Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thư ký Kim xách người đại diện vẫn đang bất tỉnh lên, đặt vào ghế sau xe bảo mẫu.
“Kết quả kiểm tra sức khỏe của người này vẫn tốt, cậu không cần lo lắng. Các cậu vào âm phủ theo đúng quy trình, cơ thể không có tổn hại gì đâu. Phần cát xê còn lại sẽ được chuyển khoản vào ngày mai, xin hãy chú ý thông báo của Ngân hàng. Nếu có vấn đề gì, hãy liên hệ với tôi ngay lập tức. Xin nhấn mạnh lại là “bất cứ vấn đề gì”.”
Thư ký Kim dặn dò từng chút một, lúc nói chuyện cũng chú ý cách Quỳnh Nhân một khoảng xa. Sự tinh tế của đối phương khiến cậu cảm thấy hơi áy náy.
Biết cậu sợ nên đám lính quỷ của Tam điện không lại gần đây, bọn họ đứng ở cửa nhà hàng đèn đuốc sáng trưng, trông theo bóng cậu.
Ánh đèn giữa đêm đen khiến hình dáng bọn họ trở nên rất mơ hồ, ở khoảng cách này mà cũng không thấy mặt. Quỳnh Nhân vẫn còn sợ hãi, song lại dấy lên chút xúc động không nỡ chia xa. Hai loại cảm xúc này không ngừng hòa trộn trong lòng cậu…
Gió đêm thổi nhẹ qua tai, mang theo khói hương Hàng Vân nhàn nhạt.
Nơi này là âm phủ, nhưng quang cảnh lại chẳng khác gì dương gian.
“Ác quỷ bỏ chạy, chuẩn bị tróc nã.”
Một giọng nam lạnh như băng bất chợt vang vọng bốn phương, cắt ngang dòng cảm xúc đang cuộn trào trong lòng Quỳnh Nhân.
“Đây là tiếng của Diêm Ma La Già.” Tống Đế vương nhíu mày: “Thư ký Kim.”
Thư ký Kim lấy điện thoại di động ra, xem báo cáo hiện trên màn hình, nói: “Địa ngục Chúng Hợp() có ác quỷ bỏ chạy. Lúc sống, quỷ hồn vượt ngục là một tên đàn ông cặn bã, bắt cá n tay. Sau khi bị vợ kiện tội trùng hôn(), hắn đã bị công ty đuổi việc, từ đó thất vọng cả đời. Hắn vô cùng oán hận vợ cũ, trong thời gian chịu tù đày còn liên tiếp để lộ ý muốn trả thù. A!”
() Địa ngục Chúng Hợp: nơi chúng sinh bị núi đá ép chặt.
() Trùng hôn: kết hôn khi đang có gia đình.
Tống Đế vương: “?”
Thư ký Kim: “Vợ của hắn đang làm việc ở Tam điện của chúng ta, hôm nay cũng tới xem Quỳnh Nhân biểu diễn. Nếu đã biết chuyện này, rất có thể hắn đang có mặt ở đây.”
Gã đàn ông cặn bã.
Muốn trả thù vợ cũ.
DNA trong từng tế bào trên cơ thể Quỳnh Nhân bắt đầu rục rịch, nắm tay cũng hơi ngứa ngáy rồi.
Tống Đế vương bình tĩnh sắp xếp: “Bố trí cai ngục ở các con đường nhỏ đi, rất có thể hắn sẽ vòng qua địa ngục Hàn Băng() để tới đây.”
() Địa ngục Hàn Băng: địa ngục lạnh giá, ỷ thế hiếp người khiến lòng người run sợ, háo sắc, uống rượu và bất hiếu với cha mẹ sẽ bị đọa vào địa ngục này.
Trong bóng đêm, Quỳnh Nhân thoáng thấy một bóng người đang đi về phía này. Nắm tay cậu ngày càng ngứa hơn, đây rõ ràng là điềm báo.
Quỳnh Nhân chỉ về phía người đang đi tới: “Có phải là hắn không?”
Tai cậu rất thính, có thể nghe thấy tên kia đang chửi mắng vợ cũ có lỗi với mình, vì thế càng thêm chắc chắn hắn là gã đàn ông cặn bã vừa vượt ngục.
