Bữa tiệc tối mừng sinh nhật ba mươi bảy tuổi của y được tổ chức rất náo nhiệt, nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, những vị tai to mặt lớn trong giới giải trí, cả chính khách, toàn bộ cổ đông đều có mặt. Ai nấy đều gọi y một tiếng “Tổng giám đốc Đường”. Một số người thấy y còn độc thân, liền giả bộ như vô tình muốn tạo quan hệ này nọ với, những lúc đó y chỉ cười có lệ, còn đáp án gì cũng không cho.
Đan Á Đồng cũng gấp gáp từ Mỹ trở về tham gia bữa tiệc. Y nhìn người vây quanh Đan Á Đồng, cười gượng, lại không biết nên nói cái gì với người nọ.
“Tổng giám đốc” nhìn người kia đem Tiếu Tử Mặc quăng qua một bên đi về hướng mình, khóe miệng y bất giác cong lên, đợi đến khi người nọ gọi, y cười nói “Nghe nói cậu mới từ Mỹ về, mệt không?”
Người nọ cong cong khóe miệng “Vẫn ổn, nói thế nào cũng là sinh nhật anh, tôi đương nhiên trở về rồi.” Không phải cười khách sáo, mà là chân thật, mang theo độ ấm.
Tay nắm chặt ly rượu, trong lòng chua xót “Cám ơn cậu.”
“Không có chi.” Người nọ lấy ra một một sợi dây chuyền, mặt dây bằng ngọc bích, có một cảm giác thu hút khó nói thành lời “Đây là lúc đi dọc đường phố bên Mỹ, ghé một cửa hàng thấy. Nghe chủ quán nói, vòng này có thể đem hạnh phúc đến cho người đeo nó. Tôi cũng không biết thật giả thế nào, thôi cứ coi như lời chúc tốt đẹp đi.”
“Thế à, thằng nhóc cậu cũng hiểu được tôi cô đơn một mình đáng thương thế nào, nên mới tống vật này cho tôi hả?” Mặc dù nói vậy nhưng vẫn thò tay ra cầm lấy cái vòng, cẩn thận nắm trong tay, trên mặt là nụ cười yếu ớt cơ hồ như không còn tí sức lực nào “Tôi cũng không biết từ khi nào cậu lại mê tín như thế đó.”
Đan Á Đồng rủ mí mắt xuống, nhìn những ngón tay trắng bệch, lộ rõ cả khớp xương, dời tầm mắt, duy trì nụ cười cứng ngắc, cũng che đi vẻ áy náy trong mắt mình.
Cậu không phải không biết tâm ý của Đường Nguyễn Khanh, chỉ là biết được quá muộn. Dù đã trải qua một kiếp, cậu cũng không biết thiếu niên ngày xưa luôn cười rạng rỡ lại có tâm tư khác với mình.
Cũng có lẽ… Là kiếp trước chỉ mải quan tâm bản thân mà không biết được người bên cạnh có tình cảm gì với mình. Giới giải trí quá mức thực dụng, quá mức phức tạp, tình yêu lại không đáng tin cậy, mà cậu vốn cũng không phải người dễ dàng tin tưởng người khác.
“Cùng tôi ra ngoài uống một ly đi.” Người đàn ông đến tuổi trung niên, gương mặt đầy vẻ mỏi mệt, dù cho thoạt nhìn vẫn như thời trẻ, nhưng không thể che hết được sự ủ rũ nơi đáy mắt. Y nhìn Đan Á Đồng, lúc nói chuyện mang theo chút cầu xin.
“Ừ, lúc tôi mới đến, thấy trăng bên ngoài cũng đẹp lắm.” Những người sống trong giới giải trí nói chuyện luôn màu mè như vậy đấy.
Hai người ra khỏi tòa nhà, tuy nói là ra ngoài uống cùng nhau, nhưng cả hai lại chẳng ai có ý định uống rượu. Đặt ly rượu lên chiếc ghế dài khắc hoa trong vườn, ngẩng đầu nhìn mảnh trăng khuyết nơi không trung rồi cùng lâm vào trầm mặc.
“Rất nhiều năm trước, tôi đã nghĩ đến cảnh bản thân cùng người mình yêu thương ngồi trên ghế ngắm trăng rằm.” Y mở miệng, miễn cưỡng cười, nói “Lúc trai trẻ luôn nghĩ đến mấy thứ tốt đẹp lại phi thực tế như thế đấy.” Tốt đẹp đến độ bây giờ y không có dũng khí quay đầu lại nhìn về quá khứ.
Nghe những lời này, lông mi thật dài của thanh niên run rẩy, thật lâu mới cười gượng một cái “Lúc còn trẻ thì luôn…” Cậu muốn nói là thường mơ mộng lại không đáng tin, hoặc có lẽ thật tốt đẹp, nhưng trước khuôn mặt này, dường như từ ngữ nào cũng không thể dùng.
