Cốc...cốc
- Gì vậy nhóc - Jun mở cửa cười với Hani (như là với Sandy)
- A...anh xuống ăn cơm ạ - Hani ấp úng
- Uk em xuống trước đi - Jun (lại) hôn nhẹ lên môi Hani
- Dạ... - Hani chạy ào xuống nhà để che bộ mặt đỏ như gấc của mình
Sau khi ăn cơm xong Hani chủ động rũ Jun đến trung tâm thương mại chơi . Anh với bước vào thì hàng loạt ánh mắt đổ dồn vào hai người
- Chào tổng giám đốc - hàng nhân viên cung kính
- Um mọi người cứ làm việc của mình - Jun
- Tổng giám đốc ? - Hani nhìn
- Uk ! Hầu như mọi lĩnh vực đều có anh tham gia - Jun gãi đầu cười làm Hani như mất hồn
Hai người đi vòng quanh mua sắm vài thứ bất chợt
- Bé con anh thấy cái này hợp với em này - Jun đưa ra cho Hani bộ váy xanh biển nhạt
- Um , ca... cảm..ơn anh - Hani (lại) ấp úng
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cả hai người về nhà , Jun và Hani vào phòng "thay đồ" để lựa đồ mặc đi ăn tối (vì nhà Hani rất rộng nên có hẳn căn phòng để chứa đồ nhé)
- Sandy em nghĩ cái nào hợp với anh - Jun bất giác thốt lên
- Anh à em ko phải chị ấy - Hani nhỏ giọng
- À à anh xin lỗi - Jun nói anh sợ làm Hani tổn thương
- Không sao - Hani cười rồi nhìn thẳng vào Jun - Jun anh yêu chị Sandy đúng ko
- Anh.....anh......
- Ko sao em biết mà bởi vì hầu như anh luôn nhớ đến chị ấy khi thấy em - giọt nước mắt bất giác rơi xuống - Em thích anh
- Anh xin lỗi , bây giờ anh chỉ nhớ đến cô nhóc ấy mà thôi anh xin lỗi - mặt Jun tối sầm lại
- Ko sao - Hani lấy tay quệt nc mắt cười - em ra ngoài trước anh thay đồ đi em đói rồi
- Em chờ anh được chứ - Jun
- Hả ? - Hani nhíu mày khó hỉu
- Anh bây giờ ko thể quên em ấy nhưng nhất định rồi anh sẽ quên , tới lúc đó anh vs em chỉ là anh em thôi được chứ - Jun nhẹ nhàng nói với cô
- Chỉ là anh em thôi ư - Hani
- Không .... ko phải như em nghĩ đâu ý anh là ...... là....... - Jun
- Là gì - Hani nhìn Jun chằm chằm
- Anh ko muốn coi em là thế thân - Jun nói một lèo
- Em biết rồi em sẽ chờ - Hani nói rồi chạy ào ra ngoài - Xuống xe đi ăn thôi - tiếng cô vọng lên