Sau một lúc chiến đấu mệt mỏi với đống thức ăn(ăn no sướng thí mồ mà còn kiêu là đi chiến đấu chả bù với ta , ăn mì tôm trừ côm ) chúng nó về nhà ngủ sớm sáng mai chuẩn bị tiếp kế hoạch do mình cất công tạo ra . Nhưng ko mọi người đã lầm nó ko ngủ , ra khỏi phòng , bước ra vườn nó ngồi bệt xuống nước mắt lưng tròng . Hồi tưởng năm trước
--Tại sao em cứ dai thế nhờ tôi bảo bao nhêu lần rồi sao em ko nghe , TÔI KO YÊU EM . Nghe rõ chưa
--Ồ thì ra là thế à , ko yêu sao được để rồi xem ai sẽ hối hận _rút ĐT ra
(--À bác Trung hả con nhờ bác cái này nhá
--Ôkê con nói đi
--Bác làm ơn , làm cho tập đoàn JK sụp đỗ dùm con , Tập đoàn SB phá sản được ko , à thôi thu mua hết cổ phần trong tập đoàn JK con đứng tên hợp đồng
--Rồi ta biết con chờ nhé phút là xong ngay
--Vâng con chờ )
--Rốt cục cô là ai
--Ồ ko có gì tôi là ai thì phút sau sẽ biết , còn cô chuẩn bị đi _nó vẫn bình thường nhưng thật sự rất đau , đau lắm . Nó tiếp :
--Hạng người như anh tôi đã nhìn lầm , ngày mà nụ cười trên môi tôi tắt cũng là lúc nước mắt anh tuôn rơi , nghèo sao , tôi ko chê anh là may phước rồi sao anh lại chê tôi . Anh có đáng mặt đàn ông ko , À tôi biết rôi anh ko phải đàn ông bình thường , là thắng đàn ông nhầy nhụa dơ bẩn nhất mà tôi từng thấy đó , đối với tôi , anh hiện tại chó cũng ko bằng , sao lại có người như anh nhỉ , suy đi nghĩ lại là tôi ngu nhưng thật sự là anh quá giỏi đóng kịch đó nha . THE END tại đây_giọng hết sức mỉa mai , vô cùng khinh bỉ . Quay gót bước đi , nó cắn chặt môi để ko bật ra tiếng nấc cùng tieg khóc đó .
Nhưng nó đâu hay , người đó còn đau hơn nó , đau hơn trăm vạn lần , thẩn thờ hồi lâu , anh hất ko thương tiếc cô gái bên cạnh ra bước đi lạnh lùng . Hai con đường đối diện nhau