Trên chiếc xe Ferrai, Kat đang ngồi lái xe còn Yun thì ngồi bên cạnh
- Yun, anh muốn em đi Nhật cùng anh
- Hả? Đi làm gì?
- Papa sẽ công tác bên đó, cần anh và em giúp
- Đi bao lâu
- Vài tháng
- Em rủ Yin đi được không?
- Tùy em
- Ok, khi nào đi?
- Sáng mai, anh đã xin nhà trường cho nghỉ học rồi
- Dạ - Yun nói xong rút điện thoại ra gọi cho Yin
- Koniichiwa (Chào)
[Hả?]
- Đi nhật với tui nha
[Khi nào?]
-Sáng mai
[Gấp vậy]
- Ừ
[Vậy xíu nữa bà với tui đi mua sắm nha]
- Ok h
[Ừ bye]
Trong lúc đó, Kun đang làm việc thì quản lý gọi tới:
- Nói
[Thưa thiếu gia, nhà Hân tiểu thư nằm ở ZXY và cô ấy sẽ đi Nhật vào sáng mai]
- Đi nhật?
[Vâng]
- Được rồi
Kun cúp máy chạy đến nhà tìm Yun. Bấm chuông mãi nhưng không thấy ai trả lời. Anh thầm rủa rồi đến bar Silly uống rượu. Đến tối về nhà, anh không tài nào ngủ được.
Yun đang chuẩn bị vali với Yin, tối nay Yin sẽ ngủ cùng cô. Nằm trên giường cô không thể ngủ được, cô lo lắng cho anh quá đi.
Sáng hôm sau, tại sân bay Tân Sơn Nhất...
- Hai em đã chuẩn bị hết chưa? - Kat hỏi
- Dạ rồi - đồng thanh
- Bây giờ là h, h là đi rồi
Bỗng có một chiếc xe cứu thương chạy ngang qua sân bay. Loa sân bay vang lên một giọng nói khẩn khấp:
- Trần Nguyễn Mai Hân, tôi biết là cô đang ở đây, tôi là quản lý của Nguyễn thiếu gia, cậu ấy đã tìm cô nhưng bị tai nạn hiện giờ đang cấp cứu. Nếu cô có lòng thương hãy chạy đến xe cứu thương tạm biệt thiếu gia.
Yun ngạc nhiên, bỗng khóe mắt rơi một giọt nước. Cô liền bỏ vali lại cho anh Kat và Yin để chạy tìm Kun. Nhìn thấy chiếc xe cứu thương cô liền lao vào. Cô thấy Kun đang nằm trên giường liền chạy tới ôm lấy, khóc thật to, mặc kệ dòng nói: "Chuyến bay từ Việt Nam sang Nhật Bản đã khởi hành." . Cô vẫn ôm lấy Kun và khóc thật to:
- Tỉnh lại đi, anh chưa được chết... huhu... tỉnh lại đi
- Được thôi - Kun mở mắt nói rồi dang hai tay ra ôm Yun
- Hả? Cái gì? Tại sao? Như thế nào? Anh.... đây chỉ là một trò lừa
- Không lừa em thì làm sao em có thể ở lại với anh - Kun cười rồi ôm lấy Yun, Yun cũng ôm lấy anh và khóc