‘‘Hừ, để hắn ta khôi phục rồi sau đó sẽ tiếp tục đi cướp bóc đốt giết mọi người!’’
Tên đầu bếp to con tỏ ra vẻ khinh thường, tiếp đó hắn ta lấy ra một con dao phay cầm trên tay, nhìn về phía Krieg nói: ‘‘Loại người như ngươi, nếu như được ăn no, điều đầu tiên làm chính là tấn công cái tiệm này chứ gì.
Một ly nước cũng không cho!’’
‘‘Bịch!’’ Tên hải tặc đầu lĩnh cao to lập tức khụy hai đầu gối quỳ xuống, đầu hắn cúi rạp, cái trán đặt sát ở dưới sàn nhà, dùng âm thanh đáng thương cầu xin: ‘‘Tôi hứa với các ông ăn no rồi chúng tôi sẽ trở về ngay...!Xin các ông hãy cứu tôi! Cho tôi một chút cơm thừa canh cặn cũng được...’’
‘‘Thủ lĩnh Krieg! Thủ lĩnh đừng làm như vậy mà! Đừng xuống nước năn nỉ! Người có bao giờ như thế đâu!’’
Gin nhìn thấy thuyền trưởng nhà mình khúm núm như vậy, hắn ta không khỏi kích động đến mức nước mắt cũng bắt đầu ứa ra.
Alex đứng im ở một bên xem kịch, cậu ta không thể không đánh giá cao tên hải tặc Krieg này, hắn ta là một nhân vật trường kỳ ngồi ở vị trí bá chủ hải tặc tại Biển Đông.
Hắn ta là một người không xem ai ra gì, vong ân phụ nghĩa, tâm ngoan thủ lạt, ngay cả thuộc hạ của mình cũng có thể mặc kệ việc bọn chúng sống hay chết, là loại người từ đầu đến đuôi đều để cho người khác chán ghét.
Tự nhận chính mình là thiên hạ vô địch, tự đại, vô tình và hèn hạ.
Nhưng mà Alex không có chán ghét người này, bởi vì hắn đích xác mới là cái gọi là hải tặc, không giống như đám người Luffy.
Cũng không biết cái tên Krieg này may mắn hay là xui xẻo nữa, mọi người ở đây không biết vì sao tên này lại chật vật như thế nhưng Alex lại rõ ràng, không phải ai cũng vừa tiến vào Đại Hải Trình liền đụng độ một đại nhân vật như là ‘Kiếm sĩ mạnh nhất thế giới’ Dracule Mihawk.
Bị người ta tùy tiện phá hủy gần chiếc thuyền, mấy ngàn thuộc hạ bị chém chết, sau đó tên này vẫn có gan tiếp tục dự định chinh phục Đại Hải Trình.
Mặc kệ là ếch ngồi đáy giếng, hay là cuồng vọng tự đại, phần nghị lực này của Krieg làm cho Alex không khỏi bội phục.
‘‘Tránh qua một bên!’’
‘‘Bành!’’
Một cước đem tên đầu bếp to con đạp bay sang một bên, Sanji đem thức ăn nước uống đặt ở trước mặt của Gin, mở miệng nói: ‘‘Cho hắn ta ăn đi!’’
‘‘Cám...Cám ơn!’’
Alex nhìn thấy cảnh này cũng không có ngăn cản, cậu ta có thể không để cho việc tiếp theo phát sinh, nhưng mà không cần thiết.
Theo cậu ấy suy tính thì Sanji cần thiết phải trải qua tình huống này, Luffy cũng có cơ hội chiến đấu để năng cao sức mạnh.
Trận chiến với Don Krieg sẽ là chất xúc tác khiến cho Sanji chấp nhận rời khỏi nơi này, trở thành đầu bếp của băng hải tặc Mũ Rơm.
Nhìn xem tên hải tặc Krieg từng ngụm lớn đem thức ăn từ trong đĩa bỏ vào miệng ngấu nghiến, những đầu bếp khác không khỏi tức giận.
‘‘Ê Sanji! Ngươi điên rồi!’’
‘‘Ngươi biết hắn ta là ai không vậy?’’
‘‘Đối với cái tên này, việc phản bội giống như là ăn cơm uống nước bình thường...’’
‘‘Bành!’’ Trên thực tế, không cần chờ bao lâu, tên Krieg đem miếng đồ ăn cuối cùng nuốt xuống, liền một quyền đem ân nhân cứu mạng chính mình là Sanji đập bay ra ngoài.
‘‘Cảm giác sống lại thật là tuyệt! Tiệm ăn này rất ngon...!Ta muốn có nó!’’
Alex rất muốn chửi bậy bởi vì hệ tiêu hóa của cường giả tại thế giới này, chỉ cần nuốt xuống đồ ăn liền đầy máu đầy thể lực, ảo diệu không cách gì có thể tưởng tượng được.
Ngoài ra, không thể không thán phục cái tên Krieg này, nói trở mặt liền trở mặt, tốc độ phản bội của hắn ta thật sự quá là nhanh chóng.
Mặc kệ diễn biến tiếp theo xảy ra tại đây, Alex nhẹ nhàng lùi lại, cấp tốc theo một lối thoát khỏi phòng ăn này.
