Bước vào ngôi nhà à không mà là cái dinh thự có màu xanh da trời và màu trắng là chủ đạo nhìn nó không khác một bầu trời, Nhi cùng bà Trịnh đi vào trong nhưng với một người từ nhỏ có cuộc sống cực khổ thì đáng lẽ sẽ có thái độ ít nhất là ngạc nhiên hoang mang nhưng ở đây Nhi lại tỏ ra vô cùng bình thường cứ như đã ở nơi đẳng cấp như vậy rồi khiến bà Trịnh mới là người ngạc nhiên [ ở những chap sau mọi người sẽ biết thân phận thật của Nhi hahahaha.... ^^ ]
Bà Trịnh tiến lại gần cầm tay Nhi nói:
- Không sao đâu con gái dần sẽ quen thôi - bà Trịnh
Nhi bỗng dưng bật cười ^.^ nhẹ khiến bà Trịnh hơi tò mò về cái thái độ này:
- Nhìn con có vẻ không ngạc nhiên và xa lạ với những nơi như này - bà Trịnh
- Đúng là phu nhân của Trịnh Gia có khác mẹ lúc nào cũng để ý từng cử chỉ hành động của người khác mà biết được họ nghĩ cái gì và có thái độ j, thảng nào phụ hoàng không dám lém phém với hoàng phi nào - Nhi đăm chiêu đá đểu bà Trịnh
Bà Trịnh ức chế với đứa con gái này
- Con.... - bà Trịnh tức không nói lên lời
- Dạ hoàng hậu gọi con - Nhi đáp lém lỉnh rất dễ thương bỗng trong đầu bà Trịnh có cái đèn được thắp sáng và gương mặt bà lúc này không khác j Nhi lúc nãy
- À ta muốn nói là con rất giống ta lúc còn trẻ hay đá đểu người khác nhưng vì cái tính đó mà ta bị ế đến khi có ba con rước đó, với một trình độ cao hơn ta ngày xưa thì con sẽ bị ế dài hơn ta HAHAHAHA... - Bà Trịnh chơi lại đứa con gái cưng của mình và cười lớn trêu ngươi
Nhi nhà ta tức bốc khói trên đầu nhưng với cái IQ cap ngất ngưỡng thì:
- À thì phu nhân của Trịnh Gia bây giờ ngày xưa bị ""Ế"" dài cổ không có anh nào rước ngoài ba, còn đứa con gái của bà bây giờ có gen tính cách giống bà nhưng lại có cả một tập đoàn trai xếp hàng đợi rước con đi Hahahaha - Nhi nói móc lại khiến bà cứng họng
- Trời ơi con gái của tôi nó đá đểu tôi kìa huhuhu - bà Trịnh vờ giận
- Mẹ kêu trời cũng không có ích gì đâu kêu con nè - Nhi
- Thôi thôi ta chịu thua con, chưa có ai thắng ta ngoài con đâu - Bà Trịnh vuốt tóc Nhi nói
- Ahihihi - Nhi
- Giờ cùng ta lên phòng của con nha - Bà Trịnh
- Dạ - Nhi
Biệt thự này nằm ở trung tâm khu chính của Trịnh Gia được thiết kế theo phong cách Anh-Pháp gồm tầng:
+ Tầng : có phòng khách, nhà bếp, nhà tắm và nhà vệ sinh
+ Tầng : gồm phòng ngủ của ông bà Trịnh, Ann, Krist và bh của Nhi
+ Tầng : Là nơi làm việc của ông Trịnh gồm: thư phòng, phòng làm việc, nghiên cứu, luyện tập
+ Tầng : là sân thượng nhưng được lắp đặt kính cường lực và nơi trồng cây và hoa
Bao quanh biệt thự đều là hoa chỉ có mảnh đất trước nhà là nơi lên trồng những loại hoa đẹp nhất nhưng ở đây lại không có bất cứ loại cây nào ngoài cái cây ở bên bồn để nó đỡ tan hoang, nhìn nó mà cả khu biệt thự không mấy đẹp đẽ [ mảnh đất đó làm gì tác giả sẽ bật mí sau nha bh chưa đến lúc ạk ]
Bà Trịnh và Nhi đi lên lầu dừng lại căn phòng có cánh cửa màu trắng và viền vàng được làm rất tinh xảo và độc đáo. Bà Trịnh mở cánh cửa ra ý bảo Nhi vào trước Nhi hiểu ý của mẹ liền từ từ bước vào, sững sờ trước một căn phòng vô cùng lộng lẫy được bày try rất đẹp, nhìn nó không khác nào phòng của công chúa vậy, nó chỉ có duy nhất màu là hồng, trắng, xanh da trời và một chút màu cam vàng tất cả những màu này hòa quyện vào nhau cách hài hòa nhẹ nhàng, cũng là những màu tươi sáng tượng trưng cho sự yên bình, bất ngờ trước căn phòng này Nhi chỉ đứng lặng mà trong lòng có cái gì đó rưng rưng.
