“Hãy cùng vỗ tay chào mừng đạo diễn xuất sắc nhất, biên kịch xuất sắc nhất, quay phim xuất sắc nhất lễ trao giải Oscar của chúng ta ngày hôm nay. Ngài Vương Dược Thanh, mời ngài lên sân khấu để nhận giải thưởng vinh danh trọn đời này.”
Vương Dược Thanh mỉm cười, nhẹ bước trên bậc thang. Ông đã luyện tập cách lên sân khấu thanh lịch này trên một cái cầu thang giả ở nhà rất lâu, chỉ chờ lễ trao giải hôm nay để thể hiện toàn bộ phong thái của mình trước mặt mọi người.
Bỗng nhiên, MC mặc tây trang đi giày da trên sân khấu chợt thay hình đổi dạng, biến thành một người đàn ông cao gầy mặc quần áo ngủ tơ tằm.
Trông đối phương còn hơi quen mắt.
Vương Dược Thanh giận dữ: “MC đâu? Đây không phải lễ trao giải của tôi sao? Cậu lên đây làm gì? Người đâu rồi, lôi cậu ta xuống cho tôi!”
Thoắt cái, người đàn ông mặc đồ ngủ tơ tằm đã đến bên cạnh ông, còn nở một nụ cười rất dịu dàng.
Đạo diễn nào cũng biết nụ cười là thứ cực kỳ quan trọng đối với một diễn viên, cơ miệng càng thả lỏng thì nụ cười trông càng chân thành. Có một vài diễn viên trời sinh cơ miệng đã cứng, không cười ra được, khiến người khác cảm thấy bọn họ đang giả vờ.
Mà người đàn ông mặc đồ ngủ này cười cũng rất chân thành.
Chỉ thấy khóe miệng đối phương ngày càng căng ra, căng đến mức phần đầu cũng bị chia thành hai nửa.
Có thể nói là chân thành đến cực hạn.
Vương Dược Thanh bị dọa đến tè cả ra quần, ngã xuống bậc thang rồi lăn thẳng xuống dưới.
Ông tưởng cơ thể mình sẽ nhanh chóng bị đập xuống mặt đất bằng, nào ngờ cầu thang này dường như không có điểm kết thúc, ông hệt như một quả bóng cao su liên tục đập xuống rồi lại bắn lên trên từng bậc thang.
Lễ trao giải lại có cầu thang dài vậy sao?
Không hợp lý, có phải mình đang nằm mơ không?
Đúng! Mình đang nằm mơ! Mình căn bản không có bản lĩnh đoạt giải Oscar.
Sau khi ý thức được bản thân đang nằm mơ, Vương Dược Thanh lập tức tỉnh lại.
Người ông vã đầy mồ hôi lạnh, tim đập điên cuồng như đột tử đến nơi.
Nghĩ đến người đàn ông trong mơ, Vương Dược Thanh vô cùng sợ hãi, như có hàng vạn con sâu đang bò trên người, khiến ông đứng ngồi không yên.
Ông cảm thấy bóng tối trong phòng thật đáng sợ, thế nên đứng dậy bật đèn. Ngọn đèn tỏa sáng, ông định đặt lưng ngủ tiếp, nhưng vừa đảo mắt đã sợ đến mức hoảng hốt kêu lên.
Người đàn ông mặc đồ ngủ kia đang đứng trong phòng!
“Mình đang mơ mình đang mơ, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!”
Vương Dược Thanh nhắm mắt, điên cuồng nhắc nhở bản thân.
“Ông không nằm mơ, tôi là thật.”
Một giọng nói rất lạnh, rất lạnh.
Vương Dược Thanh hé mắt thành một cái khe, thấy người đàn ông kia đang nhìn mình bằng ánh mắt rất lạnh lùng. Nhìn kỹ, người này đang đi một đôi dép lê bằng bông, trông rất có dáng vẻ của một người hàng xóm chạy sang gõ cửa, không hề phù hợp với khí chất băng sơn mỹ nhân trên người.
“Cậu, cậu là ai?”
“Tôi là Kim Tuyết Thành. Chẳng phải ông biết rất rõ về tôi sao?” Ánh mắt người tự xưng là Kim Tuyết Thành lạnh như băng, hắn tiếp tục nói: “Tôi muốn nghe một vài lí giải của ông, nếu chúng không khiến tôi vừa lòng, tôi sẽ xoá sạch cái đầu ông luôn.”
Vương Dược Thanh hoảng sợ muốn chạy ra ngoài, nhưng cửa phòng lại không sao mở được.
“Nói mau!”