Thông qua việc cảm ứng vết đánh dấu bằng năng lực Trái Ác Quỷ của cậu ta lên Nami, vị trí hiện tại của cô ta không còn tại trên nhà hàng Baratie, mà là sắp tới gần thuyền Going Merry.
...
Một bên khác, tại trên tàu Merry.
‘‘Đại tỷ Nami trở về trước à?’’
Johnny và Yosaku ở lại canh giữ nhìn xem Nami nhảy lên trên thuyền, nghi ngờ hỏi.
‘‘Mấy đại ca khác đâu rồi? Bên cạnh là đoàn hải tặc Krieg, cho nên chúng ta muốn hay không mau chóng rời đi?’’
‘‘Bọn họ ở bên kia quan sát, để cho tôi tới trước tiên nhổ neo lái thuyền!’’
Nami một bên chỉ huy hai người nhổ neo chuyển hướng, một bên trên boong thuyền nhanh nhẹn dò xét bốn phía.
‘‘Đại tỷ Nami, tiếp theo chúng ta làm gì?’’
‘‘Các ngươi đứng ở đầu thuyền đi, tôi muốn thay quần áo!’’
Đối mặt với Nami đang làm ra bộ dáng muốn cởi đồ, Johnny và Yosaku mặc dù không hiểu vì sao vị đại tỷ này hiện tại muốn đổi quần áo, nhưng mà bọn hắn theo bản năng lập tức quay người lại.
Ngay lúc hai người vừa mới xoay người lại, Nami đã nhanh chóng tiếp cận, mỗi tay của cô ta đặt ở lưng của mỗi người, ra sức đẩy mạnh.
‘‘Bõm...bõm...’’ Hai tên Johnny và Yosaku trên mặt vẫn là ngơ ngác, chưa kịp suy nghĩ được việc gì, thân hình đã rơi vào trong biển.
Thuyền Going Merry đã nhổ neo giương buồm rất nhẹ nhàng xoay người một cái, lướt trên mặt nước hướng bên cạnh bắt đầu rời đi.
‘‘Cái này...Cái này?’’
‘‘Nhanh đi thông báo cho mấy vị đại ca!’’
...
‘‘Thừa dịp bọn họ còn ở nơi đó xem kịch, mình liền có thể nhẹ nhõm trốn đi!’’
‘‘Ha ha ha, thật sự là thu hoạch lớn!’’
Tại trên thuyền Going Merry đang dần đi xa, Nami tay đặt trên bánh lái liên tục điều chỉnh, vùng biển này đối với nàng mà nói nhắm mắt lại cũng không thể đi nhầm được.
‘‘Không ngờ trên thuyền lại có nhiều tiền như vậy.
Có hơn triệu Belly, như vậy mục tiêu kiếm đủ triệu Belly đã thực hiện!’’
Ngay lúc Nami còn đang vui vẻ bởi vì kế hoạch trốn thoát trót lọt, đồng thời cũng tích góp đủ số tiền cần thiết, một âm thanh vô cùng lạnh lùng từ phía sau lưng cô ta truyền đến: ‘‘Có vẻ như lừa gạt những người đối xử tốt với mình làm cô rất cao hứng nhỉ?’’
Nghe được giọng nói này, Nami lập tức từ trạng thái hân hoan biến thành sợ hãi, toàn thân cô ta toát mồ hôi, lưng áo rất nhanh đã ướt đẫm.
‘‘Là...Là Alex sao?’’
Nami lắp ba lắp bắp mở miệng hỏi, cơ thể không tự chủ được dừng động tác lái thuyền lại, từ từ xoay người về phía sau nhìn.
Thân ảnh của Alex hiện ra trước mắt của cô ta, bộ dáng của cậu ta rất là thong dong, trên mặt cậu ấy không hề lộ ra sự tức giận, hoàn toàn bình thường, không có bất kỳ biến hóa nào.
Nhưng cậu ta càng biểu hiện bình tĩnh như thế, càng làm cho Nami áp lực.
Im lặng trong một vài phút, rốt cuộc Nami cũng thở dài ra một hơi: ‘‘Rốt cuộc thì tôi cũng không tránh thoát khỏi ánh mắt của cậu nhỉ? Tôi cứ tưởng mình đã thành công...’’
‘‘Cũng sinh hoạt chung với nhau trên cùng thuyền được một đoạn thời gian rồi.
Cô có lẽ cũng ít nhiều biết được năng lực của tôi đi.
Như vậy thì tại sao cô nghĩ có thể lừa được tôi nhỉ?’’ Alex bình thản mở miệng.
Nami trả lời: ‘‘Tôi cũng rất ấn tượng bởi khả năng của cậu, biết được rất nhiều việc, nhưng tôi cảm thấy như vậy cũng không đại biểu cho cậu có thể biết được mọi thứ, ít nhất là những thứ tôi dự định làm!’’
Alex cười nói: ‘‘Ồ, cô nghĩ như vậy sao, đúng là tôi không thể biết được mọi thứ về cô, nhưng mà biết được những thứ trọng yếu là đầy đủ rồi, chỉ là tôi không muốn nói ra mà thôi.
Ví dụ như việc cô cần triệu Belly để chuộc lại ngôi làng Cocoyashi của mình, hay là cái hình xăm trên bắp tay mà cô tận lực che giấu đi!’’.