Sau cả trưa dạo quanh vườn hoa, nó vào lớp với tâm trạng ko mấy dễ chịu, bỗng nó thấy bóng ng đang hí hoáy làm gì đó, cái lưng to như cái phản đang quay về phía cửa ra vào kia nhìn quen quen.. hô hô, ô kìa ai trông như hắn, nhìn muốn phang cho cái bể sọ vào viện cấp cứu luôn... (ác dễ sợ).. ớ, thế hắn đang làm gì kia.. mặc kệ, ko quan tâm.. nó núp ở dãy hành lang gần đấy và chờ hắn ra ngoài, nó mới dám vào lớp, nãy hắn làm gì thế nhỉ ? Nó bất giác nhìn vào cái ghế của hắn nghĩ ngợi, thôi, giờ ko còn sớm nữa, ko thể để vụt mất cơ hội ngàn vàng này được.. hihi.. sau hồi hí hoáy, nó đã dựng xong kiệt tác của nó.. ôi, háo hức khi nghĩ đến cái bản mặt hắn nhỉ ?,... thui, chuồn lẹ... (=.=’’)
Chiều đó, khi giáo viên vừa vào lớp, nó ngáp ngắn, ngáp dài, mắt cứ díp lại, cô giáo mới đến, cô này trẻ nhưng hình như là cô dạy hát và vũ điệu, nhìn cô ẻo lả mà nó muốn ói ra ngoài, cô ko thèm phẩy tay cho lớp nó ngồi xuống mà cứ lẳng lặng đi tới cái ghế, nghe đâu cô này toàn ngồi xong mới cho học sinh ngồi.. phải nói hắn cay cô này cái khoản đấy lắm..
Rắc... rắc... PHẬP... RẦM.. loạt âm thanh phát ra từ phía chỗ ngồi của cô giáo, nó chưa kịp nhận ra là gì thì đã thấy cô giáo mới bị ngã, nằm sõng soài dưới đất, trên đống vụn gỗ và gỗ.. mới cưa.. nó nhớ ra..hắn.. nó quay sang nhìn, mắt hắn thì cứ nhìn cô cười khúc khích, còn cả lớp tròn xoe con mắt.. cô điên tiết quát..
- Đứa nào nghĩ ra trò bậy này đây? (>: (|
- Thưa cô, Minh Tuấn ạ.. – nó thản nhiên méc cô trong khi hắn đang trong tình trạng ha ha ha, cô quay ra nhìn hắn thì hắn tắt luôn nụ cười trên mặt..quay xuống lườm nó và quay lên.. nhìn cô..
- Em là Minh Tuấn? – cô nhìn hắn với vẻ gườm gườm..
- Ha.. ha..ha.. – nhìn cô cáu hắn thấy vui hết sức, hắn cười lớn, nhìn mà thấy ghét.. – ha ha ha..vâng...ha ha..em..ha ha..đây..hihihi.. (cười suốt.. điệu cười vô đối.. =_=’’)
- Em... – cô tức nghẹn lại, ko nói nên lời.. – tôi sẽ phạt em vì tội dám trêu chọc giáo viên..
- Ơ.. – lúc này, hết cười, hắn ra vẻ ta đây, ngồi xuống, hất tóc và nói như thách thức cô.. – cô nên nhớ, nếu ko có học sinh thì tất cả giáo viên đều.... mất dạy... (ối mẹ ơi, anh này to gan thật, @[email protected])
- Emm – cô nhìn nó căm phẫn.. (T-T)
- Ha...ha..ha.. –lại tiếng cười nữa vang lên, nhưng ko phải từ hắn mà là từ nó, (lắm lúc, điên điên, muốn phởn tí).. nó ôm bụng cười ngặt ngẽo khiến cho cô giáo tức phì máu còn hắn thì tự đắc..
Rắc... rắc..PHẬP... CẠCH.....RẦM.... lại lần nữa, cái âm thanh quái quỷ ấy phát ra khiến cả lớp chú ý, âm thanh ấy phát ra từ ghế của hắn.. Hắn nằm bệt dưới đất, trên đống đổ nát của cái ghế iu wí, cả lớp và cả hắn chưa hiểu ra thì..