Người nọ đến nhanh bất ngờ. Tống Đế vương và thư ký Kim vừa nghiêng đầu nhìn sang, hắn đã đến gần khu vực nhà hàng.
Quỳnh Nhân không hề suy nghĩ, lập tức đuổi theo, xoay eo nâng chân đá một cú thật mạnh. Cổ chân mảnh khảnh của cậu thẳng băng, động tác dứt khoát như vẽ một đường cong cắt ngang bóng đêm âm phủ.
Một tiếng “bộp” trầm đục vang lên.
Chân cậu nện thẳng vào cổ gã đàn ông cặn bã, khiến hắn văng ra xa. Thậm chí lúc ngã vật xuống đất, hắn vẫn bị lực của cú đá tác động, lăn thêm hai vòng nữa mới dừng lại được.
Khi cổ chân của Quỳnh Nhân nện vào cơ thể quỷ hồn, Tống Đế vương bỗng nhìn thấy một chùm sáng màu vàng kim lóe ra từ nơi va chạm.
Hắn trợn tròn mắt: “Kia hình như là…”
Còn chưa nói xong, hắn đã chợt nhớ đến trách nhiệm của mình, nhanh chóng ra lệnh đám cai ngục xông lên trói gô quỷ hồn nọ lại.
Sau đó hắn nhìn sang phía Quỳnh Nhân, hưng phấn nói: “Không ngờ cậu còn có kỹ năng tiềm ẩn này! Nhưng cậu sợ quỷ mà, sao còn dám vung chân đá hắn?”
“Ngài không cần nhắc cậu ấy đâu!” Thư ký Kim muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Tống Đế vương ngơ ngác: “Hả?”
Bấy giờ Quỳnh Nhân mới nhận ra mình vừa đá bay quỷ hồn. Cậu chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy từ cổ chân lên tận đỉnh đầu, sắc mặt tái nhợt đi trong nháy mắt.
Cậu gian nan nuốt một ngụm nước miếng, nhìn thư ký Kim bằng ánh mắt vô cùng khẩn thiết: “Chắc phải phiền anh xách tôi lên xe rồi, cảm ơn.”
Lời còn chưa dứt, Quỳnh Nhân đã ngã thẳng xuống.
Nhưng cậu không đo đất.
Diêm vương tóc đỏ mắt đỏ đã đỡ được cậu rồi.
“Diêm Ma La Già.” Tống Đế vương chột dạ gọi tên của Diêm vương.
Diêm vương thản nhiên liếc hắn, thuận tay giao nhân loại nhẹ bẫng trên tay cho thư ký Kim.
“Áp giải tội nhân về địa ngục Chúng Hợp, đọa thêm một vạn năm.”
Nhớ đến những ngày tháng bị giày xéo thành bùn đất ở địa ngục Chúng Hợp, gã đàn ông bỗng run lên bần bật.
“Đàn ông thời cổ đại đều năm thê bảy thiếp, tao chẳng qua chỉ cưới bảy vợ một lúc, vì sao phải chịu hình phạt nặng như thế? Âm phủ phán quyết không công bằng!”
Diêm vương lia ánh mắt sắc lạnh qua.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy đôi con ngươi đỏ rực của hắn, gã đàn ông lập tức mất hết dũng khí phản kháng và bỏ chạy, chỉ muốn cuộn mình thành một đống.
Nhất định mình đã bị cú đá kia chấn loạn óc, không thì sao lại dám mở miệng đôi co với Diêm vương.
Giọng nói lạnh lùng của Diêm vương lại vang lên.
“Cổ nhân năm thê bảy thiếp cũng phải vào địa ngục Chúng Hợp chịu phạt.”
“Thế nhưng, đúng là phán quan đã kết tội ngươi chưa xác đáng.”
Gã đàn ông ngừng run rẩy.
Diêm vương tiếp tục nói: “Với tội của ngươi, chẳng những phải chịu phạt ở địa ngục Chúng Hợp, mà còn phải đọa xuống đại địa ngục Khiếu Hoán().”