Chất giọng lạnh lùng vang lên sát lỗ tai Vương Dược Thanh, nghe hệt như lời ma tiếng quỷ.
Không, hắn chính là ma quỷ.
“A a a…” Vương Dược Thanh vừa điên cuồng đá cửa, vừa cầu xin: “Ngài Kim, ông Kim, cụ Kim, tôi chỉ nói bậy thôi, tôi mới xem qua lời tựa và giới thiệu vắn tắt của “Cánh hoa đào” trên Bách khoa Thiên Độ thôi, xin ngài mở lòng từ bi tha cho cái mạng chó này của tôi!”
Khi ông sợ đến sắp ngất đi, trong phòng bỗng xuất hiện thêm một người đàn ông trẻ tuổi cũng mặc đồ ngủ cùng loại với người đàn ông trước đó.
“Nửa đêm nửa hôm không ngủ còn đến đây làm gì?” Người trẻ tuổi tỏ vẻ không vui.
Kim Tuyết Thành ôm cánh tay, cười lạnh: “Ngươi còn dám hỏi ta? Ngươi có quan tâm đến thằng bé chút nào không? Nó bị người khác bắt nạt đến phát khóc ngươi cũng không biết!”
“Cái gì?” Người trẻ tuổi lộ vẻ khiếp sợ: “Ai bắt nạt con trai ta?”
Vương Dược Thanh không hiểu tình hình cho lắm, nhưng ông mơ hồ nhận ra hình tượng Từ Lê trong “Cánh hoa đào” rất giống người trước mặt.
Chẳng lẽ vì ông dùng “Cánh hoa đào” để nói xấu Quỳnh Nhân trên mạng nên đã kéo quỷ hồn của Kim Tuyết Thành tới đây?
Ông định thừa dịp hai quỷ hồn cãi nhau để trốn đi nhưng lại bị Kim Tuyết Thành tóm lại.
“Chính ông ta, ông ta nói con trai không biết ta, làm con trai ấm ức đến… phát khóc! Phát khóc!” Thư ký Kim gầm nhẹ, tiện tay đẩy Vương Dược Thanh ra trước mặt người còn lại: “Con gặp chuyện lớn thế, vậy mà ngươi lại không biết?”
Tống Đế vương: “Con trai nói với ngươi?”
Thư ký Kim càng nổi nóng: “Thằng bé nói trên nhóm Người một nhà tương thân tương ái! Ngươi căn bản không quan tâm đến nó, nếu không thì sao ngươi lại không đọc tin?”
“Oan uổng quá, hôm nay ta đi làm suốt, về nhà vừa thay quần áo, không cẩn thận nhìn vào phòng ngươi, thấy bên trong không có người, ta liền tìm đến đây ngay, còn chưa kịp xem WeChat.”
Dứt lời, Tống Đế vương trợn mắt nhìn Vương Dược Thanh: “Chính ngươi bắt nạt con ta?”
Vương Dược Thanh đã xỉu đến nơi, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy, các người đều là quỷ, sao lại có con trai, sao lại còn cãi nhau ở đây nữa?
Ông ta run rẩy dán người vào cánh cửa: “Làm sao tôi dám đắc tội với con trai của hai vị, tôi căn bản không biết người họ Kim họ Từ nào. Các người nhận lầm rồi.”
Tống Đế vương nghe nói Quỳnh Nhân khóc cũng rất sốt ruột, quay sang hỏi thư ký Kim: “Con trai khóc thế nào? Đã dỗ nó chưa?”
Thư ký Kim lấy điện thoại di động ra, cho Tống Đế vương xem nội dung WeChat.
“Ngươi xem, thằng bé gửi cho ta bốn chữ “hu”, bốn chữ!” Thư ký Kim đỏ mắt: “Còn gửi sticker con mèo nhỏ lệ, con trai cũng như con mèo này, mèo khóc đáng thương bao nhiêu, thằng bé đáng thương bấy nhiêu. Con trai bị bắt nạt như vậy, thế mà ngươi còn đi làm, trong lòng ngươi rốt cuộc có cái gia đình này không?”
Vương Dược Thanh không dám nói tiếng nào, nhưng ông cảm thấy mình bị quỷ hồn ghim chỉ vì một cái đầu mèo rơi lệ và bốn chữ “hu” thì thật đúng là trái ngang như tuyết rơi tháng sáu.
“Ta biết rồi, ngươi đừng khóc, ầy, đừng khóc.” Tống Đế vương không dám nghĩ nhiều, chỉ đành trút giận lên người Vương Dược Thanh: “Cho ngươi biết, con ta chính là Quỳnh Nhân, nếu còn dám bắt nạt nó thì ngươi cứ chờ gánh hậu quả đi.”
