Translator: Maru chan
Beta – reader: Maru chan
Đinh Tông Nho thuận lợi sinh sản an toàn, sinh được một bé trai. Bé này so với La Hối lúc trước thì nhẹ hơn nhiều. Vương Thiên Ốc thế nhưng lại yêu đứa bé này đến chết đi sống lại.
Bởi vì bé vừa nhìn thấy hắn thì nhoẻn miệng cười, hơn nữa chỉ cần Vương Thiên Ốc bế thì nó chẳng bao giờ khóc. Lại còn thích chộp râu mép của Vương Thiên Ốc, Vương Thiên Ốc quí nhất là râu mép của mình, bị bé giật đứt mấy sợi, đáng lẽ ra hắn rất là muốn tức giận nhưng mà nhìn thấy bé cười ngọt ngào thì mặc kệ cho bé nhổ loạn râu của mình.
Sự cưng chiều của hắn thì đúng là vô cùng vô tận, hắn so với Đinh Tông Nho còn tận tâm hơn. Từ chuyện nước tắm bao nhiêu độ cho đến cả cái bô cho bé cũng là hàng nhập khẩu. Đồ chơi trẻ em thì chất đống đầy cả một phòng. Bé được hắn cưng chiều tới mức nếu không phải hắn ôm thì sẽ lăn ra khóc. Ngay cả Đinh Tông Nho cũng phải nói hắn thật sự là đã cưng chiều bé rất quá rồi.
Mấy ngày nay hắn muốn đi Châu Âu làm giám khảo một liên hoan phim, chỉ là nghĩ tới việc phải rời khỏi bé thì hắn thiếu điều muốn rớt nước mắt, cứ y như là sinh li tử biệt. Em bé thì lại oa oa khóc lớn như muốn cùng hắn đi đến tận chân trời góc bể. Đinh Tông Nho thấy vậy chỉ còn biết dở khóc dở cười, vừa xua vừa đuổi mới đem hắn đưa ra khỏi nhà.
Hôm nay, Đinh Tông Nho ngủ một giấc tới tận nữa đêm thì nghe được tiếng chuông. Y khoác thêm áo ra ngoài mở cửa thì thấy một người khiến y không dám tưởng tượng đang đứng ở đó.
Hạ Cực đứng bên ngoài, quần áo trên người không giống hồi xưa nhưng mà cả người thì vẫn đẹp trai xuất chúng như cũ. Nhưng sự khí thế lẫn sắc bén trong mắt hắn giờ đây bị sự lo lắng xâm chiếm.
– Vương Thiên Ốc đâu?
– Vương Thiên Ốc ra nước ngoài tham dự liên hoan phim rồi.
Không rõ vì sao hắn lại nửa đêm đến tìm Vương Thiên Ốc, nhưng Đinh Tông Nho vẫn hòa nhã trả lời.
Gió đêm thổi những sợi tóc dài lòa xòa của Đinh Tông Nho, y mặc áo ngủ rất mỏng. Hạ Cực nhìn y từ đầu đến chân thật kĩ, Đinh Tông Nho đột nhiên cảm giác không được tự nhiên quay đi, y khoanh tay lại. Rốt cuộc cảm giác đơợc ánh mắt Hạ Cực mang theo dục vọng nồng đậm.
– Em bé sinh rồi?
Thì ra hắn chú ý đến bụng của y. Đinh Tông Nho tới đó mới biết hóa ra là mình đa tâm. Hạ Cực nhếch miệng cười
– Lớn lên mà giống Vương Thiên Ốc là coi như xong đời, chỉ có nước đi giải phẫu thẩm mĩ.
Lời nói của hắn tràn đầy sự đùa cợt. Đinh Tông Nho cũng rất khó nổi giận với hắn. Y đột nhiên có cảm giác Hạ Cực hiện cực kì giống La Hối lúc mới về nước. Giống từ khuôn mặt gầy gò cho đến sự cuồng vọng đầy cô độc trong mắt. Càng giống hơn chính là hai mắt thâm quầng, xem ra hắn mấy ngày nay không có ngủ ngon rồi.
