Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đống tin xấu của Phó Gia Trạch đột nhiên bùng nổ khiến việc cắt ghép biên tập chương trình trở nên quá khó khăn. Vì thế, nhà sản xuất quyết định bỏ luôn tiết mục.
Để chữa khỏi vết thương lòng sau khi sản phẩm của mình bị đình chỉ, Lý Quỳ đã dồn tất cả nhiệt tình cho sản phẩm tiếp theo.
“Tôi muốn thoát khỏi cái bóng của các show truyền hình đầy drama trước đây, mở ra một vùng trời mới.” Im lặng một lát, Lý Quỳ bỗng trở nên thâm trầm: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, show mới nhất định phải kinh dị, kích thích, khiến adrenaline() trong máu người xem tăng vọt. Tóm lại khán giả ngồi trước màn hình phải kinh hồn bạt vía, mà người tham gia chương trình cũng phải run rẩy tay chân. Tóm lại, kinh dị và tâm linh chính là chủ đề mà chúng tôi hướng tới trong sản phẩm kế tiếp.”
() Adrenaline còn được gọi là epinephrine, là một loại hormone và thuốc có liên quan đến việc điều chỉnh các chức năng nội tạng. Adrenaline thường được tuyến thượng thận và một lượng nhỏ tế bào thần kinh trong tủy sống tạo ra.
Quỳnh Nhân: “…”
Rốt cuộc Lý Quỳ có biết mình đang nói gì không…
Đặc biệt là câu nói cuối cùng, Quỳnh Nhân không biết nên phỉ nhổ thế nào cho phải. Đến âm phủ cũng chẳng có chương trình nào “âm phủ” đến vậy đâu, bác biết không?
Đương nhiên, mấu chốt là âm phủ không có show truyền hình.
Quỳnh Nhân đã nhận ra lĩnh vực giải trí và truyền thông dưới âm phủ không phát triển lắm, hơn nữa, phần lớn người làm trong mảng này đều là yêu quái chứ không phải quỷ hồn. Dưới đó, chỉ dựa vào nội dung đăng tải trên Weibo, cậu đã hút được , tỷ người theo dõi, quả thật dân cư địa phủ rất mong chờ những chương trình giải trí kiểu sinh hoạt đời thường.
Gần đây, cậu đóng cửa tập trung viết ca khúc cho album mới, không dành thời gian tham gia show truyền hình dương gian để hút fan, chủ yếu là muốn cho fan âm phủ sớm có nhạc nghe.
Nghĩ vậy, Quỳnh Nhân chợt nảy ra một ý tưởng.
Thực chất, trần gian có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật ưu tú hoặc các chương trình truyền hình hấp dẫn có thể mua bản quyền để phát sóng ở cõi âm.
Cậu tin chỉ cần trả tiền đầy đủ thì nhà sản xuất cũng chẳng quan tâm bản quyền chương trình được bán cho người hay quỷ đâu.
Dựa vào mối quan hệ với Dung Trinh và Lý Quỳ, cậu có thể dẫn mối để chương trình sắp tới được đưa về âm phủ. Nếu quỷ hồn thích xem, vậy cậu sẽ có thể đề cử nhiều tác phẩm hơn.
Ikushion là đại gia bản quyền, nắm trong tay đủ loại tác phẩm từ phim truyền hình, phim điện ảnh cho đến các chương trình giải trí, vừa khéo có thể làm cuộc sống của cư dân âm phủ thêm phong phú, vui tươi.
Có suy nghĩ này, cậu bắt đầu để ý đến chương trình mới mà Lý Quỳ vừa nói.
“Chương trình sắp tới của anh format thế nào?”
Lý Quỳ nói tỉ mỉ hơn.
Ông tạm đặt tên cho chương trình này là “Thực tập sinh hệ tâm linh”, mỗi tập sẽ chọn ra mười thực tập sinh cùng mười ca khúc để tiến hành rút thăm trước khi tiết mục bắt đầu. Bản thân thực tập sinh không được biết ca khúc mà mình rút trúng. Sau đó, bọn họ sẽ đến những địa điểm tâm linh có tiếng để tìm manh mối. Chờ tìm được bài hát phải trình diễn, bọn họ lại tiến hành cải biên và tập luyện, cuối cùng là biểu diễn lúc nửa đêm.
Mỗi tập đều áp dụng hình thức phát sóng và loại trực tiếp. Cuối cùng, chỉ còn bốn người được lên sân khấu đấu màn quyết định.
Mới nghe Quỳnh Nhân đã thấy khó thở rồi.
Chương trình này thật sự rất kinh dị, nhưng nguyên nhân kinh dị chính là nó chẳng liên quan gì đến thần tiên ma quỷ cả!
Cứ tưởng đây sẽ là một chương trình kiểu Battle Royale(), một thực tập sinh run rẩy lần mò trong nhà ma đáng sợ tìm ca khúc mình phải trình diễn. Chờ cải biên và tập luyện tốt xong, đang chuẩn bị hát thì…
() Battle Royale – “Cuộc chiến sinh tử” của đạo diễn Nhật Bản Fukasaku Kinji được xem là tiền thân của mô-típ một nhóm người phải chiến đấu với nhau trong một khu vực cho đến khi chỉ còn người sống sót cuối cùng.
Radio thông báo: Thực tập sinh XXX, bạn đã bị loại, mời rời khỏi nhà ma.
Quá thảm hại đi…
Lý Quỳ bị người nhiều bảo là “treo đầu dê bán thịt chó” cũng không phải vô lý.
Quỳnh Nhân: “Anh sẽ phải xuống địa ngục. Chương trình của anh độc ác quá!”
Lý Quỳ không đồng ý: “Giới giải trí chính là như vậy, luôn có người mới xông lên đè người cũ xuống. Hơn nữa, tôi đảm bảo với cậu, chương trình của tôi sẽ hay hơn show tìm kiếm tài năng mà Dung Trinh thích nhất nhiều.”