Vương Dược Thanh thật không ngờ hai nguyên mẫu tiểu thuyết đã chết không biết bao nhiêu năm này lại ra mặt vì Quỳnh Nhân. Trong phút chốc, ông cảm thấy thật mờ mịt: “Nhưng các người chết trước khi Quỳnh Nhân ra đời lâu rồi mà, sao cậu ta lại là con các người được? Mà đàn ông cũng có thể sinh con sao?”
Dứt lời, ông bỗng nghĩ đến một khả năng đáng sợ, con mắt trợn tròn đến mức suýt rớt luôn ra ngoài. Cái chết của Kim Tuyết Thành vẫn luôn mập mờ, tư liệu hay tiểu thuyết đều chỉ nói là do một sự cố ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ…
Là vì có thai, nên mới không thể không ở ẩn.
Bởi vì quá kinh thiên động địa, nên mới không thể công bố nguyên nhân thực sự với mọi người…
Vương Dược Thanh nhìn cái bụng phẳng của thư ký Kim, ánh mắt tràn ngập mê mang, nghi hoặc và cả sự kính nể đậm sâu.
“Ngươi nhìn gì đấy?” Tống Đế vương giận dữ: “Ngươi bắt nạt con ta còn lén lút nhìn trộm vợ ta.”
Thư ký Kim cao giọng nhấn mạnh: “Là thư ký!”
“À đúng đúng đúng, thư ký.” Tống Đế vương tỏ vẻ “cứ mạnh miệng đi”. Rõ ràng vừa rồi còn thốt ra mấy tiếng “cái gia đình này”, thế mà giờ đã nhất quyết bảo mình là thư ký, đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Tôi sai rồi.” Vương Dược Thanh vốn cũng không phải loại người khí phách gì, bị hai quỷ hồn hù dọa đã sắp quỳ xuống luôn rồi: “Ngày mai tôi sẽ xin lỗi cậu ta. Hai ông lớn các ngài đại nhân đại lượng, cứ coi tôi như cái rắm, thả đi.”
“Thế sao được!” Thư ký Kim liên tục cười lạnh: “Bắt nạt con chúng ta, chỉ cần xin lỗi là xong ư?”
Vương Dược Thanh run giọng: “Vậy ngài muốn thế nào? Giết, giết tôi sao?”
Thư ký Kim kinh ngạc: “Ta trông giống loại quỷ không nói đạo lí, lạm sát tạo nghiệp thế à?”
“Giống, giống lắm~” Vương Dược Thanh hoảng sợ quá độ, trực tiếp nói lời thật trong lòng.
“Quỷ hồn Địa phủ chúng ta luôn tuân thủ luật pháp, ai thèm giết ngươi, ngươi khinh thường ai đấy hả?” Tống Đế vương cực kỳ phẫn nộ, cảm thấy Vương Dược Thanh đang sỉ nhục khả năng quản lý của mình.
“Rốt cuộc các người muốn thế nào?” Vương Dược Thanh chảy hai hàng mì lệ, vì tuyệt vọng nên lượng nước rất nhiều.
“Cụ thể thế nào, đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Thư ký Kim lạnh lùng nói: “Ngày mai xin lỗi con ta đi, hiểu chưa?”
Vương Dược Thanh vội vã gật đầu: “Hiểu rồi, hiểu rồi, hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp ngay.”
Thư ký Kim hừ lạnh, quay người một cách lạnh lùng, sau đó đột nhiên tan biến.
Tống Đế vương nhìn Vương Dược Thanh: “Ngu xuẩn, sau này đừng có chọc vào con ta nữa, càng không được làm vợ ta nổi giận. Hiểu không?”
Dứt lời, hắn cũng biến mất.
Vương Dược Thanh sợ đến nước mắt đầm đìa, quỳ đau cả đầu gối, lúc này mới dám ngẩng đầu, xoa mạnh mặt mình.
“Hừ, chỉ là hai tên tiểu quỷ mà cũng dám uy hiếp tao à.” Vương Dược Thanh cười đầy hung tợn: “Ngày mai tao sẽ mời đại sư tới, để hai tên tiểu quỷ chúng mày hồn phi phách tán luôn!”
Trong nhóm chat Người một nhà tương thân tương ái.
【Thư ký Kim: Tôi đã cảnh cáo Vương Dược Thanh rồi, ông ta không dám bắt nạt cậu nữa đâu. Nếu lại có người không tốt với cậu, cứ nói cho tôi biết.】
【Tống Đế vương: Đúng vậy, có ba mẹ ở đây!】
Tin nhắn lập tức bị thu hồi.