– Anh… Anh không ngủ được sao?
Đinh Tông Nho do dự một chút mới hỏi ra điều bản thân đang nghĩ. Dù sao bây giờ Hạ Cực có ngủ ngon hay không cũng không phải là chuyện cần y quan tâm, nhưng mà y vẫn muốn hỏi.
Mấy tháng này Hạ Cực sa sút vốn là như Vương Thiên Ốc đã dự đoán. Vương Thiên Ốc sớm đã cảnh báo hắn, hắn trừ ngạc nhiên ở bên ngoài cũng không tỏ vẻ gì khác, nhưng thật ra Vương Thiên Ốc hình như đối với sự kiện này căn bản là sớm có dự cảm.
Hạ Cực chau mày đến sát rạt ngẩng đầu lên. Phát hiện ra hắn có vẻ bực mình, Đinh Tông Nho lại hơi do dự một chút. Y tránh qua một bên.
– Anh giống như cần ngủ một chút. La Hối đang ngủ, anh có muốn ngủ cùng với La Hối không?
Hạ Cực không hề phản ứng. Ngay lúc Đinh Tông Nho nghĩ rằng mình đang làm chuyện bao đồng, Hạ Cực dùng tốc độ sét đánh áp sát vào người y, hai mắt trong bóng tối phát ra thứ ánh sát lạnh lùng như bảo thạch. Lời nói ra lại lạnh lẽo như hàn băng vạn năm
– Nếu như tôi nói tôi muốn ngủ với em thì sao? Em có thể ngủ với tôi?
Đinh Tông Nho đột nhiên cảm giác thở không nổi. Hai tay to của Hạ Cực siết lên cổ khiến cho y thấy chỉ một chút nữa thôi đầu mình sẽ lìa khỏi cổ. Y không biết phải trả lời như thế nào. Bầu không khí đặc quánh âm trầm, giờ phút này chỉ còn nghe thanh âm bản thân thở không ra hơi. Hắn dùng sức bóp cổ y, thậm chí làm cho y không kêu lên được.
– Hơi thở của em thật dễ nghe.
Vừa âm trầm lại vừa mang theo mùi tình dục mê loạn. Hạ Cực đưa mặt tới gần, Đinh Tông Nho né qua lại bị Hạ Cực giữ lại. Dễ dàng làm cho y phải mở miệng ra nghên đón đầu lưỡi cuồng dã bạo lực của Hạ Cực. Hắn đem miệng lưỡi y tất cả đều ngăn chặn lại như đang kiểm tra hương vị của nó, kiểm tra thật nhiều lần, như thế nào cũng thấy không đủ.
– Em cũng là dùng loại ánh mắt này nhìn Vương Thiên Ốc, trên giường của hắn thở ra loại thanh âm như vầy sao?
Hạ Cực nâng chân lên thô bạo dùng đầu gối vuốt ve giữa hai chân y. Mồ hôi nóng ấm chảy xuống trán Đinh Tông Nho, y muốn cự tuyệt nhưng âm thanh yếu ớt cũng phát không ra. Hạ Cực lại một lần nữa dùng miệng khóa lại những lời lẽ y định nói ra.
– Vương Thiên Ốc có thể làm cho em sướng đến hét chói tai không, có làm cho em cảm thấy bao nhiêu lần cũng không đủ không?
Đinh Tông Nho gấp gáp thở hổn hển. Lòng bàn tay của Hạ Cực cuồng dã vuốt ve, giữa hai chân y dần dần có cảm giác. Hắn ghé vào lỗ tai y khàn khàn nói nhỏ:
– Hắn có biết bộ dáng của em còn dâm đãng hơn so với đàn bà không? Có biết chỉ cần sờ qua chỗ này thì em có cảm giác không?
