hôm sau đi học, tụi nó chẳng thèm để ý đến mấy nhỏ đang bám chặt lấy cánh tay của tụi hắn mà ung dung vào lớp. nó lạnh lùng nhìn nhỏ Anna bằng đôi mắt xanh dương đáng sợ của mình làm Anna bất giác chột da, lo sợ về thân phận mình sẽ bị bại lộ. nhưng nó chỉ nhìn một lúc rồi quay sang nói chuyện với Sandy. giờ ra chơi, Sandy nhận đc mẩu giấy hẹn gặp ở sân sau của trường. cô đến đó, và thấy Bela đứng hiên ngang, khinh khỉnh nhìn cô. Candy chẳng sợ sệt gì, hỏi thẳng:
- lí do
- tôi tưởng cô phải hiểu điều đó hơn ai hết chứ - Bela đáp lại mỉa mai
- đừng vòng vo - Sandy ko thèm nhìn nhỏ nữa làm nhỏ tức ói máu
- tránh xa Kin ra, anh ấy là của tôi - Bela hét lên
- bộ tôi hay bám anh ta lắm hả - Sandy dù tức nhưng vẫn cố nhịn
"chát", nhỏ Bela sau khi nghe câu ấy liền tát Sandy một cái, má cô đỏ lên, in hằn năm ngón tay của nhỏ
- mày cũng chỉ như lũ bạn mày thôi, toàn bám mấy anh ý dai như đỉa - Sandy tức, tát cô cũng là quá lắm rồi, vậy mà còn xúc phạm đến các bạn cô, đặc biệt là nó. máu nóng phun trào, "chát", cô tát nhỏ Bela bằng tất cả sức mạnh của mình. và đúng lúc ấy, iney đến, nhỏ Bela mỉm cười rồi ngã xuống, má đỏ lừ, khóc nức nở (sao nước mắt móc đâu ra sẵn thế mọi người nhỉ). Kin trông thấy thế vội chạy đến, đỡ nhỏ dậy và quát Sandy:
- em làm sao vậy, sao đánh cô ấy ghê thế, em là loại con gái chỉ biết đánh người khác để trả thù thôi hả - Sandy bàng hoàng nhưng cô ko khóc. có lẽ sống với nó lâu nên cô cũng biết kiềm chế mình rồi. Kin đỡ nhỏ Bela dậy, chỉ biết đến má của nhỏ đó có dấu tay của Sandy, mà ko hề biết má cô cũng đau, cô cũng bị tát. Kin đưa nhỏ Bela vào phòng y tế. còn sandy cứ như người mất hồn trở về lớp. thấy má bạn mình có dấu tay đỏ lừ, nó tức giận lao đến, hỏi han tới tấp. tới đây, Sandy đã ko kiềm chế đc nữa, cô đã cố gắng ko khóc từ sau sân trường đến đây, nhưng nước mắt ko nghe lời. cô gục đầu vào vai nó, khóc dữ dội, mặc kệ những giọt nước mắt đã thấm qua vai áo nó. Candy và Mindy thở dài, nó ngồi đó, đang cố kiềm chế cơn tức giận để cho vở kịch thành công. và may là nó là một con người kiềm chế giỏi, nếu ko nó đã đi đến xé xác nhỏ Bela và cả anh nó ra rồi. thương anh thì thương thật đấy, nhưng như vậy thà đừng có anh còn hơn.
tối hôm đó, hắn nhận được một cuộc hẹn từ nhỏ Anna. hắn đưa nhỏ đi chơi khắp nơi, và chỉ nghĩ rằng hắn và nhỏ là bạn bè, và tuyệt nhiên ko cảm thấy có lỗi với nó. chơi chán và đã đói bụng, nhỏ Anna đòi hắn đưa đi một nhà hàng để ăn tối, và hắn..................bị chuốc thuốc mê.
sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn thấy mình và nhỏ Anna ở trong một trạng thái rất khó coi. thấy hắn thức giấc, nhỏ cũng tỉnh và khóc sướt mướt, rấm rứt nói:
- tối qua,.........anh uống......say nên............đã.........đã............- và như vậy, hắn miễn cưỡng phải có trách nhiệm với nhỏ. từ hôm đấy, ngày nào nhỏ cũng bám chặt lấy hắn, còn dọn đến ở với hắn luôn. nó ko nói gì, mọi người nhìn thấy vậy đều ngứa mắt nhưng ko làm gì vì nó cản. còn nhỏ Anna thì huênh hoang tự đắc và vô cùng hãnh diện. tháng sau, nhỏ đi bệnh viện về và thông báo với hắn rằng nhỏ có thai, và cái thai đó là của hắn. hắn nghe mà như sét đánh ngang tai, nghĩ mãi cuối cùng hẹn nó ra quán cà phê
- có chuyện gì - nó hỏi hắn cộc lốc
- em đã biết Anna có thai với anh cho nên
- chia tay và hủy hôn, chuyện thường - nó nói xong rồi bỏ về, để hắn ở lại, hắn hụt hẫng, tưởng nó phải níu kéo chứ, chẳng lẽ nó hết yêu hắn rồi sao. nhỏ Anna sau khi biết hắn chia tay với nó thì nhảy cẫng lên sung sướng, nở nụ cười hiểm độc.