() Đại địa ngục Khiếu Hoán: có chỗ chịu khổ là chỗ kêu gào, chỗ chịu khổ vô lượng, chỗ chịu các thứ khổ não không nhẫn được, chỗ bị ép theo ý ngục tốt, chỗ hoàn toàn tối tăm, chỗ khói mịt mù dày đặc, chỗ sâu bọ bay và rơi xuống, chỗ chết đi sống lại, chỗ mỗi lúc đổi khác, chỗ tuyệt vọng, chỗ bức não, chỗ thay phiên nhau bị ép, chỗ chim mỏ bằng kim cương mổ, chỗ đội vòng tóc lửa, chỗ mũi nhọn đâm, chỗ chịu khổ vô biên, chỗ ăn máu tủy và chỗ lửa cháy ngùn ngụt v.v…
“Tống Đế vương, sai cai ngục đưa hắn xuống đại địa ngục Khiếu Hoán đi, sau này hắn sẽ luân phiên chịu tội ở hai địa ngục này đến khi mãn hạn.”
Tống Đế vương: “Dạ.”
Lời của Diêm vương chính là luật pháp dưới địa phủ. Phán quyết của hắn có hiệu lực ngay lập tức. Gã đàn ông cặn bã cảm thấy con số thể hiện thời hạn khắc vào linh hồn mình đã tăng thêm một vạn năm, trên cổ tay, biểu tượng của địa ngục Khiếu Hoán cũng xuất hiện ngay cạnh biểu tượng của địa ngục Chúng Hợp.
Gã đàn ông ngồi sụp xuống đất khóc thành tiếng, tuyệt vọng nhìn cai ngục đeo xiềng xích lên người mình.
Diêm vương đảo mắt nhìn về phía thư ký Kim, chỉ thấy một mái tóc xoăn và một cánh tay buông thõng. Hắn vô thức vân vê đầu ngón tay, tầm mắt đọng trên mái tóc uốn xoăn mềm mại của đối phương.
“Đây là idol được mời về biểu diễn hôm nay à?”
Ban nãy, sau khi đỡ được người kia, Diêm vương bèn thuận tay giao lại cho thư ký Kim nên không nhìn thấy mặt. Tuy Quỳnh Nhân là idol nổi tiếng dưới âm phủ, song hắn lại không hề hứng thú.
Tống Đế vương: “Vâng…”
Diêm vương lại nhìn mái tóc xoăn của Quỳnh Nhân, bắt tay sau lưng, chầm chậm nói:
“Hôm nay có va chạm với quỷ hồn vượt ngục, ngươi nhớ bồi thường tổn hại tinh thần cho cậu ấy, ngân sách bồi thường không được vượt quá cát xê biểu diễn.”
“Dạ!” Tống Đế vương xúc động. Diêm Ma La Già thường xuyên lạnh lùng như một cỗ máy chỉ biết làm việc và làm việc, nhưng thật ra nội tâm hắn vẫn rất dịu dàng.
Đang miên man suy nghĩ, Tống Đế vương chợt nghe Diêm vương nói: “Thôi, dù sao cũng không ngủ được, ta áp giải hắn về địa ngục chịu hành hình vậy. Ầy, đã lâu không tự ra tay rồi.”
Diêm vương xoay khớp bả vai và khớp ngón tay, tạo ra những tiếng “cành cạch” nhỏ.
Gã đàn ông cặn bã nghe thấy thì sợ đến ngất đi, gần như đã tạo ra kỳ tích “quỷ hồn đột tử”.
Tống Đế vương: “Ặc… Ngươi tự hành hình liệu có thỏa đáng lắm không?”
Diêm vương rũ mắt, nhìn có vẻ hơi buồn ngủ: “Ngồi bàn giấy nhiều không tốt cho cột sống, thỉnh thoảng phải hoạt động một chút mới được.”
Tống Đế vương cẩn thận quan sát đối phương, thấy trên gương mặt trắng nõn của Diêm vương lộ ra hai vành mắt thui. Hắn không khỏi lo lắng hỏi: “Ngươi vẫn bị mất ngủ à?”
Tình trạng này đã kéo dài rất lâu rồi. Tuy Diêm vương là thần, làm nhiều, ngủ ít, áp lực lớn cũng không bị rụng tóc, song hắn là người đứng đầu âm phủ, nếu thần thể của hắn có vấn đề, âm phủ sẽ bị ảnh hưởng về mọi mặt.