Ngón tay Hạ Cực cách lớp áo mỏng ấn lên huyệt địa của y, như có một đạo thiểm điện đánh qua làm cho chân Đinh Tông Nho run rẩy vô lực. Hạ Cực biết hết thảy bí mật trên thân thể y. Y bị đẩy lên giường, áo ngủ bị xé rách lôi đến tận chân. Khi Hạ Cực tháo thắt lưng thì y cũng đã miệng khô lưỡi khô.
Tới khi đã lột bỏ được tất cả những thứ vướng víu, Hạ Cực một tay giữ lấy hạ thể của y, một tay đè lên mông y. Hắn cuồng bạo lao vào cơ thể y. Cơn đau đớn ngay phút đầu tiên khiến y chịu không nổi, khi hắn xỏ xuyên y theo qui luật thì sự tê dại theo nhau kéo lên tận đỉnh đầu. Hạ Cực biết làm cách nào để thân thể của y có thể đạt được cao trào. Y căn bản là không thể giấu diếm được tiếng kêu của mình khi đạt tới cao trào.
Y không biết Hạ Cực muốn y đã bao nhiêu lần. Chỉ biết sau mỗi lần phát tiết Hạ Cực vẫn là chưa thấy đủ. Thẳng đến khi cả hai tinh bị lực tẫn mới ôm nhau ngủ.
Hậu huyệt bởi vì làm việc quá độ mà đau đớn, y sáng ra nhìn thấy Hạ Cực ngủ bên cạnh mà dâng lên cảm giác không rõ ràng. Hắn cả người khỏa thân nằm ngủ trên giường y. Ngủ rất say, đến cả tiếng em bé khóc ầm ĩ cũng không làm hắn tỉnh dậy.
La Hối hỗ trợ chiếu cố em bé. Khi nó ôm em đi vào trong phòng ngủ thấy Hạ Cực thì sắc mặt cũng thay đổi. Đinh Tông Nho không quá tự nhiên mặc lại quần áo. Hai người khỏa thân, liếc mắt một cái Hạ La Hối cũng có thể biết rõ ràng có chuyện gì xảy ra tối hôm qua. Y nhỏ giọng nói
– Ra phòng khách đi La Hối.
– Sao ông ta lại ở đây?
Thanh âm the thé như xé vải, trên mặt nó chỉ tràn ngập sự oán hận. Tính cách của nó với Hạ Cực rất giống nhau. Đinh Tông Nho ngón tay khẽ khàng vuốt qua mấy lọn tóc ngắn của Hạ Cực. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt quá mức tiều tụy của Hạ Cực lộ ra. Tối hôm qua không nhìn thấy rõ điều này.
Y nhẹ giọng
– Anh ta rất lâu rồi không có ngủ ngon. Chỉ là đến nhà mình ngủ nhờ thôi.
– Việc gì phải cho ông ta ngủ. Ông ta sao không tự quay về nhà của mình mà ngủ đi.
Đinh Tông Nho nghe con nói lời này, lập tức nghiêm khắc nói.
– Ba biết anh ta đối xử với con không tốt, nhưng anh ta chẳng đối xử tốt với bất kì ai. Đây là bản tính của anh ta. Anh ta không có cách nào đối xử tốt với người khác. Đó là sự khiếm khuyết trong tính cách của anh ta. Nhưng chúng ta nếu có thể rộng lượng với người khác thì ba tuyệt đối không cho phép con làm như là không thấy, làm như vậy con cũng sẽ trở thành Hạ Cực thứ hai.
Đây là người làm cho Hạ La Hối ghét cay ghét đắng trong lúc này, vốn là không muốn nhưng nó vẫn im lặng. Đinh Tông Nho thấp giọng nói với con
– Anh ta hay bị mất ngủ. Để cho anh ta ngủ đi.
– Ông ta mất ngủ, ba cũng không cần ngủ chung với ông ta. Khi con ở chung với ông ta thì đã biết ông ta thường hay ngủ chung với đàn bà. Loại người như ông ta thì đàn bà nào cũng quơ vào người.