Quỳnh Nhân: “Hơn ở chỗ nào…”
Lý Quỳ dựng ngón trỏ lên: “Thứ nhất, không có vote. Sức hút của người chơi thể hiện ngay ở lượng ủng hộ khi chương trình phát sóng trực tiếp, không có chuyện thổi phồng. Một view chính là một view, không hơn không kém. Chỉ tính account thật đã xác minh danh tính đàng hoàng, không làm tiền fan. Cậu nói xem, có phải tôi tử tế hơn Dung Trinh rất nhiều không?”
Quỳnh Nhân: “Nghe có vẻ… đúng…”
Dung Trinh đang tu thân dưỡng tính, một lòng giữ tâm trong sáng ở ngoại thành Long Thành bỗng hắt hơi.
Lý Quỳ lại dựng ngón tay kế tiếp lên: “Thứ hai, không cắt ghép, không dàn xếp thứ hạng. Người xem thích thì ở lại, không thích thì rời đi. Toàn bộ chương trình đều được trực tiếp, kết quả dựa cả vào bản lĩnh của người chơi. Hơn nữa, vì được phát sóng trực tiếp nên thời lượng lên sóng đều như nhau, tương đối công bằng. Chỉ dựa vào hai yếu tố này, rõ ràng đã hơn chương trình tìm kiếm tài năng của Dung Trinh rồi.”
Dung Trinh lại hắt hơi cái nữa. Ông hoài nghi, có phải gần đây mình ăn chay trường nên dinh dưỡng không đủ, khiến hệ miễn dịch suy giảm dẫn đến bị cảm rồi không?
“Anh nói Dung Trinh thế không sao chứ, anh ta là bạn tốt kiêm sugar daddy của anh cơ mà?”
Lý Quỳ: “Không sao, ông ta cũng biết mình chẳng ra gì.”
Quỳnh Nhân: “…”
Quỳnh Nhân hơi dao động. Đối với cậu, chương trình này vừa có thể hút fan, vừa giúp rèn can đảm, vừa có cơ hội biểu diễn trên sân khấu. Đúng là vô cùng hợp ý.
“Nếu tôi làm thực tập sinh thì…” Cát xê bao nhiêu một tập?
Lý Quỳ sợ hãi tột cùng: “Ba ba, ngài hiểu lầm rồi.”
Quỳnh Nhân: “?”
Lý Quỳ: “Sao cậu có thể làm thực tập sinh được! Trong chương trình của tôi, chắc chắn cậu phải là cố vấn chuyên môn. Cậu yên tâm, cố vấn chuyên môn có ghế riêng và có cả phân đoạn lên sân khấu nữa. Chờ bọn họ biểu diễn xong, cậu sẽ ra thể hiện.”
Hai người gần như đã thống nhất tư tưởng hợp tác. Lúc này, Quỳnh Nhân cũng nói ý định của mình cho đối phương nghe. Tuy không đề cập quá rõ ràng, nhưng cậu đã ám chỉ liệu Lý Quỳ có thể bán bản quyền chương trình cho nơi mà mấy chục năm nữa ông sẽ chuyển đến không.
Lý Quỳ mừng phát điên, nếu có thể bán chương trình của mình cho âm phủ, vậy thì thật hãnh diện. Tuy có tỉ lệ người xem cao nhưng ngày nào cũng bị chửi là tạo drama các kiểu, chẳng lẽ ông không muốn một lòng hướng về nghệ thuật? Còn không phải vì khán giả thích xem sao, vậy mà vừa xem, bọn họ vừa chửi ông thấp kém.
“Nếu chuyện này thành công, tôi sẽ sống chết đòi Dung Trinh trả thêm tiền cho các cậu. Những chương trình truyền hình khác của tôi, cậu cũng hỏi giúp tôi xem các anh chị em dưới đấy có thích không?”
Quỳnh Nhân đồng ý ngay lập tức.
Trở về, Quỳnh Nhân tiết lộ ý định của mình cho Ngôn Mặc. Ngôn Mặc nắm bắt rất nhanh, nói: “Dân cư địa phủ đa số đều là vong hồn đã mãn hạn tù, đang đợi được đầu thai. Nếu mua bản quyền, tốt nhất là chọn các tác phẩm vừa có tính giải trí vừa có khả năng giáo hóa. Tu tâm dưỡng tính ngay từ lúc còn là vong hồn, có lẽ kiếp tiếp theo sẽ giảm thiểu khả năng giẫm vào vết xe đổ.”
Được Ngôn Mặc ủng hộ, Quỳnh Nhân càng khẳng định ý tưởng của mình có giá trị. Cậu nhanh chóng nói chuyện này cho Đỗ Viễn – chủ của HBL – cán bộ (đã từng) bẹp đầu được Quỳnh Nhân chỉnh hình.
Đỗ Viễn không hổ là cán bộ giỏi của điện Quỷ Phán, chưa đầy vài ngày đã lo xong trang web video dưới âm phủ rồi. Nhóm máy tính thành tinh hỗ trợ mảng kỹ thuật. Giao diện trang web do thỏ bông thiết kế, thanh load video có hình một con thỏ bông đang chạy về phía trước, cực kỳ đáng yêu.
Tống Đế vương, Diêm vương và Tần Quảng vương đều bày tỏ bản thân sẵn sàng rót vốn. Quỳnh Nhân không ngạc nhiên khi hai người đầu ủng hộ sự nghiệp của mình, nhưng sao Tần Quảng vương cũng muốn chen chân?
Dù có ba vị Đại vương ủng hộ tài chính, song Quỳnh Nhân vẫn rất u sầu.
Cậu muốn đặt tên trang web là Video Nhanh Giàu, nhưng lại bị mọi người từ chối. Không còn cách nào, cậu đành phải lùi một bước để tiến xa hơn, chọn cái tên Video Cất Cánh.
Dù sao nghe cũng rất may mắn.
Mới đầu, trang web còn tương đối đơn sơ. Dung Trinh hào phóng tặng một đống phim tài liệu có bản quyền. Thế là Cất Cánh lập tức lên sàn, tất cả các phim tài liệu đều được xem miễn phí.