【Tống Đế vương: Có ta và thư ký Kim làm chỗ dựa cho cậu, cậu không phải sợ gì hết. Giờ cậu còn buồn không?】
【Cố gắng làm giàu: Hết rồi, có chỗ dựa thật vui.】
Quỳnh Nhân gửi sticker con mèo bắn tim tới.
Tống Đế vương và thư ký Kim đứng trong hành lang rộng lớn của cung điện, nhìn di động, nở nụ cười đầy thỏa mãn.
Quỳnh Nhân nhìn điện thoại, cũng mỉm cười.
Đến cả thói quen thu hồi tin nhắn sau khi lỡ lời cũng giống nhau, hai người nhanh kết hôn đi, nhanh lên.
Lúc này, Quỳnh Nhân đang thay đổi tạo hình, chờ một buổi phỏng vấn mới.
“Thần bí ” quá hot, lượng fan của Quỳnh Nhân tăng vọt, nên cậu nhận được rất nhiều lời mời phỏng vấn. Để nhanh chóng giải quyết hết những cuộc phỏng vấn này, cậu đã quyết đoán mang theo mười bộ quần áo, tới một khách sạn năm sao đặc biệt, dùng nguyên một ngày để trả lời truyền thông.
Tuy phải trả lời cùng một vấn đề đến cả chục lần sẽ rất nhàm chán, nhưng cậu lại khá vui vẻ. Chẳng qua sau khi về đến nhà, cậu thực sự có cảm giác quá tải.
Kết quả là, vừa đặt mình xuống giường, Quỳnh Nhân đã ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau. Sau khi cậu thức dậy không lâu, bụng đang đói cồn cào thì Ngôn Mặc tới gõ cửa.
Người nọ còn mang theo bốn món ăn và một bát canh.
Đây đúng là kiểu bạn trai cực phẩm chỉ tồn tại trong tiểu thuyết và phim truyền hình, chẳng biết cô gái nào có phúc được gả cho hắn nữa.
Nhưng chắc Thần sẽ không kết hôn đâu, cậu có cảm giác trong Thập vương, ngoài Tống Đế vương, tất cả đều là chó độc thân nghìn năm không đổi.
Hai người cùng ăn cơm trưa rồi cùng rửa bát. Quỳnh Nhân vuốt cái bụng tròn vo nằm lười trên ghế sa lông.
Ngôn Mặc kéo cậu dậy: “Vừa ăn xong đừng có nằm, không tốt cho dạ dày đâu.”
Quỳnh Nhân ngoan ngoãn ngồi dậy.
Ngôn Mặc định hôm nay sẽ nói chuyện mình là Diêm vương cho Quỳnh Nhân. Nếu đối phương không tức giận, hắn tính sẽ bàn cả việc chuyển nhà luôn.
Vì thế, hắn liền rào đón: “Vào hôm quay phim, cậu có thấy cái gì kỳ quái không? Vì sao tôi phá sản rồi mà còn có một tòa nhà lớn, lại còn mua được một khu biệt thự nhà vườn?”
Quỳnh Nhân nhất định sẽ thấy kỳ quái, như thế hắn cũng có thể nhân tiện nói ra sự thật về bản thân.
Nhưng Quỳnh Nhân lại rất hiền lành, chân thành nói: “Không kỳ quái chút nào.”
Ngôn Mặc gật đầu: “Ừ, thật ra tôi… Hả? Không kỳ quái?”
Quỳnh Nhân khẽ thở dài trong lòng, hàng xóm à, cũng chỉ có tôi mới cố gắng giúp anh che áo lót vậy thôi, anh không cần cảm ơn tôi, anh tốt với tôi như vậy, đây là việc tôi phải làm mà.
Sau đó, cậu bắt đầu nói bừa: “Đúng thế, dù có phá sản thì anh cũng là một thương nhân. Có một tòa nhà tiền tỷ với một khu biệt thự nhà vườn tổ tiên để lại cũng là chuyện rất bình thường.”
Cách nói này tuy không giống hệt lời của thư ký Nam nhưng cũng chẳng khác biệt là bao, đây là khả năng tâm ý tương thông giữa fan mama và idol à?
Ngôn Mặc im lặng hồi lâu, khi mở miệng lần nữa, hắn chợt thấy việc nói chuyện của mình hơi gian nan: “Quỷ hồn làm việc ở văn phòng Trú Dương đều nghe lời tôi, chẳng lẽ cậu không hề nghi hoặc?”
Quỳnh Nhân lắc đầu như trống bỏi.
“Không hề, một chút cũng không.”