Tống Đế vương vẫn còn nhớ rõ, vào mấy ngàn năm trước, có một thời gian Diêm Ma La Già luôn mơ thấy ác mộng hằng đêm, khiến sông Tam Đồ() lập tức sôi trào. Từ đó, Diêm Ma La Già vô cùng kiềm chế, luôn duy trì dáng vẻ điềm tĩnh và thận trọng.
() Vong Xuyên hà còn gọi là “sông Tam Đồ”, chắn ngang giữa đường Hoàng Tuyền và âm phủ. Nước sông có màu đỏ như máu, bên trong là cô hồn dã quỷ không được đầu thai, trùng rắn khắp nơi, những trận gió tanh hôi tạt thẳng vào mặt.
“Chẳng trách hoa bỉ ngạn ở hai bên bờ sông đã thưa như trọc. Ngươi không thể để tình trạng mất ngủ này kéo dài thêm nữa. Hay là thử tới dương gian tìm bác sĩ tâm lý xem sao?”
Ánh mắt bình tĩnh của Diêm vương chợt lóe lên.
Quỳnh Nhân ngủ thẳng đến trưa mới dậy.
Người đại diện được đưa về ký túc xá cùng cậu, bèn dứt khoát ở lại không rời đi nữa. Thấy Quỳnh Nhân thức dậy, anh pha cho cậu một bát sữa ngũ cốc(), vẻ mặt muốn nói lại thôi.
() Hình minh họa:
Quỳnh Nhân ngâm bát đựng ngũ cốc vào bồn nước lạnh, ngồi xuống trước mặt người đại diện.
“Có gì anh cứ nói ra đi.”
Người đại diện: “Cậu đồng ý tới buổi ký tặng cho fan rồi à?”
Quỳnh Nhân: “Đúng vậy.”
Người đại diện sợ run mỡ, dù không có ai nhưng vẫn hạ giọng theo bản năng: “Nhưng bọn họ là quỷ!”
Quỳnh Nhân: “Bọn họ là fan sống quý giá.”
Người đại diện: “Sống? Sống cái gì?”
Quỳnh Nhân: “Gọi tắt của fan quỷ sống động.”
Quỳnh Nhân thành thật nói: “So với việc phải trả năm trăm tám mươi vạn trong vòng ba tháng hoặc không thể tiếp tục đi con đường thần tượng nữa, chẳng phải xuống âm phủ tổ chức fansign hợp lý hơn nhiều à?”
Người đại diện yên lặng lấy ảnh chụp màn hình cảnh phim “A wicked ghost()” ra. Anh còn chưa hiểu rõ Quỳnh Nhân sao? Ngay cả “Thiện nữ u hồn” cậu cũng chẳng dám xem, thế mà còn đòi xuống âm phủ mở fansign…
() A Wicky Ghost là một bộ phim kinh dị Hồng Kông năm :
Đó là âm tào địa phủ đấy, cậu không sợ có đi mà chẳng có về sao?
Quỳnh Nhân quay đầu đi, quật cường trong run rẩy: “Anh không cản được tôi đâu, tôi đã nhận lời người ta rồi.”
Cậu giơ tay lên che mặt, sợ sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn: “Tôi định giải quyết tật sợ quỷ. Chẳng phải công ty thường có người phải đi gặp bác sĩ tâm lý sao? Anh hỏi giúp tôi có bác sĩ nào chữa bệnh sợ hiệu quả không là được.”
Người đại diện bất đắc dĩ nhận lời: “Thôi được rồi, tôi sẽ hỏi thăm cho cậu.”
Cốc cốc.
Có người gõ cửa.
Quỳnh Nhân nhìn qua lỗ mắt mèo, chỉ hé ra một cái khe, cau mày hỏi: “Cậu tới làm gì?”
Người vừa đến chính là idol hàng đầu hiện nay – Phó Gia Trạch. Hắn cười hì hì, chen người vào khe cửa.
Sau khi hắn vào nhà, hành lang chợt xuất hiện một cậu trai trẻ tuổi diện mạo ưa nhìn với mái tóc đen xõa đến ngang vai, nhìn qua đã biết là vừa thành niên. Cậu ta lẳng lặng đứng ở hành lang, nhìn Quỳnh Nhân rồi nở một nụ cười không thiện chí lắm.