Dù muốn thu phí cũng phải dụ được quỷ vào trước đã.
Khi Quỳnh Nhân bận việc trang web, “Bách khoa toàn thư tra tấn” đã bắt đầu đợt tuyên truyền cho số mới. Là một trong những gương mặt trang bìa, đương nhiên cậu phải phối hợp truyền thông.
Lúc nhận được ảnh bìa, dù là ảnh mình, Quỳnh Nhân cũng rung động không nói nên lời.
Cậu lập tức hỏi Vạn Mạn xem có thể đăng tấm ảnh này lên Weibo bản dương gian không. Nếu fan trên trần thế của cậu không được trông thấy nó thì thật đáng tiếc.
Vạn Mạn vui vẻ đồng ý.
Quỳnh Nhân suy nghĩ thật lâu, không biết nên đăng kèm nội dung gì. Đau đầu một lúc, cậu cảm thấy mọi thứ đều có trong tấm ảnh rồi, vốn không cần thêm một từ nào cả.
Vì thế, cậu trực tiếp đăng ảnh.
Từ sau chương trình “Lên đường nào bạn ơi”, Đồng Tiểu Đồng đã trở thành fan trung thành của Quỳnh Nhân. Cô nàng chọn “chú ý đặc biệt” với Weibo của cậu, thế nên bài mới vừa đăng, cô sẽ nhận được thông báo ngay.
Đồng Tiểu Đồng đang kéo video thô đến tối tăm mặt mũi, bỗng nghe âm báo của điện thoại vang lên. Cô lập tức dừng tay, mở Weibo.
Bài đăng mới không có chữ, chỉ có duy nhất một tấm ảnh. Đồng Tiểu Đồng không nhìn kỹ đã chọn mở luôn. Sau đó, cô ngây ngẩn cả người.
Đây là một tấm ảnh đẹp long lanh và đầy tinh tế, thậm chí còn có cảm giác hoàn mỹ như một bức tranh.
Ở giữa bức hình là một đóa sen đỏ vô cùng lóa mắt. Nó không giống hoa sen ngoài đời thực lắm, trái lại giống một tác phẩm nghệ thuật trừu tượng được gia công tỉ mỉ hơn.
Quỳnh Nhân nhón chân bước vào trong nước, cổ rướn lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, ghé môi muốn hôn nhưng lại không hôn thật.
Cảnh nền được dựng bởi những đồ vật bằng sắt trông vô cùng lạnh lẽo, mặt đất lại là một tảng đá đen. Nhưng bầu không khí vây quanh thanh niên đẹp đẽ và đóa sen đỏ lại như có một màu sắc khác.
Đồng Tiểu Đồng nín thở trong vô thức.
Cô không biết mình đã nhìn ngắm tấm ảnh bao lâu. Mãi đến khi tiếng “tinh tinh” báo công việc vang lên, cô mới giật mình bừng tỉnh.
Khu vực bình luận vốn đông đúc, hôm nay lại đột nhiên trở nên vắng lặng. Có một fan hâm mộ bình luận “tôi không biết phải nói gì”. Sau đó, mọi người cũng lập tức hùa theo.
Đồng Tiểu Đồng rất muốn nói gì đó, nhưng nghĩ một lúc lâu cũng không tìm ra ngôn từ thích hợp. Cô lặng lẽ mò vào khung tìm kiếm, gõ “Quỳnh Nhân – không cách – Hồng Liên”.
Super topic dành cho couple này đã được lập rồi, tên là Liên Thủ Nhãn Tiền Nhân().
() Tên này được lấy từ Liên trong Hồng Liên, Nhân trong Quỳnh Nhân, và ý của chữ này là: Hãy quý trọng người trước mắt.
Đồng Tiểu Đồng đặc biệt chú ý super topic couple này, tự vỗ về trái tim mình: “May quá, không phải chỉ mình mình có suy nghĩ khác người.”
Quỳnh Nhân Hồng Liên đã lọt vào top hot search.
Ngoài những bình luận kiểu “Mị ngất” với “Ô nố nô nô nồ nồ” ra, vậy mà còn có không ít bình luận thổi phồng, ca ngợi. Đồng Tiểu Đồng rất hiểu, khi đối mặt với cái đẹp chân chính có thể làm rung động lòng người, ai cũng khó mà giữ được ngôn từ chuẩn mực.
【Xem xong muốn khen vài câu, vậy mà khả năng ngôn ngữ hình như đã trả hết cho giáo viên Ngữ văn hồi tiểu học rồi. Mị mà cũng xứng được nhìn thấy thứ này…】
【Thầy dạy Ngữ văn có thể ném số tài khoản lên đây không, tôi muốn gửi tiền để xin lại chữ về.】
【Ném số tài khoản +】
【Mị hận! Vì sao mị không nói nổi lời nào! Mị muốn cho toàn thế giới biết tấm ảnh đó đẹp nhường nào, nhìn vào là mất máu, nhưng mị thật sự không tìm được từ ngữ! Miu_miu_phát_điên.jpg】
【Ôi, đẹp! Rốt cuộc là anh đến từ vực sâu thăm thẳm hay từ bầu trời ngàn vạn ánh sao!】
【Charles Baudelaire() à? Tôi cũng muốn đọc câu này.】
() Charles Pierre Baudelaire là một trong những nhà thơ có ảnh hưởng lớn nhất ở Pháp, trong thế kỷ , ông thuộc trường phái tượng trưng chủ nghĩa.
【Quỳnh Nhân: Tôi giết người bằng nhan sắc của mình.】
Bên cạnh những người rung động là những người hoài nghi, sao ngày nào Quỳnh Nhân cũng PR nhan sắc thế, phiền chết.
Fan thấy thế thì rất không vui. Người ta đẹp thật, cần gì phải PR? Hơn nữa, những lần lên hot search của Quỳnh Nhân đều chẳng liên quan gì đến fan. Bọn họ căn bản không cần cố gắng, idol nhà họ tự có thể kiếm fame bằng mặt mũi của mình.