Ngữ khí the thé kia làm cho ngực Đinh Tông Nho xuất hiện một tia đau đớn. Xét theo tính cách của Hạ La Hối, có cố gắng nói dối với con cũng chỉ là uổng phí tâm lực. Y thản nhiên nói.
– Ba biết rất rõ anh ta là người như thế nào.
– Nếu biết rõ ông ta là người như thế nào, tại sao ba còn muốn ngủ chung với ông ấy? Ông ta là một kẻ bại hoại. Bây giờ thân bại danh liệt rồi đúng là rất tốt mà. Tốt nhất là đừng có ai mời ông ta đóng phim nữa.
Đinh Tông Nho trách con
– Đủ rồi. Ba không dạy con nói những lời nguyền rủa người khác như vậy. Anh ta nói như thế nào cũng là cha ruột của con.
Hạ La Hối hừ một tiếng.
Đinh Tông Nho khom người ôm lấy La Hối
– Tựa như trước khi con làm ba rất thương tâm. Khi ông nội chết con cũng không có quay trở về. Khi đó biểu hiện lãnh khốc vô tình của con với Hạ Cực giống nhau như đúc. Nếu như ba vì điều đó mà không cần con nữa, vậy trong lòng con sẽ có bao nhiêu đau khổ?
Hạ La Hối nhanh chóng im miệng không nói gì nữa. Ánh mắt cay nghiệt đưa lên rồi hơi giảm xuống. Nó một tay ôm lấy Đinh Tông Nho. Đối với chuyện ông nội qua đời mà nó vẫn không thèm trở về luôn làm nó rất hối hận. Mà sự hối hận này luôn bị nó giấu tận đáy lòng, khiến nó vĩnh viễn không bao giờ quên được. Nó không bao giờ muốn phải có cảm giác hối hận như lúc đó nữa.
Đinh Tông Nho cũng không phải thay Hạ Cực giải thích, mà y chỉ là biết rất rõ nhược điểm của Hạ Cực.
Y nói nhỏ
– Ba biết anh ta là ngoời như thế nào. Chính là bởi vì anh ta là người có khuyết điểm trong tính cách cho nên ba mới không thống hận anh ta được. Bởi vì căn bản anh ta không biết chính mình đang làm cái gì.
Thanh âm trở nên ôn nhu. Sự lo lắng của Đinh Tông Nho đối với Hạ La Hối hiện ta theo từng lời nói. La Hối ngày càng lớn, lại càng lúc càng giống Hạ Cực.
– Con rất giống anh ta. Ba rất lo lắng, lo lắng con không thể yêu thương người khác. Lo con sau này lớn lên sẽ giống Hạ Cực như đúc, con hiểu không? La Hối, chính vì như vậy nên ba không hận Hạ Cực được.
Hạ La Hối không cách nào giải thích, nó không thể dõng dạc tuyên bố bản thân nó với Hạ Cực “căn bản là bất đồng” được. Sự khiếm khuyết trong tính cách của Hạ Cực phần lớn đều di truyền cho nó.
Nó với Hạ Cực giống nhau, không cách nào cảm thụ được sự đau đớn và thống khổ của ngoời khác. Nhưng nó vĩnh viễn vẫn may mắn hơn Hạ Cực vì nó có Đinh Tông Nho yêu thương hắn.
– Được rồi, chúng ta ra phòng khách đi.
Nó ôm em đi ra ngoài cửa đi vào phòng khách. Nó bây giờ càng ngày càng lớn, càng hiểu rõ được con người của mình. Nó biết cha nói không có sai, nó rất giống Hạ Cực, vĩnh viễn không biết cách yêu thương ngoời khác.
Hoặc cũng có thể nói với hai con người đó, yêu thương vốn là một phạm trù mà bọn họ vĩnh viễn cũng không có cách nào hiểu được.