Trong hành lang tăm tối đột nhiên xuất hiện một cậu nhóc mỉm cười đầy âm hiểm, đây đúng là cảnh tượng thường gặp trong các bộ phim kịnh dị. Đáng tiếc, nó không hề ảnh hưởng tới Quỳnh Nhân.
Cậu chỉ sợ ma quỷ thôi, mà vị này hiển nhiên là người.
Là người, vậy thì chẳng có vấn đề gì cả.
Một con gà rù gầy như que củi, cậu có thể vả cho mười cái bạt tai.
Quỳnh Nhân đóng cửa lại. Lúc này Phó Gia Trạch đang nói chuyện với người đại diện của cậu.
Người đại diện: “Nghe nói Star Motion thiếu thực tập sinh trầm trọng lắm, ngay cả đạo sĩ đi ngang cũng gom lại cho đủ người, còn được công ty của chúng ta ký hợp đồng luôn.”
Phó Gia Trạch gật đầu, không quan tâm lắm: “Vâng. Fan xem ca hát nhảy múa mãi cũng chán, một đạo sĩ như Thanh Hành sẽ mang tới cảm giác mới mẻ hơn.”
Nói đến đây, hắn bỗng thấy một con thỏ bông được đặt ngay ngắn trên ghế, tò mò hỏi: “Cậu thích mấy cái này từ bao giờ thế? Sao không nói sớm, tôi được fan tặng nhiều lắm, chẳng biết để đâu luôn.”
Quỳnh Nhân đặt con thỏ bông xuống cạnh mình, thản nhiên nói: “Không cần.”
Vẻ mặt cậu rất lạnh lùng, nhưng Phó Gia Trạch không thèm để ý, còn cười nói: “Tôi vừa mua một căn biệt thự ở khu Thịnh Vượng đấy, đang làm nội thất, chờ làm xong cậu dọn qua ở với tôi. Chỗ đó gần công ty, tiện cho cậu tới phòng luyện tập.”
Quỳnh Nhân: “Nếu không có chuyện đàng hoàng gì thì tôi đi luyện tập đây.”
“Có!” Phó Gia Trạch nói: “Có chuyện đàng hoàng!”
Hắn gật đầu với người đại diện rồi tiếp tục nói: “Tôi biết chuyện công ty cư xử không đúng mực rồi.”
“Tôi đang tham gia một chương trình truyền hình thực tế về du lịch tên là “Lên đường nào bạn ơi”. Nhà sản xuất yêu cầu khách mời tìm bạn, lập nhóm hai người cùng tham gia, dự định ghi hình tám tập. Bọn họ đã tiết lộ, người tôi mang theo ít nhất cũng kiếm được hai trăm vạn.
“Có cơ hội lên sóng lại có tiền, còn được đi du lịch miễn phí. Thế nào, cậu có hứng thú không?”
Quỳnh Nhân: “Không.”
Phó Gia Trạch: “Tôi biết cậu sẽ từ chối mà, anh Dương, anh khuyên Quỳnh Nhân đi.”
Người đại diện thầm nghĩ, chuyện này còn cần khuyên sao?
Chẳng cần biết tham gia chương trình du lịch cùng Phó Gia Trạch và xuống âm phủ tổ chức fansign thiệt hơn thế nào, chỉ biết Quỳnh Nhân chưa bao giờ nhận ý tốt của Phó Gia Trạch, đương nhiên lần này cũng vậy.
Trước khi người đại diện lên tiếng hòa giải, Quỳnh Nhân đã mở miệng: “Phó Gia Trạch, cậu muốn giúp tôi phải không?”
“Đương nhiên, cậu là người tôi quan tâm nhất.”
Phó Gia Trạch bày tỏ hết sức dịu dàng, hai má còn đỏ lên, hệt như thiếu niên ngây thơ bất cẩn để lộ tình cảm trong lòng.
Quỳnh Nhân hạ mắt, nụ cười bên môi càng lạnh lẽo hơn: “Nếu cậu để ý đến tôi như vậy, hay là cho tôi vay năm trăm tám mươi vạn tiền phí huấn luyện đi. Chờ kiếm được tiền tôi sẽ trả cậu. Chúng ta viết giấy vay nợ, lãi suất cứ tính như bình thường.”