- Con có thích nó không ta đã sắp xếp nó cách đây năm và bây giờ màu sắc của nó vẫn vậy nhưng đồ đạc ta đã đổi cái giống y hệt và chất lượng giống cái cũ - Bà Trịnh nói mà có chút nghẹn ngào
Nhi không nói gì tiến lại từng đồ vật chạm nhẹ vào chúng rồi ngồi xuống giường bà Trịnh lại gần ngồi bên Nhi nói:
- Con chưa trả lời câu hỏi của ta - bà Trịnh
- Mẹ àk con không xứng đáng sở hữu căn phòng này, con không thuộc về nơi có đầy đủ màu sắc của sự yên bình - Nhi đáp mà đôi mắt long lanh kia có lẽ đang nghĩ về thứ gì đó xa xăm
- Không đâu căn phòng là của con và mãi mãi chỉ có con - bà Trịnh hơi ngạc nhiên với câu trả lời của Nhi. Bà tưởng Nhi se sẽ htisch căn phòng này bởi vì con gái ai chả thích những màu sắc tươi sáng như vậy
- Không đâu mẹ - Nhi vẫn phủ định
- Tại sao??? - Bà Trịnh hỏi
- Con đã quen một cuộc sống đầy khắc khổ, một cuộc sống chỉ có vỏn vẹ màu sắc là đen và trắng, nơi mà con - một người con gái đáng lẽ phải vô cùng hồn nhiên, trong sáng nhưng bàn tay con đã nhuốm đầy sự tàn ác. Cuộc đời của con sẽ không bao giờ có màu sắc của sự thanh bình như căn phòng này đâu - Nhi nói
Bà Trịnh chỉ ngồi yên mà trong lòng cảm thấy vô cùng đau khổ và tự trách mình đã đánh mất tuổi thơ trong sáng của con gái. Bà không kìm nổi sự xúc động trong mình đứng dậy nói:
- Con nghỉ ngơi đi ta về phòng đây - bà Trịnh nói rồi chạy đi ra ngoài. Nhi biết bà đang khóc biết bà đang rất buồn về câu trả lời của mk và đang tự trách bản thân đã k bảo vệ được mk
Nhi nằm ra giường nhắm mắt lại nhưng không phải ngủ mà Nhi đang nghĩ không biết cuộc sống của Nhi từ giờ sẽ ra sao. Có quá muộn để trở về với hình ảnh cô gái trong sáng mà mẹ m,ong muốn không hay tiếp tục là con người vô cảm lạnh lùng giết người không từ tay, bàn tay này đã nhuốm đầy tội ác, đầy máu, liệu nó còn có thể rửa sạch không...
Tại sao Nhi lại thành con người như vậy tác giả sẽ tiết lộ sau những chap tiếp theo mong m.ng vẫn đón đọc truyện của mình nha
Kí tên
Sarah Nguyễn