Lần đầu tiên thấy người này bị bí từ, y cười cười, nhấp một ngụm rượu “Nhưng tôi không hối hận, tôi không hối hận sáng sớm hôm đó gặp được người ấy, không hối hận vì dần thích người ấy, cũng không hối hận khi còn trẻ đã kỳ vọng đến ngây thơ như vậy.”
Thanh niên lẳng lặng nghe, khóe miệng có chút cong lên.
“Tôi nghĩ, nếu như được quay trở lại quá khứ, tôi nhất định nói cho người ấy biết tấm lòng của mình. Mặc kệ người ấy có thể tiếp nhận tôi không, cũng không cần phải kiêng dè người đó có người yêu hay chưa, ít nhất… Muốn người kia biết rõ tôi yêu người ấy.” Y cười khổ “Nhiều năm như vậy, tôi không biết rốt cuộc mình đã đi nhầm bao nhiêu nước nữa, nếu như… Nếu như có thể, tôi thật sự hy vọng vào cái ngày đầu tiên gặp gỡ người ấy, cái ngày nhìn thấy người ấy té xỉu, có thể quan tâm đến người ấy, dù cho mặt dày cũng muốn làm bạn bên cạnh người ấy.”
Bàn tay cầm ly rượu có chút lạnh, thanh niên nghiêng đầu nhìn y cười trống rỗng, có chút ngẩng đầu, thở dài nói “Lúc đó anh ta bị cậu cả nhà họ Tiếu chèn ép, không có gia cảnh tốt, chỉ có thể điên cuồng lao vào quay phim, ra đĩa nhạc để sau đó chiếm được địa vị cao nhất, không để ai có thể khi dễ, hay… vũ nhục được.” Cậu cắn cắn môi dưới “Có lẽ khi đó anh ta căn bản cũng không có sức lực để yêu đương, cũng không hiểu yêu là gì đâu.”
“Đúng vậy, khi đó tôi không biết người ấy ở vị trí gì, hơn nữa tôi và kẻ hại chết người đó lại gần gũi như vậy.” Y đau đớn vùi đầu vào cánh tay mình “Khi đó tôi còn rất trẻ, căn bản không biết yêu là như thế nào.”
“Lúc hiểu ra, người kia đã không còn bên cạnh nữa.” Y hít sâu một hơi, đem mặt lộ ra, lại uống một ngụm rượu, nghiêng đầu nhìn thanh niên bên cạnh “Cậu nói, người như tôi có phải là rất buồn cười không?”
Tâm tình trong mắt thanh niên rất phức tạp, khóe miệng cậu giật giật, lại một lần nữa cảm giác mình không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ là thu hồi tầm mắt, nhìn sâm banh trong ly, uống một ngụm lớn “Cái này… Chẳng có gì buồn cười cả…”
“Không buồn cười sao?” Y cười phì một tiếng “Người mình yêu vẫn luôn bên cạnh, nhiều sơ hở như vậy mà bản thân lại không nhận ra, không buồn cười sao?”
“Không có, không phải anh không nhìn ra, mà vì người kia che dấu.” Thanh niên trầm giọng nói “Vốn cũng không phải là lỗi của anh.”
“Chỉ là không có duyên phận mà thôi, phải không, An Tước?” Y cười khổ “Chúng ta đã gặp nhau sớm như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả. Mà em và Tiếu Tử Mặc kiếp trước không hề quen nhau, nhưng bây giờ lại ở cạnh nhau, đây là duyên phận sao?”
Thanh niên nhìn y, như cũ không nói lời nào.
Y thở dài, đặt ly rượu xuống, vươn tay ra kéo thanh niên vào lòng “Tôi biết em đã không còn là Cảnh An Tước kiếp trước nữa, cái ôm này coi như món quà ngày sinh nhật cho tôi, được không?”
Thanh niên không từ chối, để mặc y ôm mình, mở tay ra ôm lại y, hai người không ai nói gì thêm, thanh niên lại phát giác bên cạnh mặt mình có cái gì ấm áp vừa xẹt qua, làm cho gương mặt của cậu ẩn ẩn đau nhức.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, từ trước tới giờ chứng kiến cũng không phải là đoàn viên, mà là chia lìa.
Thời gian sẽ không vì ai mà dừng lại, nhưng tiếng động huyên náo cũng có lúc trở nên yên tĩnh, y đứng trên ban công nhìn thanh niên cùng một người khác rời khỏi biệt thự, sau đó y thấy rõ ràng thanh niên dừng một chút, rồi quay đầu lại.
Tầm mắt của y chưa bao giờ rõ ràng như thế, y thấy thanh niên nói, thực xin lỗi.
Mà người nọ có lỗi gì đâu, từ đầu đến cuối chỉ là bản thân đơn phương mà thôi, em ấy không biết, cũng không cần biết rõ.
Nhưng, ba chữ kia lại làm nội tâm y đau nhức triệt để.
