Người quản lý đã mở ra cho Lâm Lam một thế giới mới.
Trước kia Lâm Lam cũng biết nữ minh tinh sẽ có thầy dinh dưỡng, ăn cơm cũng phải đặc biệt chú ý nhưng chưa từng sẽ phải chú ý nghiêm khắc như vậy.
Mỗi ngày đều ăn mấy bữa bột mì cùng rất nhiều rau dưa. Thêm việc phải vận động như nào, luyện tp cho eo thế nào, luyện nở ngực như nào, luyện cho hai chân thẳng tắp như nào đều có yêu cầu nghiêm khắc.
Lâm Lam chỉ nghe một chút, còn chưa bắt đầu luyện tập nhưng rốt cuộc cũng đã tin tưởng một câu trên mạng, rằng ‘không ai có thể tự nhiên thành công’.
Tuy rằng vất vả nhưng vì kiếp người mẫu của mình thì khó khăn trước mắt cũng không tính cái gì, Lâm Lam nguyện ý nỗ lực.
Ba ngày rất nhanh, Lâm Lam đã chuẩn bị xong.
Buổi sáng, Tằng Tuyết sớm gọi điện thoại cho Lâm Lam, nói cô sẽ ở hiện trường chớ, bảo Lâm Lam đừng khẩn trương.
“Cô không khẩn trương thì tôi cũng không khẩn trương.” Lâm Lam cười đi ra ngoài, đang muốn lên xe mình liền thấy chú Trương đến chờ ở một bên.
“Cô chủ, thiếu gia bảo tôi đưa cô đi.” Chú Trương chỉ một chiếc xe khác.
“Tự tôi đi được.” Lâm Lam còn chưa quen có tài xế đưa đón.
“Là ý của thiếu gia, sợ cô có nguy hiểm.”
“Nhưng có dù có nguy hiểm thì chỉ sợ chú cũng không bảo vệ tôi được.” Chú Trương đã hơn năm mươi còn muốn bảo vệ cho mình? Lâm Lam không biết Diêm Quân Lệnh vì sao lại có ý tưởng này.
“Ha ha, cô đừng xem thường tôi. Khi còn trẻ tôi chính là quán quân đánh võ, cho dù hiện tại đã già rồi thì những tiểu tử bình thường sợ là mười người cũng không thể lại gần tôi.” Chú Trương cười ha ha.
Lâm Lam giật mình, miệng há to: “Quán quân võ thuật?”
“Cô lên xe đi.” Chú Trương không giải thích nhiều, lại lần nữa nhắc nhở Lâm Lam.
Lúc này Lâm Lam ngoan ngoãn lên xe, còn không quên tiếp tục quy hỏi sự tích anh dũng của chú Trương, mới biết được kiến thức của mình hạn hẹp thế nào.
“Chú Trương thật là thâm tàng bất lộ. Bội phục, bội phục!” Lâm Lam đang nghe chú tRương kể về một chút sự tình tuổi trẻ liền thấy sùng bái chú Trương giống như Đông Hải chi thủy thao thao bất tuyệt, đôi tay ôm quyền kém chút nữa hành lễ bái sư.
“Cô quá khen.” Chú Trương ngoài miệng nói thế nhưng mặt lại lộ rõ vẻ tự hào.
Tới nơi, chú Trương ở bên ngoài chờ, Lâm Lam đi xuống tìm Tằng Tuyết liền thấy Nưu Hắc đứng bên ngoài phòng làm việc Trình Phỉ, bên cạnh còn có Chu Vũ.
“Lão già đưa cô tới cũng phải cỡ năm mươi rồi nhỉ? Còn tưởng thanh cao cỡ nào, hóa ra cũng chỉ như vậy.” Chu Vũ khoanh tay trước ngực, liếc xéo Lâm Lam một cái, khinh thường nói.
Tằng Tuyết tức giận: “Ngươi biết cái rắm, ông ấy là…”
“Chị Tuyết, chúng ta đi vào thôi.” Lâm Lam chặn lại lời nói của Tằng Tuyết, không thích Tằng Tuyết vì tức giận mà bại lộ tình huống hiện tại của mình.
“Chúng là…” Tằng Tuyết không phục còn cố nói.
“Không cần thiết.” Lâm Lam nói với cô.
“Ta chỉ biết là ngươi bị mù.” Tằng Tuyết hiểu ý tứ của Lâm Lam liền nói câu này, sau đó kiêu ngạo lôi kéo Lâm Lam đi vào bên trong. Cô phát hiện quả nhiên Trần Lâm Kiệt tìm người đại diện cho Lâm Lam không chút hảo tâm, căn bản khiến cho bọn họ ngột ngạt.
Lâm Lam buồn cười nhìn vào mắt Tằng Tuyết, ưu nhã đi vào.
Chỉ là hôm nay các cô ra cửa không xem hoàng đạo, còn chưa đi vào bước đã gặp Hàn Hinh Nhi.