- HA HA HA HA HA HA HA... – một thứ đồng âm phát ra to hơn từ cô và nó.. trong cơn tức giận của hắn.. cô và nó cùng đưa tay quệt nước mắt rồi cô trò ko ai bảo ai.. lại lăn ra cười rầm lên.. – HA HA HA HA HA HA ... ( :D)
Và ai cũng biết kiệt tác này của ai rồi phải ko ? Nó chứ ai nữa.. nó nhìn lại hắn rồi lại cười.. hết hi hi.. rồi hô hô.. và khi ko nhịn đc nữa thì ha ha ha lun.. Thảo Uyên và Kim Anh lắc đầu nhìn nó ngán ngẩm, thường thì nó hay chọc giáo viên lắm, nhưng nay nó lại đổi nghề đi chọc hắn mới tài..haizz.. (=.=’’)
- E.. hèm.. hihi.. – nó lấy tay quẹt nốt dòng nước mắt còn đọng lại và nhìn hắn.. – từ sau, phải biết ăn trông nồi, ngồi trông ghế nhá.. ha ha ha ha.. (lại tự chế thành ngữ nữa.. bó tay với con này)
Và thế là nó lại cười, cả cô cũng vậy, hắn thì tức muốn ói máu luôn, mất mặt hắn quá.. hắn nhìn nó lừ lừ, và như sực nhớ ra điều gì, hắn quay lên, nói với cô đang ngoác miệng ra cười kia..
- Cô ơi, bạn ý nói mỉa cô đấy, bảo cô ăn trông nồi, ngồi trông ghế !
Cô bỗng im bặt, nhíu mày nhìn nó.. rồi phất tay cho cả lớp ngồi, còn cô thì cướp luôn cái ghế iu wí của nó và cho nó.. đứng.. vì tội dám xỏ xiên cô, hắn thì không có ghế ngồi, thêm tội chọc giáo viên thì đứng là lẽ đương nhiên rồi.. và từ mắt hắn và nó, tự nhiên có cả tia sét lóe ra va chập vào nhau thì phải..
Cô muốn thử giọng nàng học sinh mới để xem ai có tài năng..cô cho thời gian để cả lớp chuẩn bị bài hát mà mình thích nhất rồi gọi tên lần lượt từng đứa trong đứa tụi nó lên thử giọng, riêng nó thì miễn bàn, đã chuẩn bị sẵn bài hát bất hủ cho cuộc đời đáng để vinh danh cho con cháu sau này.. và thế là, nó không phải đợi lâu, khi con bạn xung phong lên trước thì nó là đứa lên sau cùng.. nó đi với dáng vẻ tự tin hết mức, dù không cao nhưng cũng khiến ng khác… ngoái nhìn.. hihi..nó bước lên bục và dõng dạc.. (^^)
- Em xin hát bài.. … ờ…ờ… con vịt.. – cả lớp tròn xoe con mắt nghĩ nó đùa cơ, dưới lớp đã có tiếng cười khúc khích.. xen lẫn mỉa mai.. hắn và Hải Tường nhìn nó trân trân.. và.. giọng hát oanh vàng của nó cũng đc cất lên..
Một con vịt xòe ra cái súng
Nó kêu rằng ……nếu muốn sống thì đầu hàng..
Gặp cảnh sát………. nó Pằng Pẳng vài phát..
Lúc vô tù nó mới khóc huhu... (ặc, té xỉu.. )
Sau hồi ngơ ngác, cô thì tím tái mặt mày, cả lớp thì không ai bảo ai, cười ầm ầm.. giọng thì hay nhưng cái lời thì củ chuối hết mức. Hải Tường và hắn nhìn nó trân trân.. con mắt như muốn rụng luôn.. còn nó ung dung đi về chỗ.. lúc đi ngang qua chỗ hắn thì..
- Này nhóc, Tài năng không có thì rất khó mà tiến xa ..hihi.. – hắn mỉa nó và cười khúc khích..
- Thất bại vì ngại thành công.. – nó bật cười.. – hơn ai lại ghanh tỵ, mệt lắm.. hô hô..
Nó tung tăng về chỗ trong sự uất hận của cô giáo, lớp gì mà có những tài năng siêu quậy thì sao mà đỡ được.. híc..phải chuyển nơi dạy gấp..
Nó thì nhí nhảnh như con cá cảnh về chỗ, bài hát của nó được điểm là còn thấp, phải được đăng trên các trang web, in lên thế giới, làm nhạc chuông cho điện thoại, nhạc nền cho blog.. đủ kiểu mới xứng với thiên tài trời phú của nó.. nhưng sao...nó được , điểm ??? (hát thế còn đòi hơn à ?).. ơ, cái bà giáo này chắc chấm nhầm rồi, ko có mắt thẩm mĩ gì hết trơn, hứ, cái loại ko có óc sáng tạo gì hết, với thiên tài như nó (máu tự sướng lại lên rồi =.=’’)..
Hết buổi học ngày hôm ấy, nó nằm dài ra bàn mà muốn chết luôn, Kim Anh tiến lại gần nó..lo lắng..
- Tụi tao đợi ở ngoài cổng trường, nếu có sự cố gì thì mày.. nhớ chạy ra chỗ tụi tao nha.. nhớ đấy..