Thế mà cũng chửi được, đúng là nhảm nhí.
Dù thế, cuối cùng cũng không có sóng gió nổi lên. Vì fan của Quỳnh Nhân đều bị sắc đẹp làm cho ngơ ngẩn, căn bản không có hứng thú khẩu chiến vô nghĩa với giang cư mận.
Weibo dương gian bàn tán sôi nổi, fan âm phủ thì lại hạnh phúc hơn nhiều. Bọn họ không chỉ có ảnh chụp của Quỳnh Nhân và sen đỏ, mà còn có cả ảnh chụp chung của cậu và hóa thân long nhân của Diêm vương.
Quả thật sung sướng gấp đôi.
Dù là những quỷ hồn vốn không có hứng thú với “Bách khoa toàn thư tra tấn”, giờ cũng khổ sở chờ ngày tạp chí phát hành.
Đến ngày, trang web đặt mua tạp chí đông đến treo lủng lẳng, rầm rộ như big sale -. Nhân viên kỹ thuật sắp đầu thai còn phải ôm máy tính miệt mài mở rộng băng thông. Chờ khi trang web ổn định, hắn mới vội vã nhảy vào hầm đầu thai ở một giây cuối cùng.
Âm phủ, một nơi tràn ngập những kẻ cuồng công việc, một nơi mà tất cả những người lao động trên dương thế đều phải xấu hổ vì bản thân mình.
Không đến hai ngày sau, sáu triệu ấn bản đã được bán sạch sành sanh. Dù đến các sạp báo dưới đại địa ngục hay lên những trang web có hợp đồng phân phối chính quy cũng không mua được “Bách khoa toàn thư tra tấn” nữa.
Vì không mua được số mới, các ấn bản tồn đọng cũng bán ké được khá nhiều.
Trong tòa soạn, mọi người đang họp bàn về việc gia tăng số lượng tạp chí phát hành. In thêm là chuyện chắc chắn, có tiền không kiếm khác gì đồ ngu.
Huống hồ niềm vui của cư dân âm phủ cũng chỉ có thế, sao bọn họ nỡ cướp mất niềm hạnh phúc được lưu giữ một cuốn tạp chí đầy ảnh Diêm vương và Quỳnh Nhân của mọi người chứ.
Dù có vất vả cỡ nào, bọn họ cũng phải nuốt nước mắt để kiếm khoản tiền này!
“Tôi nghĩ in thêm hai triệu bản là vừa.”
“Hai triệu không đủ, tôi thấy hai triệu rưỡi mới đủ. Tôi đã nghe ngóng từ chỗ fan cứng của Quỳnh Nhân rồi, bọn họ đều định mỗi người mua ba quyển.”
“Sao lại mua ba quyển?”
“Là thế này, một quyển để xem, một quyển để cất, một quyển để tặng. Rủ bạn cùng đu thần tượng, thế mới không thấy cô đơn.”
“Nói vậy, hai triệu rưỡi cũng hợp lý đấy. Người hâm mộ Diêm vương cũng khá nhiều, phải tính cả họ vào nữa chứ.”
Vạn Mạn vẫn luôn im lặng lắng nghe. Bất chợt, cô giơ tay gõ bàn, phòng họp lập tức im phăng phắc.
Cô đan tay vào nhau, để trước môi, trầm tư một lúc rồi quả quyết nói: “Tôi quyết định in thêm sáu triệu bản.”
“Sáu triệu bản? Không… không thể bán hết được!”
Vạn Mạn chậm rãi gật đầu: “Tôi biết.”
“Sao còn in nhiều thế làm gì?”
Vạn Mạn: “Bây giờ không bán hết, nhưng sau này thì sao?”
Nhân viên tòa soạn bừng tỉnh trong nháy mắt. Vạn Mạn không hổ là tổng biên tập, thật sự biết nhìn xa trông rộng.
Tuy “Bách khoa toàn thư tra tấn” là báo tháng, nhưng dân cư âm phủ sống lâu hơn người trên dương thế nhiều, trang bìa lại là hai nhân vật đủ khả năng duy trì sức hút lâu dài như Diêm vương và Quỳnh Nhân, thế nên tạp chí cũng có giá trị lâu hơn.
Ngôi sao bình thường rồi sẽ flop, nhưng sức ảnh hưởng của Diêm vương và kỷ nguyên siêu sao sẽ kéo dài thật lâu.
Dù bây giờ không bán hết được ngay, nhưng số mới cũng sẽ như một tác phẩm kinh điển trường tồn với thời gian, vĩnh viễn sẽ có người muốn mua. Nghĩ đến lợi nhuận kiếm được trong tương lai, lúc này in càng nhiều, chi phí càng giảm thì tiền kiếm được mai này sẽ càng tăng.
Dù sao thì sách báo ở địa ngục cũng không cần lo mối mọt.
Tổng biên tập đúng là tổng biên tập.
“Mọi người còn có ý kiến gì nữa không?”
Mọi người lắc đầu nguầy nguậy.
“Được, giờ tôi sẽ đi liên hệ với xưởng in.”
Ba ngày sau.
“Tổng biên tập, lại bán hết rồi!”
Đôi mắt Vạn Mạn lộ vẻ u sầu, cô nhìn về dãy núi ở đằng xa, vuốt ve cây nguyệt quý bò vào cửa sổ, thở dài: “Ầy, lại bán hết rồi.”
Cô quyết định đánh cược tôn nghiêm và tương lai tổng biên tập của mình, cắn răng in thêm sáu triệu bản nữa, thậm chí còn thế chấp nhà ở điện Quỷ Phán để chứng minh mình cực kỳ tinh mắt.
Cô muốn chứng minh cho đám người lạc hậu luôn khăng khăng người sống không được phép lên trang bìa tạp chí một điều: đại nhân à, thời thế đã thay đổi rồi.