Quỳnh Nhân nhìn hắn, ánh mắt vô cùng trong sáng: “Anh chính là ông chủ cho thuê mặt bằng cao quý, quỷ hồn ở phòng Trú Dương cũng là người làm thuê thôi, đương nhiên bọn họ phải kính trọng anh rồi. Huống hồ, chẳng phải anh đã nói, nhiều thế hệ nhà anh đều làm việc hoặc có quan hệ với Âm phủ đó sao, đương nhiên bọn họ sẽ nghe lời anh.”
Logic kín kẽ, không hề sơ hở. Quỳnh Nhân rất hài lòng.
Mà Ngôn Mặc thì đã vô cùng mờ mịt.
Rốt cuộc là Quỳnh Nhân quá tin hắn, hay cậu ngờ nghệch đến không thể tin khi đứng trước phương diện này?
Nếu vậy, hay là hắn đừng rào đón nữa, cứ nói thẳng cho rồi.
Ngôn Mặc: “Thực ra tôi chính là…”
Lúc này, chuông điện thoại của Quỳnh Nhân bỗng vang lên. Cậu áy náy nói: “Tôi nghe máy đã.”
Người đại diện gọi tới, báo cho cậu thời gian cụ thể của đêm hội Tình yêu gặp Ánh sao.
Sau khi nói chuyện điện thoại vài phút, Quỳnh Nhân dập máy, hỏi Ngôn Mặc: “Vừa rồi chúng ta nói đến đâu nhỉ.”
Ngôn Mặc không ngờ việc thẳng thắn lại gặp nhiều trở ngại đến thế, có lẽ hôm nay không nên nói ra rồi, thế nên hắn định giải quyết một việc khác trước: “Cậu tính bao giờ chuyển nhà?”
“Chuyển nhà? Chuyển đi đâu?” Quỳnh Nhân bỗng nghĩ đến một khả năng, trong đầu nhồi đầy ba chữ “không thể nào” nhưng vẫn dò hỏi: “Dọn tới tòa nhà có hồ sen á?”
Ngôn Mặc không hiểu sao đối phương lại khiếp sợ như thế, khẳng định: “Ừ. Nhà đã sang tên cho cậu rồi.”
Quỳnh Nhân: “Sang tên…”
Chờ chút! Không phải là diễn kịch sao?
Ngôn Mặc cho rằng Quỳnh Nhân không tin, mím môi, mở ảnh chụp giấy chứng nhận quyền sử dụng nhà và đất lưu trong điện thoại ra, giơ cho cậu xem: “Tên của cậu.”
Quỳnh Nhân nhìn thấy hai chữ “Quỳnh Nhân” nguệch ngoạc trên tờ giấy, câm nín thật lâu.
Thấy Quỳnh Nhân ngẩn ra, Ngôn Mặc lo lắng hỏi thỏ bông: “Cậu ấy làm sao vậy?”
Thỏ bông gõ chữ vào điện thoại: “Kích thích quá mức, chết máy.”
“Vì sao? Chẳng phải đã tặng nhà cho cậu từ trước rồi à?” Ngôn Mặc khua tay trước mặt Quỳnh Nhân, gọi: “Quỳnh Nhân.”
Phải mất rất nhiều thời gian, Quỳnh Nhân mới dời được ánh mắt ra khỏi chứng nhận bất động sản.
Là một người nghèo đạt chuẩn, Quỳnh Nhân căn bản không biết tòa như thế đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng nghĩ thế nào cũng phải hơn trăm triệu.
Quý giá như thế, nói tặng là tặng ngay…
Bản thân cậu cũng không hiểu chứng nhận này làm kiểu gì được? Chẳng lẽ làm dưới Địa phủ à?
Ngôn Mặc tiếp tục nói: “Chẳng phải cậu rất muốn trồng hồng liên sao?”
Nói đến đây, gương mặt trắng trẻo của Ngôn Mặc bỗng ửng hồng. Hắn hơi cúi xuống: “Thực ra… hồng liên cũng muốn được cậu nuôi. Cậu dọn tới đó sẽ có chỗ để nuôi nó.”
Đúng là Quỳnh Nhân rất muốn trồng sen đỏ, nhưng đó là trước khi ngửi thấy mùi bạc hà dâu tây trên người đóa sen này.
Hơn nữa…
Hồng liên không phải chính là Ngôn Mặc sao? Cho nên…
Ngôn Mặc muốn được cậu nuôi?
Cái sở thích này, cũng quá đặc biệt rồi.
Hay đây là đặc trưng của giống loài, ví dụ như chó luôn yêu chủ theo bản năng, thiên tính của hồng liên là thích được nuôi dưỡng. Thế long nhân thích gì?
