run lên mãnh liệt hơn. Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được ngón tay của Diêm Quân Lệnh đang thăm dò phía dưới cơ thể mình...
“Đừng, đừng như vậy...” Lâm Lam bị trêu đùa khiến cả mặt cô đỏ lên, cơ thể cô mềm oặt, âm thanh chống cự nhẹ nhàng đầy quyến rũ.
“Đừng thế nào?” Diêm Quân Lệnh cố tình hỏi ngược lại.
“Anh... đừng...”