Vạn Mạn đã từng nghĩ, nếu quyết được ăn cả ngã về không, đặt in thêm sáu triệu bản nữa nhằm khẳng định tầm nhìn của mình mà không bán được, lúc đó cô sẽ bị đám quỷ hồn âm phủ cười nhạo thế nào. Cô cũng đã nghĩ nếu tốc độ bán quá chậm, tiền không kịp thu về, nhà cô sẽ biến thành nơi ở của một con quỷ khác ra sao.
Cô đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu trường kỳ từ lâu, đã củng cố quyết tâm và dũng khí của bản thân mình, nhưng… mới ba ngày đã bán hết sạch là sao?
Điều đó cho thấy, chính sách thương mại và con mắt kinh doanh của cô hoàn toàn sai lệch hả? Cô cho rằng in thêm sáu triệu bản đã là liều mạng lắm rồi, nhưng sự thật chứng minh, lá gan của cô vẫn quá nhỏ.
Cô đã đánh giá thấp giá trị thương mại khi Quỳnh Nhân hợp thể với Diêm vương.
Cô kiếm tiền cho tòa soạn của mình, cho bản thân mình, nhưng cuối cùng, cô đã thua rồi.
Tránh ra, đống tiền âm phủ chết tiệt này.
Ở bên này, khi nghe được lượng tiêu thụ của tạp chí, Quỳnh Nhân cũng không giật mình lắm.
Đây chính là tạp chí có ảnh hóa thân của Diêm vương, sống dưới âm phủ mà không mua lấy một quyển thì đúng là bó cánh.
Nghe Đỗ Viễn bảo, gần đây quỷ hồn dưới âm phủ cứ mở miệng ra là hỏi “Bác đã mua chưa?”, “Bác ship Liên Nhân hay là Long Nhân?”, “Sen đỏ chỉ là một đóa hoa, sao có thể so với hóa thân của Diêm vương được?”
Mọi chuyện là thế đấy. Xem ra ngay cả cư dân địa phủ cũng không biết hình dạng thật của Diêm vương chính là hồng liên.
Quỳnh Nhân bỗng trở nên hưng phấn, vào super topic couple trên Weibo bản âm phủ để xem, sau đó lập tức quay xe trong tình trạng mặt đỏ tai hồng.
Quỷ hồn thật đáng sợ. Xem ra fan trên trần gian vẫn còn bình thường lắm.
Cậu search “liên nhân” trên Weibo dương gian, tự nhiên lại thấy super topic Liên Thủ Nhãn Tiền Nhân.
Nội dung bên trong cậu không hiểu, song lại thấy vô cùng chấn động.
Quỳnh Nhân lập tức rút ra kinh nghiệm xương máu, idol và fan phải giữ một khoảng cách nhất định, cụ thể là không nên bắt đầu cuộc sống nằm vùng trong giới fan.
Sao lại vàng() đến không màu nào át được thế nhỉ?
() Vàng ở đây là tiểu hoàng văn = truyện xiếc:v
Ở bên kia bức tường, Diêm vương đang nhìn di động, đồng tử không ngừng đảo.
Thì ra còn có thể như vậy!
Hắn cực kỳ rung động, có thể nói là đã cảm nhận được sức mạnh nghệ thuật trong văn học và hội họa của con người một cách vô cùng sâu sắc.
Quả nhiên sức sáng tạo của người sống mạnh hơn quỷ hồn ở âm phủ rất nhiều. Ý tưởng mang tác phẩm ở trần gian về cõi âm của Quỳnh Nhân đúng là cực kỳ tân tiến.
Vài ngày sau, đoàn phim “Cánh hoa đào” chính thức khởi quay, đa phần các cảnh diễn của Quỳnh Nhân là cảnh độc lập, nhưng vẫn có vài phân đoạn cậu cần diễn phối hợp với hai nhân vật chính.
Theo thông báo của đoàn phim, hôm nay cậu có cảnh quay đêm, Quỳnh Nhân ra ngoài từ sáng sớm, cậu dự định đến đi lại quanh phim trường một lúc để cảm nhận bầu không khí.
Quỳnh Nhân gọi taxi tới địa điểm quay phim tại ngoại thành phía Đông, nhưng khi tới đường Nhị Hoàn phía Nam, ở đây lại xảy ra tai nạn giao thông, ùn tắc cục bộ ngay cả chó mèo cũng chẳng lách qua nổi.
Quỳnh Nhân nhanh chóng bảo lái xe rẽ phải, ở đó có trạm tàu điện ngầm, đi bằng phương tiện công cộng vừa nhanh vừa bảo vệ môi trường, hơn nữa tài xế cũng có thể nhanh chóng thoát khỏi tình trạng tắc đường.
Cậu lo mình sẽ bị nhận ra nên đội mũ lưỡi trai giấu đi mái tóc xoăn tự nhiên của mình, sau đó đeo thêm một lớp khẩu trang.
Tiếp theo, nếu Quỳnh Nhân cứ cúi đầu đi đường chắc hẳn sẽ không bị ai phát hiện.
Quỳnh Nhân cẩn thận đi tới ga tàu điện ngầm, quả nhiên không có ai nhào tới vây quanh. Không biết có phải cậu chọn đúng giờ tốt hay không mà lượng người trên tàu cũng không nhiều.
Cậu tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, rảnh rỗi không có gì làm bèn tìm đọc bản gốc “Cánh hoa đào”.
Quỳnh Nhân cảm thấy thư ký Kim hoặc Tống Đế vương sẽ không viết ra một tác phẩm rối rắm thê lương như thế này, nhưng hai người bọn họ lại khăng khăng đối phương là tác giả.
Giờ còn chỉnh sửa để ra được một bản “Rashomon()“.
() Rashomon (La Sinh Môn) một bộ phim Nhật Bản được coi là một trong những bộ phim xuất sắc nhất của Kurosawa cũng như một trong những kiệt tác của điện ảnh thế giới. Đọc thêm về phim này ở ĐÂY.
Quỳnh Nhân đọc tiểu thuyết, trong lúc giở trang, cậu vô tình liếc mắt, thấy dưới mũi chân mình có năm, sáu giọt máu.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp một cô gái trẻ mặc đồng phục, mặt trắng bệch, tay che bụng, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn không chịu nổi.