Phó Gia Trạch hơi kinh ngạc. Mấy năm nay Quỳnh Nhân đều vô cùng lạnh nhạt với hắn, đây là lần đầu tiên cậu đề cập đến chuyện tiền nong.
Tuy nhiên, Phó Gia Trạch đã có chuẩn bị trước rồi. Hắn chậm chạp di ngón tay cái trên màn hình di động, ra vẻ xin đừng làm khó tôi.
“Tôi mới mua nhà, còn phải trả tiền làm nội thất nên hơi kẹt. Hay là chờ nhận được tiền thanh toán hợp đồng, tôi sẽ lập tức trả lại công ty giúp cậu luôn, được không? Giữa tôi và cậu đừng nhắc đến giấy nợ hay lãi suất, chỉ cần cậu bằng lòng, tiền của tôi đều là của cậu mà.”
Quỳnh Nhân xúc vài thìa sữa ngũ cốc đã lạnh lên ăn, lau miệng, nâng mắt nhìn Phó Gia Trạch: “Còn chuyện gì nữa không?”
Phó Gia Trạch hiểu, người nọ đang muốn hắn cút cho nhanh đấy mà.
Hắn thong dong đứng dậy, không hề tỏ ra xấu hổ khi bị đuổi về: “Tôi đi trước nhé, hôm khác sẽ tới thăm cậu. Chuyện tiền nong tôi sẽ nghĩ cách, cậu đừng vội vàng.”
Người đại diện cười xấu hổ: “Để tôi tiễn cậu.”
Phó Gia Trạch ra vẻ tự nhiên: “Không cần, tôi đi đây, tạm biệt anh Dương, tạm biệt Quỳnh Nhân…”
Quỳnh Nhân vào bếp rửa bát, không thèm để ý đến hắn.
Nụ cười trên môi Phó Gia Trạch nhạt dần. Lúc này, trông hắn hệt như một cậu bé mới lớn bị sự vô tình của người khác tổn thương.
Người đại diện tiễn khách xong, nhíu mày, nói: “Phó Gia Trạch rất tốt với cậu, có vẻ là thích cậu thật rồi. Dù không thích người ta thì cậu cũng không nên hằn học thế.”
Quỳnh Nhân cất bát lên giá, lắc đầu đầy bất đắc dĩ. Anh Dương lăn lộn trong giới giải trí bao năm, thế mà vẫn thật ngây thơ.
“Anh Dương, nếu anh là Phó Gia Trạch, và anh biết công ty dùng chi phí huấn luyện để ép tôi cũng chỉ vì anh, vậy anh sẽ giải quyết thế nào?”
Người đại diện vừa cảm thấy tiếc cho Phó Gia Trạch, nghe Quỳnh Nhân nói thế lại nhanh chóng nhận ra vấn đề.
Anh bừng tỉnh, nói: “Đúng vậy, nếu tôi là Phó Gia Trạch, với khả năng kiếm ba trăm triệu một năm thì dù có vừa mua biệt thự cũng không đến nỗi không chi nổi thêm vài trăm vạn. Hơn nữa, nếu tôi là hắn, không cần cậu mở miệng, tôi sẽ chủ động cứu vãn quan hệ giữa cậu và công ty.
“Hôm nay, vừa đến hắn đã đề cập đến chuyện mua nhà, rõ ràng là sợ cậu vay tiền hắn. Cậu biết hắn có ý định gì nên mới cố ý oán giận hắn, đúng không?”
Nhưng anh vẫn chưa rõ: “Vậy sao cậu còn chưa ngả bài với hắn?”
“Vì có một số việc tôi vẫn chưa hiểu được.” Quỳnh Nhân đi tới, vẫy tay với người đại diện.
“Chuông cửa màn hình() ở cửa khu của chúng ta không dùng được, hình như là bị hỏng rồi.” Quỳnh Nhân ấn nút trò chuyện, màn hình lập tức sáng lên: “Thực ra tôi có thể nhìn được hình ảnh ngoài cửa khu, đương nhiên cũng nghe được tiếng nữa.”
() Bộ chuông cửa màn hình:
“Anh đừng chớp mắt, không phải ngày nào cũng có cơ hội xem idol hàng đầu diễn xiếc khỉ miễn phí đâu.”