Quay lại lúc k nói chuyện với hắn , nó đứng ngoài ban công nghe điện thoại , nghe hắn nói
" Đủ rồi tôi không yêu cô ta , cũng ko ghen gì hết " giọng hắn vang lên mà cảm thấy nhói
- Tại sao lại đau thế này ko lẽ mình yêu Minh sao , tại sao chứ , ko đúng mình chỉ yêu Tuấn mà , ko đúng - nó đứng đó lảm nhảm mình
- Có chuyện gì thế ? - Ko biết từ khi nào anh đứng sau nó , lên tiếng
- Ko... ko có chuyện gì đâu mình vào trong thôi - nó giấu
- Đừng giấu anh - anh im lặng hồi rồi nói tiếp - anh biết có chuyện gì đang xảy ra mà , nghe anh này cảm giác của em vs anh chỉ là còn đọng lại thôi , anh biết em yêu Minh , hãy vượt qua lúc này , anh tin Minh cũng yêu em - anh cười vs nó , nụ cười vẫn đẹp như ngày nào
- Um , cảm ơn anh - nó khóc rồi ôm lấy anh
Sandy tôi cần nói chuyện với em mau xuống hoa viên bệnh viện đi , nếu em không xuống tôi sẽ không về - hắn đứng dưới ban công hét lên rồi chạy đi , không cho nó cơ hội trả lời
- Em đi đi , ko là hối hận đấy - anh giục nó
- Em...em... - nó phân vân ko biết có nên đi hay không
- Đi đi nhanh lên - anh cười - có chuyện gì thì anh sẽ luôn bên em mà
Nó chạy đi nhưng tới của phòng nó ngoảnh lại và nói
- Chúng ta sẽ mãi là bạn anh nhé - nó
- Uk - anh cười rồi nhìn nó
Bóng nó chạy vút qua hành lang bệnh viện
- Chỉ mãi là bạn thôi sao - giọt nước mắt của anh bất giác rơi xuống , anh vẫn còn yêu nó nhiếu lắm