Không phải là…
Tuy Quỳnh Nhân không thân thiết với con gái, nhưng cậu cũng từng tham gia lớp học về sinh lý một cách nghiêm túc.
Quỳnh Nhân nhớ trong ba lô của mình có một chiếc áo khoác mỏng, có thể đưa cho cô gái buộc quanh thắt lưng. Cậu tháo ba lô xuống, lục tìm áo khoác cất bên trong.
Đến khi cậu tìm thấy áo, ngẩng đầu lên, cô gái kia đã biến mất.
Quỳnh Nhân nghĩ tới gương mặt trắng bệch của cô, trong lòng có chút lo lắng, cô gái đó đau đến vậy rồi, liệu có gặp nguy hiểm gì không. Cậu từng đọc trên Weibo, có trường hợp các bạn nữ còn ngất xỉu vì quá đau đớn.
Không lâu sau đó, tàu điện đã đến trạm dừng. Quỳnh Nhân do dự một lúc, cậu cảm thấy bản thân vẫn nên xem tình trạng của cô gái kia, tệ lắm thì đi thêm mấy trạm tàu qua lại, không ảnh hưởng quá lớn.
Cậu đứng dậy, đang định bước về phía toa trước thì đột nhiên dừng lại, thoáng dịch sang bên cạnh, nhìn xuống sàn nhà.
Vết máu ở trước mũi chân cậu ban nãy đã biến mất.
Hôm nay vừa hay cậu lại đi tuyến số .
Chuyện này có cảm giác không ổn rồi.
Quỳnh Nhân kéo mũ thấp xuống, đứng giữa toa tàu quan sát xung quanh nhưng không phát hiện bóng dáng cô bé kia, thay vào đó, cậu lại thấy một người đàn ông mặc áo ba lỗ có tướng mạo hung ác.
Người đàn ông kia đang đứng yên, tay cầm truyền đơn, dường như đang muốn đưa cho ai đó. Chỗ hắn đứng là khúc ngoặt trên toa tàu, đúng nơi Quỳnh Nhân không nhìn thấy.
Quỳnh Nhân lập tức nghĩ tới chuyện bắt được ma cọp vồ trên tuyến số lần trước.
Cô ta cũng vì nhặt được một quyển sách nhỏ tại tuyến số nên mới chọn sai đường, mai phục tại đây tìm thế thân, từ chối chuyện đầu thai.
Quỳnh Nhân nhanh chóng đi vài bước về phía đó, quả nhiên cô gái chảy máu khi nãy đang ngồi ở khúc ngoặt, đưa tay ra định nhận lấy tờ rơi.
Hành vi cướp quỷ hồn từ địa phủ, dụ dỗ quỷ làm việc ác này cần phải bị lên án kịch liệt!
Quỳnh Nhân hết lòng cứu vớt nữ quỷ chưa phạm tội mà chẳng hề hay biết có người đang nhìn trộm mình.
Cố Mộng Tang đã quan sát Quỳnh Nhân một lúc lâu.
Trên mạng, Cố Mộng Tang còn có một nickname khác – Á quân ngàn đời.
Lúc mới hot sau chương trình tìm kiếm tài năng, Cố Mộng Tang tưởng bản thân đã bước đến vị trí đỉnh lưu, hắn cảm thấy khí thế bừng bừng.
Nào ngờ Trần Duệ Trạch rạch trời xuất hiện, nhanh chóng xử đẹp hắn, trở thành đỉnh lưu thời đó. Lần nào hai người cũng phát hành ca khúc mới cùng một lúc, nhưng thành tích ca khúc mới của Trần Duệ Trạch luôn bỏ xa hắn.
Sau này, Trần Duệ Trạch chuyển hướng sang diễn viên, Cố Mộng Tang cảm thấy cuối cùng mình đã có thể hít thông thở thuận, tiếp tục leo tới vị trí đỉnh lưu trong giới ca sĩ thần tượng.
Tuy nhiên, với một tốc độ thần kỳ, Phó Gia Trạch nhanh chóng nhảy vọt thành đỉnh lưu thế hệ mới.
Cảm giác thứ mình hằng ước ao đã gần ngay trước mắt nhưng lại chẳng thể có được, thật sự không hề dễ chịu.
Thời gian gần đây, Phó Gia Trạch bị bắt, Cố Mộng Tang cho rằng có lẽ đã tới lượt hắn.
Ai biết được vẫn có người chế nhạo hắn là Á quân ngàn đời. Lúc này, Cố Mộng Tang mới phát hiện, dù lượng fan của Quỳnh Nhân còn kém hắn triệu, nhưng thành tích nhạc số trên bảng xếp hạng đã lặng yên vượt qua hắn lúc nào không hay.
Tệ hơn nữa, đó còn không phải là ca khúc mới của Quỳnh Nhân mà là một bài hát trong album đã phát hành ba năm trước.
Thái độ của Cố Mộng Tang với Quỳnh Nhân rất phức tạp, hắn cảm thấy người này là một fan hâm mộ lâu năm của những chuyện kỳ bí, đam mê đắm mình trong những bài viết trên các trang diễn đàn về hiện tượng siêu nhiên.
Ngày Quỳnh Nhân lên hot search vì câu chuyện báo mộng, Cố Mộng Tang đã ngâm mình suốt một ngày trên diễn đàn về hiện tượng siêu nhiên, so bàn phím với những người cho rằng đây không phải scandal Quỳnh Nhân tự tạo, kiên quyết bảo vệ lập trường chuyện báo mộng là hư cấu.
Tuy cảm thấy phương thức marketing của Quỳnh Nhân có vấn đề, nhưng cậu thật sự có năng lực chuyên môn nên Cố Mộng Tang vừa bội phục, vừa ghen tị với cậu.