- Ừm…. – nó nằm dài, mặt gục gặc vào cánh tay.. (=.=’’)
- Mày có cần điện thoại không, cầm của tao nè.. – Thảo Uyên nhìn nó..
- Không đâu, đừng lo, tụi mày về đi không ba mẹ lo lắm đấy – nó ngước lên nhìn nhỏ bạn với con mắt gấu trúc..
con bạn miễn cưỡng phải đi về, trước khi đi ra đến cửa, Thảo Uyên không quên quay lại, lấy bộ mặt cute hết mức, nhỏ tiến về phía hắn, trong khi hắn cũng đang nằm dài ra bàn..mệt mỏi (=.=’’)
- Nhờ cậu.. – giọng nhỏ run run.. - ..để ý tới Nguyệt Nga, chút..
Hắn ngước lên nhìn nhỏ, gì chứ riêng nó hắn ko chỉ để ý chỉ chút thôi đâu, còn để ý nhiều nhiều ấy, he he.. nó sợ bóng tối thì hù cho nó chết mất xác lun, ngu gì mà ko thử ? hô hô... (--_-- anh này chơi ác)
lúc sau, cả lớp học đông nghẹt ng đã vắng lặng, đúng hơn là ko có đứa nào dám ở lại khi nghe lời đe dọa đầy uy quyền của cô giáo mặc dù rất muốn ở lại ngắm hotboy (lũ hám trai), và rút cục thì chỉ còn lại hắn và nó, công việc dọn dẹp khá nhiều, lau lại bộ dụng cụ âm nhạc, quét phòng học, dọn dẹp rác.., hắn nhìn nó nằm dài mà ngán ngẩm, liền miễn cưỡng đến lay nó dậy.. (^^)
- Này, cô ko định ngủ ở đây chứ ? – hắn ngó xem nó ngủ thật hay vờ ngủ để trốn việc ko biết chừng.. - ..cô ko dậy là tôi đạp cho cái bay xuống đất mà tha hồ ngủ đấy... (vũ phu)
Hắn lại ngó, mà hình như, nó ngủ thật.. bỗng.. PHỤT..nó đứng phắt dậy nhìn hắn chằm chằm làm hắn hết cả hồn.. (@[email protected])
- Nói thật với anh... câu... vô cùng quan trọng.. – nó nhìn hắn vẻ nghiêm trọng, hắn nuốt nước bọt cái ực rồi nhìn nó hơi lo lắng.. -. .. từ ngày tôi gặp anh, tôi mới nhận ra chân lí CỰC – KÌ – QUAN – TRỌNG...đó là.. Càng tiếp xúc với nhiều người thì tôi lại càng yêu ……loài chó. (^^ nhục ưa?)
Ặc..hắn tí té xỉu, không phải nó đang móc hắn không bằng… chó đó chứ? Vậy mà còn làm cái vẻ mặt nghiêm trọng với hắn. Nó quả đúng là ng có không hai.. hắn cáu lắm ý..bực mình..nhưng cũng bỏ qua cho yên chuyện, nếu gây gổ thì ng chịu thiệt chỉ có hắn mà thôi.. hắn đã nhận mấy cú đấm của nó ùi mà.. (làm như mình yếu đuối lắm ý)
Trong khi đang dọn dẹp cái phòng học chết tiệt thì.. cánh cửa phòng học bỗng đóng cái …rầm.. Nó và hắn nhìn nhau.. và cùng phi ra cửa cố dùng sức hết kéo rồi đẩy nhưng cánh cửa vẫn không xi nhê..hắn mệt nhoài ngồi xụp xuống nhìn nó… khuôn mặt nó đang lộ rõ vẻ lo lắng..hắn nhìn mà hả hê thế không biết.. (=.=”)
- Này… - hắn nhìn nó.. – không mệt hay sao? Cô ngồi xuống đi, cái cửa đó hễ có gió là đóng lại, phải có chìa khóa của bảo vệ mới mở được..
- Anh..- nó thở hổn hển.. – …mang điện thoại không? Gọi..cho bảo..vệ..
- Điện thoại cô đâu? – hắn nhìn nó vẻ thách thức.. rồi ngồi lên ghế..
- Không có.. – nó quay đi..ko quên tặng cho cái cửa không biết điều kia cú sút… cái rầm..
- Thì ra nhà không đủ điều kiện.. – hắn phì cười. – tôi không có thói quen mang điện thoại.. (=.=”, nhà anh không đủ điều kiện à?)