Diêm vương có bảy hóa thân, nếu mỗi cái đều có đặc trưng giống loài thì sở thích cũng rất nhiều, vậy chẳng phải hắn sẽ bận rộn lắm sao?
Ánh mắt Quỳnh Nhân nhìn Ngôn Mặc bỗng hơi kỳ diệu.
Nhưng cậu nhanh chóng hạ quyết tâm.
“Vậy, vậy cũng được thôi…” Quỳnh Nhân lắp bắp một cách khó hiểu. Cậu vẫn rất muốn thỏa mãn tâm nguyện của hàng xóm, tuy việc này có hơi kỳ quái: “Không cần tặng nhà cho tôi đâu, một nơi đẹp thế, có thể vào ở, tôi đã rất vui vẻ rồi.”
Thực ra chuyển nhà cũng tốt.
Sau khi cậu và Ngôn Mặc lộ mặt trong “Thần bí ”, đám người ngồi xổm dưới lầu rõ ràng đã đông hơn nhiều.
Rất nhiều người muốn vây xem chuyện tình của ngôi sao đang hot và đại gia lắm tiền ở trong một khu chung cư bình thường.
Đúng là bảo an ở khu chung cư này hơi kém, không còn thích hợp với cậu nữa rồi. Người đại diện cũng từng khuyên cậu chuyển nhà, tuy lúc đó cậu đã từ chối ngay lập tức. Nhưng lí do từ chối không phải là không nỡ xa hàng xóm, cũng không vì hàng xóm đề nghị ở chung mà vui vẻ nhận lời. Chẳng qua với tư cách một công dân bình thường cuối cùng rồi cũng bước vào Địa phủ, cậu muốn cống hiến chút gì đó để đền đáp sự bác ái của Diêm vương thôi.
“Để tôi gọi luôn cho công ty chuyển nhà.” Ngôn Mặc không vội thuyết phục Quỳnh Nhân nhận nhà, cứ vào ở đã, những cái khác có thể từ từ nói sau.
Quỳnh Nhân: “Nhanh vậy?”
Ngôn Mặc: “Nếu cậu bận thì cứ để tôi dọn cho.”
“À, không phải.” Quá nhanh rồi! Rốt cuộc là anh muốn được nuôi đến mức nào hả? Đây thật sự là hồng liên mà không phải chó, đúng không? “Vậy hôm nay luôn đi. Gần đây tôi rất bận, cũng chỉ có hôm nay là rảnh rỗi thôi.”
Quỳnh Nhân là một người rất dứt khoát, nếu đã nói chuyển nhà thì sẽ lập tức bắt tay vào việc luôn.
Thu dọn, đóng gói, sắp xếp, phòng khách nhanh chóng xuất hiện mấy cái thùng.
Lúc thấy trên bức tượng thần tài còn có một cái áo, Ngôn Mặc cho rằng Quỳnh Nhân đã bỏ quên: “Ở đây còn cái áo này.”
Dứt lời, hắn liền nhấc nó lên. Quỳnh Nhân đang ngồi xếp bát đĩa, động tác chậm hơn một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ cầm cái áo lên.
Cuối cùng Ngôn Mặc cũng trông thấy tượng “Thần tài” mà mình thương nhớ thật lâu.
Tim Quỳnh Nhân nhảy lên cổ họng. Cậu lo Ngôn Mặc sẽ giận nhưng đối phương trông rất bình thản, chẳng rõ buồn vui, thậm chí cảm xúc còn không dao động chút nào.
Ngôn Mặc im lặng nhìn pho tượng kia.
Nếu hắn không lầm, pho tượng này hẳn là tác phẩm của thầy Ngô, phong cách ma quỷ của ông ta vô cùng ấn tượng, gần như có một không hai dưới Địa phủ.
Tuy trang phục hơi lòe loẹt, nhưng chạm trổ rất trơn tru, đường dao cực chuẩn, nét lượn cũng mượt mà, là một tác phẩm điêu khắc gỗ cao cấp hiếm gặp.
Chính nhờ sự tinh tế và tỉ mỉ mà thầy Ngô có thể khôi phục % diện mạo thực của các nhân vật trong bản chạm khắc.
Cũng như pho tượng này, nhìn thế nào cũng thấy giống Ngôn Mặc hắn như đúc.
Thấy người nọ bất động như tượng, Quỳnh Nhân cười gượng, nói: “Pho tượng Thần tài này rất được đúng không? Tôi còn thấy hơi quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra đã thấy ở đâu. Ha ha ha ha.”