Hôm nay, hắn định tới studio ở ngoại thành phía Đông để chụp tạp chí, nhưng bất ngờ xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng trên đường Nhị Hoàn, một tài xế say rượu đâm liên tiếp vào nhiều ô tô, còn tông vào một phụ nữ mang thai đang qua đường, đường Nhị Hoàn ùn tắc nghiêm trọng.
Hắn chỉ còn cách đi tuyến tàu điện số để tới studio ở ngoại thành phía Đông.
Vì dù sao cũng cần trang điểm để chụp tạp chí nên Cố Mộng Tang không make-up trước khi đi. Hắn lo sẽ có người chụp được mình với gương mặt tiều tụy trên tàu điện nên võ trang vô cùng đầy đủ, che cả người kín mít.
Lúc Quỳnh Nhân mới lên tàu, Cố Mộng Tang đã nhận ra cậu. Tuy đối phương đã che chắn cẩn thận, nhưng người này thực sự rất đặc biệt, Cố Mộng Tang muốn không nhận ra cũng không được.
Có điều, hành động hôm nay của Quỳnh Nhân khá kỳ lạ, đầu tiên cậu lục lọi tìm đồ trong ba lô, sau đó lại đi tới toa tàu phía trước.
Cố Mộng Tang rất ngạc nhiên, giả bộ đổi toa bước theo.
Đến chỗ giao toa, Quỳnh Nhân bất ngờ vươn tay ra kéo, giống như đang đoạt lại thứ gì đó từ một bàn tay vô hình, sau đó siết chặt nắm đấm đánh không khí một trận ra trò.
Trí tưởng tượng phong phú của Cố Mộng Tang ngay lập tức hoạt động hết công suất.
Lẽ nào Quỳnh Nhân bị rối loạn tâm thần…
Có bệnh nên điều trị sớm, cũng nên rời xa giới nghệ sĩ.
Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi, một người đàn ông đứng phía sau bỗng nhiên mở lời: “Xin chào, anh có thể ký tên cho tôi không?”
Cố Mộng Tang không nghĩ gì đã đáp “được”, nở nụ cười công nghiệp theo bản năng để ký tên cho đối phương. Hắn thoáng thấy Quỳnh Nhân nhìn về phía này, lập tức quay đầu giả bộ như không có gì xảy ra.
Vài ngày gần đây, không hiểu sao lòng Cố Mộng Tang rối bời, ăn không ngon ngủ không yên, hai mắt thâm đen như gấu trúc, trông rất khó coi. Hắn không thể xuất hiện trước mặt Quỳnh Nhân với dáng vẻ này được.
Quỳnh Nhân đi thẳng tới, lướt qua hắn mà không thèm liếc mắt. Một tiếng xé giấy vang lên cái “roẹt”, sau đó, mảnh giấy rách lả tả rơi xuống.
Quỳnh Nhân xé tờ giấy xin chữ ký của fan hắn làm gì?
Trong lúc ngẩn người, Cố Mộng Tang nhìn thấy mảnh giấy rách sau khi rơi xuống liền biến mất không còn tung tích, một luồng khí lạnh xộc lên từ gót chân hắn.
Không không không không không thể nào…
Tuy hắn thích mấy chuyện kỳ bí, nhưng hắn vẫn là một người kiên định theo thuyết vô thần đấy!
Cố Mộng Tang lòng đầy bi tráng từ từ quay đầu lại, đập vào mắt hắn là một người đàn ông cường tráng với dáng vẻ sầu khổ, anh ta nắm chặt một cái bút, gương mặt trắng bệch còn dài hơn mặt ngựa, ước chừng phải dài hơn cm.
Đây hoàn toàn không phải dáng vẻ của một con người.
Quỳnh Nhân trầm giọng quát lớn: “Anh liệu hồn ngoan ngoãn vào, còn dám lừa người khác kí tên để tìm thế thân nữa thì coi chừng tôi đánh bay đầu anh đấy!”
Mặt cậu lộ rõ vẻ nguy hiểm, người đàn ông mặt ngựa khúm núm gật đầu.
Trong phút giây đó, Cố Mộng Tang cảm thấy tam quan của mình đã sụp đổ.
Quỳnh Nhân nhìn hắn, Cố Mộng Tang run rẩy theo bản năng, hắn đưa tay ôm lấy đầu mình.
Thái độ của Quỳnh Nhân nhã nhặn hơn: “Cậu ở đây đợi tôi một lát, đừng sợ, chỉ cần cậu không kí tên thì sẽ không sao đâu.”
Nói xong, Quỳnh Nhân bước đến chỗ giao giữa hai toa tàu. Cố Mộng Tang thấy nơi đó bất ngờ xuất hiện một cô gái với gương mặt trắng bệch.
Cô gái ôm bụng, máu nhỏ thành giọt xuống đất nhưng chỉ chốc lát sau, chúng đã biến mất không thấy tăm hơi.
Dù tự xưng là người theo thuyết vô thần, nhưng Cố Mộng Tang với kinh nghiệm ăn nằm nhiều năm trên các diễn đàn chuyện thần bí lại rất am hiểu các thủ đoạn hại người của ma quỷ trong truyền thuyết.
Vừa rồi, chắc chắn gã mặt ngựa kia muốn bắt hắn về làm thế thân, tuy Cố Mộng Tang chưa ký tên, nhưng hắn đã trả lời một câu “được” theo bản năng, lời hứa hẹn này tương đương với việc hắn đã đặt một chân tới âm phủ.
Chính vì thế, hiện giờ hắn mới nhìn thấy cô gái chảy máu mà trước đó không thấy được.
Cố Mộng Tang thật sự muốn khóc, sao hắn lại gặp phải loại chuyện này?
Quỳnh Nhân cũng cảm thấy khó thở, quả nhiên con quỷ áo may ô kia đã rải truyền đơn phi pháp trên tàu điện ngầm, lúc đưa cho cô gái này còn phóng đại rằng phép thuật của mình vô cùng lợi hại.
Cậu bắt lấy quỷ mặc áo may ô, tặng cho mấy đấm, đang định gọi Mạnh Thâm tới áp giải về địa phủ thì chợt nghe được giọng nói muốn xin chữ ký quen thuộc.