Từ lần xoay chuyển trước của Lâm Lam, Hàn Hinh Nhi thật giống như đã biết mất, sau đó lặng yên không gây sóng bắt lấy đại gia Trang Đại Ngôn, hiện tại lại xuất hiện bên ngoài phòng làm việc Trình Phỉ không biết trong đó đã xảy ra cái gì. Lâm Lam không ác ý phỏng đoán, nhưng cũng biết rõ Hàn Hinh Nhi tuyệt không đơn giản.
“Sao cô lại đến đây?” So với Lâm Lam đạm nhiên, Hàn Hinh Nhi ngược lại càng thấy bất ngờ với sự xuất hiện của Lâm Lam.
“Không phải cô cũng ở đây sao?” Lâm Lam lạnh lùng liếc mắt một cái, ngữ khí lạnh nhạt xa cách.
“Lâm Kiệt lại để cho cô tới?” Hàn Hinh Nhi vẫn không tin, Lâm Lam làm Tinh Thần đắc tội Diệp Thị, hiện tại gây náo loạn tới chó gà không yên, Trần Lâm Kiệt lại cho Lâm Lam cơ hội, chẳng lẽ bọn họ hòa hảo sao?
Lâm Lam nhìn Hàn Hinh Nhi: “Mời tôi tôi không tới thì ai tới? Nhưng còn cô, sao lại tới đây?”
Ngụ ý đã rất rõ ràng khiến Hàn Hinh Nhi có chút không nhịn được.
“Tôi vì cái gì mà không thể trở lại. Thiết kế Trình mời tôi làm người mẫu, cảm thấy khí chất của tôi phi thường hợp với thiết kế của cô ấy.” Hạn Hinh Nhi nói xong câu này liền bước nhanh tới trước một bước, vào phòng làm việc.
Lâm Lam nhìn bóng dáng Hàn Hinh Nhi, nghĩ đến những ngày thời gian các cô sinh hoạt bên nhau, phảng phất như một giấc mộng xa xăm. Khi đó Hàn Hinh Nhi cũng giống như ảo tưởng mơ hồ.
“Cô không sao chứ?” Tằng Tuyết thấy Lâm Lam có chút phát ngốc, lo lắng hỏi.
Lâm Lam lắc đầu: “Không sao, đi thôi.”
Vào phòng làm việc đã có rất nhiều người mẫu đang chờ đợi, bên trong không người nổi tiếng, cạnh tranh hôm nay sợ là không dễ dàng như vậy.
“Sao lại nhiều người như vậy?” Tằng Tuyết nhìn xung quanh.
“Ngay cả một show bình thường đều có nhiều người tới tranh đoạt, huống chi một show do Trình Phỉ làm chủ.” Lâm Lam vào giới lâu như vậy, rất rõ ràng áp lực cạnh tranh trong ngành này.
Tằng Tuyết gật đầu, cô làm sao lại không biết, nhưng tình huống trước mắt không khỏi có chút lo lắng cho Lâm Lam.
Trình Phỉ ngồi ở hàng phía trước, một bên chỉ huy nhân viên làm việc, một bên xem xét trang phục người mẫu. Ngoại trừ Lâm Lam cùng Hàn Hinh Nhi được công ty đề cử, những người mẫu khác đều do Trình Phỉ lựa chọn từ danh sách.
Từng người một tiến đến, Trình Phỉ đều không đặc biệt vừa lòng với ai, những người này biểu diễn thiết kế của cô không có vấn đề gì, nhưng không thích hợp làm Vedette.
Nhìn lướt qua, ánh mắt Trình Phỉ dừng trên người Lâm Lam, hơi sửng sốt một chút, liền biết là ai, nghiêng đầu phân phó cho nhân viên của mình: “Đi mời Lâm tiểu thư một chút.”
“Vâng.” Lâm Lam gần đây nổi danh ở thành phố Tấn, trợ lý của Trình Phỉ đương nhiên có thể nhận ra.
Lâm Lam được Trình Phỉ mời, khách khí nói lời cảm tạ, sau đó tiến lên: “Thiết kế Trình, kính đã lâu.”
“Lâm tiểu thư khách khí, có thể trong ba tháng trở thành người mẫu số 1 thành phố Tấn này Lâm tiểu thư mới là khiến người ta kính.” Trình Phỉ tuy rằng lời nói như thế nhưng dường như đối với Lâm Lam cũng không chán ghét.
Cho dù là để quảng cáo, hay lên bia tạp trí cùng với người đứng ở trước mắt này, biểu hiện của Lâm Lam đều rất tốt.
Show này rất quan trọng với Trình Phỉ, sở dĩ cô nghe theo công ty mời Lâm Lam nhưng cũng không tính toán đem vị trí Vedette giao cho Lâm Lam.
“Thiết kế Trình quá khen, nhưng dường như thiết kế Trình cũng không xem trọng tôi.” Đối diện với Trình Phỉ, Lâm Lam liền cảm giác được ý vị đánh giá của đối phương, cùng với sự thất vọng trong ánh mắt.
“Phải.” Trình Phỉ cũng không chút khách khí.
Không khí trong phòng làm việc đột nhiên có chút xấu hổ.