Ngôn Mặc bỗng hơi đảo mắt. Quỳnh Nhân nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này, người đại diện lại gọi tới: “Alo.”
Quỳnh Nhân: “Vâng.”
Người đại diện: “Từ hôm gặp mặt, tôi cứ cảm thấy hàng xóm nhà cậu quen quen nhưng lại nghĩ mãi không ra. Vừa rồi mới chợt phát hiện, có phải cậu ta giống hệt bức tượng thần tài kia không? Chẳng trách lần trước cậu ta vừa tới, cậu đã lập tức che bức tượng lại. Thế là cửa hàng kia vi phạm quyền chân dung của hàng xóm nhà cậu rồi nhỉ.”
Tiếng người đại diện rất to.
Giọng điệu của anh cũng cực kỳ lo lắng.
“Chuyện này không dối gạt được đâu, cậu nói với cậu ta một tiếng đi, quyền chân dung bị xâm phạm, lại còn dùng làm tượng thần nữa, nhỡ bị tài thần chán ghét thì sao. Cậu nhất định phải nói với cậu ta đấy, để cậu ta vái thần tài một cái thay lời xin lỗi.”
Quỳnh Nhân đáp một tiếng “vâng” cứng ngắc.
Ngôn Mặc nhìn chằm chằm pho tượng.
Hai bên trái phải pho tượng lần lượt viết “Thiên hạ thái bình” và “Nhất kiến sinh tài”.
Quỳnh Nhân khác người đại diện, cậu rất thông minh, dù không quen phong cách thời trang này thì cậu cũng có thể tự liên tưởng thông qua chiếc mũ của Hắc – Bạch Vô Thường. Đây là một pho tượng Diêm vương thứ thiệt.
Nói cách khác, bấy lây nay, Quỳnh Nhân vẫn luôn biết, hắn chính là Diêm vương.
Vừa rồi, khi hắn liều mạng ám chỉ, Quỳnh Nhân lại không hề tỏ ra nghi ngờ, không phải vì ngờ nghệch mà là cậu đang giúp hắn che đậy.
Sự dịu dàng này, trong mắt Ngôn Mặc hiện nay là vô cùng nặng nề.
Hắn hơi hoảng hốt, không khỏi nhớ đến lần đầu gặp mặt ở nhà ma. Đó là một ngày khó quên trong cuộc đời dài đằng đẵng của hắn.
Hôm nay, ngày đó dường như lại tái diễn.
Có Thần, hết thọ mệnh mà chết, có Thần, lao tới vá trời rồi biến mất.
Mà có Thần, sau khi nhìn thấy pho tượng của mình, thần chí điên loạn mà chết.
Để ta chết đi… Ngôn Mặc trịnh trọng nghĩ, chỉ có chết, hắn mới được giải thoát thôi.
Ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên cực đau thương.
Nhưng hắn là Diêm vương, ai cũng có thể chết, chỉ hắn không chết được.
Tại sao, tại sao Thần lại phải chịu một nỗi khổ đau đáng sợ như thế.
“Việc này…” Quỳnh Nhân nuốt nước miếng, thấy ánh mắt Ngôn Mặc dần mất đi tiêu cự, cậu cũng bắt đầu thấy miệng đắng lưỡi khô: “Tôi có thể giải thích, tôi thật sự có thể giải thích.”
“Còn… hoa sen…” Giọng Ngôn Mặc rất nhẹ, rất trầm: “Cậu cũng biết à?”
“À… Chuyện này…”
Ngôn Mặc đã hiểu, ánh mắt hắn chết lặng hoàn toàn.
Quỳnh Nhân thử giải thích: “Trên người anh toàn mùi nước giặt mà tôi đưa, tôi thật sự không thể không nhận ra. Việc này đâu thể trách tôi.”
Cho nên…
Bấy lâu nay, Quỳnh Nhân đều lặng im nhìn hắn diễn?
Hắn vốn tưởng trái tim mình đã không thể đau hơn được nữa, nào ngờ vẫn có thể.
Vị Thần đẹp trai dần trầm cảm.
Ngôn Mặc không thể ngờ, trên đời, người có thể khiến hẳn thương tổn nặng nề lại chính là Quỳnh Nhân.
Nếu Thần có thể tắc thở thì chắc hắn đã cạn hơi rồi.
Giờ phút này, sông Tam Đồ đột nhiên ngừng chảy.
Con tàu chở quỷ hồn mắc kẹt giữa dòng, người đưa đò mặc áo đỏ nhìn mặt nước đông cứng như phủ một lớp rubi thì thảm thiết gào lên.
“Chết rồi! Vong Xuyên ngừng chảy rồi, Diêm vương lão nhân gia cưỡi hạc quy thiên rồi! Địa phủ toi đời rồi!”