Đã vậy, tên ngốc kia còn nói “được”, Quỳnh Nhân chỉ đành bước đến xé giấy. Tuy có thể lên tiếng nhắc nhở hắn đừng kí tên, nhưng hầu như mọi người đều không thể ngay lập tức nhận ra mình gặp quỷ, nếu đã bị quỷ mê hoặc thì vẫn sẽ bất chấp mà đặt bút kí tên.
Đến khi cậu xé xong tờ giấy, con quỷ mặc áo may ô kia cũng đã nhân cơ hội chạy mất, Quỳnh Nhân có hơi chán nản.
Cô gái trẻ kia vẫn đang không ngừng run rẩy, Quỳnh Nhân cảm thấy tình trạng của cô không giống những con quỷ khác, dường như vẫn chưa nhận ra mình đã chết. Không muốn khiến cô sợ hãi thêm, cậu chỉ hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
Cô gái trẻ tuổi mơ màng không hiểu rõ mọi chuyện: “Tôi vừa bị xe tông, muốn đi bệnh viện, nhưng lại không gọi được xe. Có một bà lão nói với tôi hãy đi tuyến số nên tôi cứ mơ mơ màng màng tới đây.”
Cô cau mày, ôm bụng: “Đau quá.”
Cố Mộng Tang đột nhiên nhớ tới tai nạn trên đường Nhị Hoàn hôm nay, hắn lấy điện thoại ra xem bản tin địa phương, không lâu sau đã tìm thấy ảnh chụp tại hiện trường của cô gái này.
Quần áo, giày dép đều đã được đổi. Hắn đọc thông báo của nhà chức trách, mắt mở to.
“Cô ấy vẫn chưa chết!” Cố Mộng Tang có hơi kích động: “Vẫn đang được cấp cứu tại bệnh viện, có khả năng là hồn lìa khỏi xác rồi không tìm được đường về thân thể.”
Quỳnh Nhân giật mình, lập tức gọi video cho Ngôn Mặc, đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
Quỳnh Nhân nói qua tình huống hiện giờ, Ngôn Mặc đáp nếu hồn đã lìa khỏi xác, hãy ngồi tàu đến trạm cuối, tìm nơi nương tựa, ở đó sẽ có nhân viên phụ trách dẫn hồn người sống trở về.
Không biết vì sao linh hồn của cô gái này lại lìa khỏi xác, vì vừa mới gặp tai nạn giao thông, cô vẫn mơ màng ngây ngẩn.
Quỳnh Nhân nhìn dáng vẻ của đối phương, thật sự không yên lòng để cô tự đi tới nơi nương tựa. Dù sao cảnh quay của cậu cũng vào buổi tối, cậu tự dẫn cô gái này tới nơi nương tựa rồi quay lại vẫn kịp.
Cậu đang định báo với Trần Duệ Trạch rằng tối nay mình mới đến thì bắt gặp con quỷ mặc áo may ô ở ngay toa tàu phía trước, hắn ta bước đi thong dong, thỉnh thoảng còn lén lút quay ra sau nhìn.
Hai bên vừa chạm mắt, con quỷ áo may ô lập tức bối rối nhìn quanh. Hắn ta phát hiện phép ẩn thân của mình đã hết hiệu lực, biết rõ bản thân không đánh lại Quỳnh Nhân nên liều mạng chạy về phía trước.
Nhưng tập truyền đơn trong tay hắn như nặng tựa ngàn cân, quỷ áo may ô bị truyền đơn kéo lại, không thể chạy nhanh được.
Dáng vẻ của hắn trông như đang cực kỳ cố gắng, nhưng tốc độ lại chỉ ở mức cm/h.
Quỷ mặc áo may ô gấp đến mức vứt đi cả tập truyền đơn, nhưng tập truyền đơn này lại như một phần cơ thể của hắn ta, dù có làm thế nào cũng không vứt đi được.
Nhìn động tác của quỷ mặc áo may ô, Quỳnh Nhân lập tức hiểu ra, con quỷ này cũng giống ma cọp vồ, không thể xuống khỏi tàu điện!
Nếu không chỉ cần hắn chạy khỏi tàu điện, dù đánh được hắn nhưng một người sống như Quỳnh Nhân cũng không có khả năng xuyên tường đuổi theo hắn được.
Quỳnh Nhân sợ linh hồn sống của cô gái này lại chạy mất, nói với Cố Mộng Tang: “Phiền cậu trông cô ấy một lát, tôi đi bắt một con quỷ.”
Ngay lần đầu gặp quỷ, Cố Mộng Tang đã được giao một trọng trách như vậy, hắn cảm thấy rất không ổn. Bị hai con quỷ vây quanh trước sau, cả người hắn cứng đờ lạnh toát.
Cố Mộng Tang lạnh run, hai chân nhũn như sợi mì, tuy trên tàu còn nhiều người khác, nhưng hiện giờ chỉ có Quỳnh Nhân mới có thể mang tới cảm giác an toàn cho hắn.
Hắn muốn đi cùng Quỳnh Nhân, nhưng có vẻ con quỷ mặc áo may ô còn đáng sợ hơn cô gái và quỷ mặt ngựa nhiều. Cố Mộng Tang thật sự rất sợ hãi.
Hắn ủ rũ gật đầu, giọng có phần nghẹn ngào: “Vậy cậu quay lại sớm nhé.”
Quỳnh Nhân: “…”
Cậu xoay người đi về phía quỷ mặc áo may ô.
Thấy Quỳnh Nhân càng lúc càng tới gần, quỷ mặc áo may ô liền biết bản thân không thể chạy thoát. Mắt hắn đảo quanh, xoay người quỳ xuống khóc lớn: “Tôi bị oan mà, tôi cũng là bị kẻ khác hãm hại, tôi có nỗi khổ riêng nên mới phải làm những chuyện không vẻ vang như thế này, tôi…”
Quỳnh Nhân đấm thẳng vào cằm hắn ta.
“Không muốn nghe.”