Về đến nhà nó từ gara đi thang máy thẳng lên nhà , bước vào phòng khách có hai hàng người giúp việc hai bên trái và phải của con đường nó đi . Đến cuối đường nó vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng của mình thì chợt đơ giây vì sự xuất hiện của ông quản gia , quản gia Lê . Nó và Diana , Julie lao vào ôm ông quản gia , hỏi thăm sức khoẻ :
--Quản gia Lê lâu quá ko gặp bác nhớ bác quá _nó vui mừng
--Con cũng nhớ bác quá bác Lê ơi _chị Julie cũng hùa theo
--Bác quên con rùi hả con cũng nhớ bác mà _còn Diana thì phụng phịu
Quản gia Lê rơm rớm nước mắt nói :
--Tôi cũng nhớ các tiểu thư nhiều lắm , chắc các tiểu thư cũng mệt rồi thôi lên phòng nghỉ ngơi đi _quản gia quan tâm
--Vâng ạ _đồng thanh
Tụi nó bi giờ mệt lắm rồi nên cũng ko chần chừ liền lao lên phòng ngủ say như chết .
Đến bữa cơm chiều cũng bỏ mà . Mà sẵng tiện đây cũng giới thiệu tả phòng tụi nó luôn , đứa nó chung nhau phòng , phòng này cực rộng nha có phòng thay đồ riêng , gian để cái giường và cái bàn trang điểm cực đệp , toa lét ở giữa phòng thì có bộ ghế salon êm dịu . Nói đến phòng nó thì ấn tượng nhất vẫn là tông màu chủ đạo : màu chủ đạo ở đây là trắng là màu hồng nhạt , tuy là hai màu bình thường nhưng qua tay của nó thì tất cả đều phi thường , màu sắc dịu nhẹ ko quá chói cũng ko quá nhạt nhẽo , có một sự khác biệt rất lớn .
Sau mấy tiếng nằm ngủ thì nó là người thức dậy đầu tiên sau khi lôi hai con bạn zậy đang bàn đi đâu chơi thì nó có ĐT , chính mama nó gọi .
[[---Alyce đấy hả con ?
---Vâng con đây ạ
---À ta gọi là muốn nhắc cho con nhớ là ngày mai con phải đi học ở trường VICTORIA đó
---Sao con phải học ạ
---Thì học đi ko nói nhiều nha
---Dạ mama đã nói thì con nghe
---Thui ta cúp đây ]]
Mặt nó xị xuống khi nghe đi học . Thấy thế Diana hỏi :
--Mai học hả mày
--Ukm
--Chết tao chưa chuẩn bị gì hết _Julie hoảng nhẹ
--Ê hay đi trung tâm mua đồ đi _nó phát biểu ý kiến
--Ê được đó _đồng thanh tập
--Còn ko mau chuẩn bị _tập
--Ok _tập