Quỳnh Nhân nhìn Ngôn Mặc như mất hồn mất vía, lặng lẽ cất chiếc áo lót và pho tượng Diêm vương đi.
Ngôn Mặc nhìn áo cậu, vẻ mặt đau thương, lại nhìn cậu bằng ánh mắt đầy oán trách.
Quỳnh Nhân: “…”
Đây là lần đầu tiên hàng xóm dùng vẻ mặt này để nhìn cậu!!!
Cậu im lặng cởi chiếc áo khoác mỏng trên người ra, đưa cho Ngôn Mặc.
Ngôn Mặc nhận lấy, sắc mặt dần khá lên.
Sông Tam Đồ lại chảy. Người áo đỏ giơ loa hô to: “Vong Xuyên lại chảy rồi, Diêm vương lão nhân gia không chết, Địa phủ tạm thời vẫn chưa toang! Đừng lo lắng.”
Nhóm quỷ hồn nổi giận, không phải chính ngươi tung tin đồn đó sao? Bọn họ đồng loạt xông lên, đánh cho người áo đỏ một trận.
Trên dương thế, Quỳnh Nhân vào phòng định nói thêm mấy câu.
Phụt!
Ngôn Mặc cầm áo của Quỳnh Nhân rồi biến mất.
Quỳnh Nhân: “…”
Đây là muốn chạy về Địa phủ rồi ân đoạn nghĩa tuyệt với cậu à? Không đến mức ấy chứ, cậu chỉ cố gắng che đậy giúp hắn thôi, sao lại giận thế.
Thật là ấm ức.
Phụt!
Ngôn Mặc lại xuất hiện, gương mặt đẹp trai của hắn mang theo vài phần lo lắng khó mà che giấu: “Việc chuyển nhà, không đổi ý chứ?”
Quỳnh Nhân: “… Không đổi.”
Ngôn Mặc: “Áo, có thể cho thêm một cái nữa không?”
Quỳnh Nhân: “…”
Cậu tiện tay rút thêm một chiếc áo nữa, đưa qua.
“Chỉ cần anh đừng tức giận.” Dù hơi ấm ức, nhưng Quỳnh Nhân vẫn quyết định dỗ dành Ngôn Mặc: “Cho anh vài cái nữa cũng được. Thực ra anh ngẫm lại mà xem, chúng ta cũng coi như lừa gạt lẫn nhau mà, làm tròn thì hòa nhau thôi, không ai giận ai cả, nhé?”
Vậy cũng được à?
Ngôn Mặc vô cùng khiếp sợ!
Hắn căn bản không tức giận, chỉ rất muốn thoát khỏi Địa cầu mà thôi. Hắn còn lo Quỳnh Nhân sẽ giận mình nữa.
Nhưng nếu giả vờ tức giận sẽ có lợi, vậy hắn… hắn cũng có thể tiếp tục giả vờ!
Ngôn Mặc cố gắng im lặng trong giây lát.
Không được.
Giả vờ không nổi.
Hắn không thể giận Quỳnh Nhân.
Vĩnh viễn không có khả năng.
“Tiếp tục chuyển nhà đi.”
Ngôn Mặc bình tĩnh nói.
Quỳnh Nhân: “…”
Lòng dạ Diêm vương như kim rơi đáy biển, khó đoán vô cùng.
Nếu đã thẳng thắn, vậy cũng không cần gọi người của công ty chuyển nhà đến nữa, một phút sau, Quỳnh Nhân đã ở trong nhà mới rồi.
Cậu còn chưa kịp nói gì, Ngôn Mặc đã ôm quần áo biến mất.
Sau khi biến mất, Ngôn Mặc lập tức xuất hiện trong điện Diêm La, bảy hóa thân hợp lại thành một, sải bước đi vào điện sau.
Nơi đó đặt một chiếc quan tài bằng đồng điếu() thật lớn. Diêm vương chui vào quan tài đồng, ôm quần áo của Quỳnh Nhân, từ từ nằm xuống.
() Đồng điếu: có tài liệu gọi là đồng đỏ, đồng vàng, đồng thanh, là một diện rộng các loại hợp kim của đồng, thường với thiếc là chính, đôi khi với một vài nguyên tố khác như phosphor, mangan, nhôm, silic v.v
Không gian trong quan tài đồng bỗng tràn ngập một mùi hương dễ chịu.
Ngôn Mặc cảm thấy vết thương lòng mình được an ủi ít nhiều.
Tức giận là không thể, nhưng hắn muốn tạm thời rời khỏi cái thế giới đáng sợ này.