Nói thế mà cũng nói, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nó, nó đang sợ..thì phải, hắn nhìn nó mà cũng thấy lo theo, bỗng.. nó quay ng tiến lại chỗ hắn và ngồi cạnh, nó thu chân lên và đặt cằm lên đầu gối, mắt đăm chiêu.. hắn nhìn nó, lần đầu tiên ở cùng phòng với đứa con gái mà hắn thấy hơi nóng nóng… trước đây hắn cũng từng ở mình với đứa con gái nhưng là diễn phim, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía hắn và hắn cũng chả có cảm giác gì, còn giờ, hắn đang ở mình với nó sao mà thấy nóng nóng ng, không lẽ hắn bị………cảm sốt (oạch.. cảm tình ùi ^^).. Hắn nhìn nó ngồi im mà không thèm chú ý gì đến hắn, tự dưng thấy khó chịu quá… nếu là đứa con gái khác thì sẽ suýt xoa và vui sướng mong cả đêm không trôi chỉ để phút giây đc bên hắn, mà hắn ngồi với nó, nó còn chẳng thèm nhìn hắn nên hắn cứ thấy tưng tức thế nào ấy.. tim hắn thì đang đập loạn nhịp.. không biết có phải hắn …bị đau tim không nhỉ? (mẹ ơi, anh này ngu dễ sợ lun). Hắn lại quay sang nhìn nó…bỗng nó lên tiếng.. (!_!)
- Tôi…đố anh..nhé.. – giọng nó hơi run run, nhưng nhỏ nhẹ và ngọt ngào dễ sợ (theo nghĩa đen nhá).. - ..đố anh này…nếu cho anh chạy đua với con cầm thú thì anh sẽ thắng hay thua.?
- Cô.. – hắn khẽ nhíu mày.. -..đố kiểu gì vậy? Đương nhiên tôi sẽ thắng..phư… phư… phư.. (cười lấy dũng khí tí)
- Hi hi - …nó cười rất bé, hình như chỉ để lấy lệ.. – vậy anh còn hơn cả loài cầm thú.. (O.O)
- C..cái..gì? – hắn nhìn nó, bực dọc..- … vậy tôi nhanh bằng đc chưa? Xem cô nói sao nhé? Phư phư phư… (^^)
- Vậy anh đúng là loài cầm thú rồi… - nó nhìn hắn, ánh mắt chắc nịch.. (.)
- Vậy… tôi..- hắn nghĩ suy lúc.. - ..chạy chậm hơn… (._.)
- Anh thua.. – nó đứng lên nhìn hắn vẻ mặt đã tự tin hơn.. - ..anh chẳng bằng loài cầm thú.. (o.o)
- Cô.. –hắn phát cáu..- cô bị khùng hả.. thế tôi hỏi lại cô thì cô có trả lời được không? (^^..hỏi vặn lại ý mà)
- Đương nhiên, cầm thú là con gì mới đc, trên đời làm gì có con gì tên là cầm thú mà chạy thi với nó.. – nó dõng dạc..làm hắn tí té xỉu, câu đơn giản thế mà hắn không nghĩ ra, đúng là ngốc thật, (không phải ngốc mà là ngu).. – ha ha ha.. (^^)
- cô..đc lắm.. – hắn ngồi phịch xuống… không buồn nhìn nó nữa..
Cả bầu không khí lại trùng xuống.. nó lại ngồi lặng im, nó ghét bầu không khí này, khiến nó cảm thấy bất an.. có cảm giác nguy hiểm, không phải vì hắn mà nguy hiểm với chính bản thân nó…
- Nè.. – nó gọi mà không thèm quay lại.. - ..ba mẹ anh không lo à..
- Ba mẹ tôi biết tôi diễn nhiều nên không để ý, với lại tôi là con trai.. – hắn gục mặt xuống bàn..- ,..còn cô..
- Ba mẹ cũng có lo, nhưng.. – nó ngập ngừng không nói tiếp..
- Lên bàn thờ nằm cả rồi chứ gì.. –hắn quay mặt về phía cửa..mắt nhắm lại.. (=.=”)
Bốp… nó đập phát vào lưng hắn đau điếng.. và sưng sỉa nói.. (đáng đời)
- Ô con muỗi..đừng có rủa ba mẹ tôi thế nhá, ba tôi là, bảo vệ cho công ty chết tiệt của anh đó thôi..
- Sao cô bá đạo thế? – hắn ngóc đầu dậy quát.. – động tí là đánh ng.. (T_T)
- Ai bảo anh toàn phát biểu liều…
Nó quay đi về phía khác, chống tay lên bàn và đang định nhắm mắt.. thì.. bàn tay ai đó giật giật tay áo nó.. hắn lại có vấn đề gì đây?
- Nè.. – hắn nói..- tui đói.. (o.)
- Tôi là mẹ anh à? – nó bực dọc quát.. - ..anh đói thì liên quan gì tới tôi.. – vẫn cố nhắm mắt..(>”’’