Nhìn thanh niên từng bước một ra khỏi tầm nhìn của mình, y nhắm mắt lại, đi vào một căn phòng, kéo bức màn lại, giống như là đóng cửa mối tình si này.
Trong phòng không có mở đèn. Nơi căn phòng ánh sang mờ mờ, y lấy ra sợi dây chuyền người nọ đưa cho, đưa gần môi nhẹ nhàng hôn lên “Tạm biệt, hẹn gặp lại, tình yêu của tôi.”
Dù cho đây không phải món quà đại biểu cho tình yêu, nhưng y vẫn đeo trên cổ mình. Nếu như người nọ cho rằng cái này có thể đem lại hạnh phúc cho y thì chính mình cứ nghe theo đi, hạnh phúc hay không hạnh phúc thì liên quan gì.
Mở máy tính lên, bật ca khúc của người nọ, sau đó nhắm mắt lại nhớ lại những ngày đã qua, bất tri bất giác lâm vào cảnh mộng.
Té xỉu, văn phòng của ba, ra khỏi phòng, sau đó trao đổi công việc, hóa ra bản thân chưa từng tới gần em. Nếu như… nếu như… nếu như sớm bước tới gần người nọ thì tốt rồi.
Từ cơn mơ tỉnh lại, y phát hiện bản thân không phải ngồi trên mặt ghế, mà đang nằm trên chiếc giường mềm mại. Là ai đã đưa y về phòng sao?
“Cậu ba, tới giờ đi làm rồi, không là trễ đó.” Gần đây má Trương luôn đứng ngoài cửa nói với y như vậy.
Cậu ba? Đây là chuyện bao nhiêu năm trước rồi? Lúc đó bản thân mới hai mươi ba, hai bốn tuổi, tuổi trẻ khí thịnh.
Là mộng sao? Y lâm vào trong cảm xúc chờ mong mãnh liệt rồi sao.
Đi đến công ty, nhìn bầu trời bao la xanh thẳm bên ngoài, tất cả đều rất chân thật, loại chờ mong trong nội tâm cơ hồ khiến y không thể hô hấp.
Cứng ngắc đè xuống nút tầng trệt, lần đầu tiên y cảm thấy, hóa ra tốc độ của thang máy lại chậm như vậy.
Vội vàng đi đến hành lang, y cứng ngắc dừng lại, không ai, không có ai trên hành lang.
Y nhìn bốn phía, không có ai như cũ, người nọ đi đâu rồi? Rõ ràng lúc đó, em ấy ở chỗ này mà. Lúc đó, người ấy chỉ vào một con bướm rồi nói, thật thú vị khi thấy một con bướm có thể bay đến tầng thứ .
Y nhìn trên cửa sổ bằng thủy tinh, đúng là có một con bướm trắng đậu đó. Có bươm bướm, nhưng người nhìn bướm đậu lại không biết ở nơi nào.
Y kinh ngạc nhìn con bướm, quả nhiên là hy vọng xa vời sao?
“Anh đang nhìn gì thế?” Thanh âm quen thuộc ở đằng sau vang lên, cái giọng nói lưu lại trong đầu suốt mười lăm năm qua, hôm nay chính thức nghe được, y lại cảm thấy giật mình không thể tin được.
Chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy người nọ đứng tắm mình dưới tia nắng ban mai, những sợi tóc nhỏ vụn dán ở trán, mang theo nụ cười ấm áp, giống như ánh nắng rực rỡ nhất thế gian này, chiếu vào lòng y.
Cổ họng y khô khốc, muốn nói, tôi đang nhìn bướm. Muốn nói, tôi đang đợi một người.
Nhưng đến lúc này, y một chữ cũng nói không thành lời, tầm mắt từ từ bắt đầu mơ hồ.
Người nọ chậm rãi đến gần, tầm mắt cuối cùng rơi lên con bướm trắng nghỉ nơi ở cửa sổ thủy tinh “Anh đang coi… bươm bướm ở đây à?”
“Ừ…” Y mở to hai mắt, mỉm cười nói “Tôi đang chờ con bướm dừng lại.”
Người nọ rõ ràng có chút kinh ngạc “Dừng lại ở tầng hai mươi ba sao?”
“Đúng vậy, nhà này tuy cao, nhưng chỉ cần con bướm không bỏ cuộc, cứ bay lên từng tầng từng tầng một, rồi cũng đến đây thôi.” Y nhìn người trẻ tuổi bên cạnh “Nhất định sẽ đến.”
Người nọ nhíu mày, gật đầu “Hình như, cũng hợp lý.”
Sao lại không hợp lý cho được? Bây giờ, không phải tôi đã đến bên cạnh em sao? Y cười, cười đến hốc mắt có chút đỏ lên “Cuối cùng đến rồi.”
“Cái gì?”
“Không có gì.”
Lúc này đây, để tôi cầm tay em, không bao giờ buông ra nữa.