Dường như chỉ trong một đêm, vai công tử Liên Dư của Đan Á Đồng đã được rất nhiều người yêu thích, ngay sau đó Đan Á Đồng cũng được giới truyền thông cùng các fan gọi là công tử, lượng tiêu thụ album đầu tay của cậu cũng tăng lên lên rất nhiều, ca khúc ‘Ngàn năm’ do cậu trình bày trở thành một hit lớn. Thậm chí ca khúc cover ‘Quay về’ cũng nhận được nhiều lời khen ngợi, điều này đã làm cho nhiều người có một cái nhìn hoàn toàn mới về Đan Á Đồng.
Mắt nhìn tấm ảnh ở góc phải, Tiếu Kỳ Thậm gấp lại cuốn tạp chí trong tay, xem ra Đan Á Đồng thật sự nổi tiếng rồi, cứ chọn đại một cuốn tạp chí là cuốn nào cuốn nấy đều có tin tức về cậu, công tử à? Xưng hô thế này cũng thật không sai.
Đan Á Đồng mở to mắt, những tia nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên trên gương mặt cậu. Cậu chậm rãi ngồi dậy, nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh, một lúc mới nhớ ra được đây là một phòng khách trong biệt thự của Tiếu Kỳ Thậm, chứ không phải ở nhà cậu.
Cầm điện thoại đặt ở đầu giường lên coi, đã là hơn h, cậu ngồi dậy xoa nhẹ cái trán rồi xuống giường rửa mặt.
“Giờ người kia nhảy lầu tự sát, cậu với cô ta lại có chút quen biết, nếu mà đám phóng viên thấy cậu thế nào cũng nhảy xổ vào quấn lấy, vậy nên hai ngày nay cậu không được nhận phỏng vấn của phóng viên nào nhé.”Tạ Huân dựa lưng vào chiếc ghế sofa mềm mại, sau một hồi lâu mới thở ra một hơi, giọng nói không biết là thương xót hay là thông cảm “Chỉ là một người đàn ông thôi mà, tội gì phải đến nước này.”
Tiếu Kỳ Thậm khẽ nhíu mày, hắn thật không ngờ sáng sớm nay Tạ Huân đến tìm hắn lại là để nói cho hắn tin tức như vậy.
Trên lầu truyền đến tiếng bước chân cắt ngang lời Tiếu Kỳ Thậm định hỏi, Tạ Huân tò mò nhìn về phía đầu hành lang, chỉ thấy một cậu trai mặc quần áo màu trắng đang đứng bên cửa sổ nơi góc hành lang, mái tóc màu cây đay dưới ánh mặt trời trở nên có chút chói lọi.
Đan Á Đồng? Tạ Huân lén nghiêng đầu sang liếc Tiếu Kỳ Thậm một cái, hắn rõ ràng là đã để Đan Á Đồng qua đêm tại biệt thự. Nếu không phải sáng nay mọi sự chú ý của phóng viên đều dồn hết lên việc nữ diễn viên Hàn Tinh đêm qua nhảy lầu tự sát, thì sáng nay đầu mục các báo hẳn là “Tiếu Thiên vương mang ngôi sao mới nổi Đan Á Đồng về qua đêm tại biệt thự của mình.”
“Chào Tiếu ca, anh Tạ.” Dường như không có phát hiện ra sắc mặt không tốt lắm của Tạ Huân đang nhìn mình, Đan Á Đồng mang theo nụ cười nhạt ngồi ở một bên trên ghế sofa “Vừa nãy em nghe anh Tạ nói là có ai đó tự sát, chuyện gì xảy ra thế ạ?”
“Là một người trong công ty chúng ta, Hàn Tinh đêm qua đã tự sát.” Giọng của Tạ Huân có chút trầm thấp “Chưa kịp đưa đến bệnh viện thì đã qua đời rồi.”
“Hàn Tinh?” Đan Á Đồng vừa mới nhận ly nước từ tay người giúp việc, giật mình một cái, mu bàn tay lập tức cảm thấy nóng rát.
“Tay sao rồi?” Tiếu Kỳ Thậm lo lắng lên tiếng hỏi, vội vàng đứng dậy lấy đi ly nước trong tay cậu, chỉ thấy trên mu bàn tay trắng nõn của Đan Á Đồng đã có một mảng đỏ lên, nhịn không được cau chặt lông mày “Tay đỏ lên thế này, có đau không?”
Bừng tỉnh lại, Đan Á Đồng mỉm cười rút tay về “Không có việc gì ạ.”
Tuy biểu hiện của Đan Á Đồng vẫn rất thoải mái, nhưng Tiếu Kỳ Thậm lại cảm thấy cái mảng đỏ bừng trên mu bàn tay kia lại vô cùng gai mắt.
“Cậu chủ.” Một người giúp việc lấy ra hộp thuốc, Tiếu Kỳ Thậm nhận lấy, lấy ra một tuýp thuốc trị bỏng, ngồi xuống cạnh Đan Á Đồng, không nói không rằng đã kéo tay Đan Á Đồng qua “Á Đồng, đừng bảo anh Tiếu không dạy cậu, đôi tay nghệ sĩ lúc nào cũng có thể lên màn ảnh, không giữ gìn sao được, cho nên cậu phải ngoan ngoãn bôi thuốc mới được.”
Thuốc mỡ lạnh buốt khi bôi lên chỗ bị bỏng, liền tạo nên một cảm giác mát lạnh, Đan Á Đồng bình tĩnh cúi đầu nhìn người đàn ông đang bôi thuốc cho mình, đúng lúc này, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt lộ rõ sự vui vẻ “Tốt lắm, lát nữa về nhà phải nhớ bôi thuốc nhé, trong nhà cậu có hộp thuốc không?”
“Có ạ.” Có chút rời tầm nhìn, nhìn những bông hoa nở xòe bên ngoài cửa sổ.
Đặt lại tuýp thuốc vào lại hộp, Tiếu Kỳ Thậm sờ sờ đầu cậu, thuận tiện kéo sự chú ý của người nọ về “Vừa nãy… sợ lắm à?”
Đầu Đan Á Đồng thấp xuống một chút, có lẽ chỉ trong nháy mắt “Không có.” Câu trả lời thật ngắn gọn và bình thản, ngoài ra thì không còn gì khác nữa.
Tuy không nhìn thấy mặt chàng trai, nhưng Tiếu Kỳ Thậm nghĩ, có lẽ biểu lộ trên mặt của thiếu niên cũng bình tĩnh như giọng nói của cậu.
Ngồi đối diện hai người, Tạ Huân lại thấy, lúc chàng trai chưa trả lời, cậu vô ý cắn môi dưới một chút, gương mặt vốn tái nhợt giờ dường như càng thêm xanh xao.
“Giờ dùng bữa sáng đi, tôi có nghe nói gần đây lịch trình của cậu khá dày, không ăn sáng đầy đủ là không chịu nổi đâu.” Cầm tay thiếu niên, hắn dẫn cậu đi đến phòng ăn.
Nhìn bàn tay bị nắm lấy, Đan Á Đồng nhíu mày, cũng không trực tiếp tránh ra, nhưng lúc ngồi xuống, liền lén gỡ tay Tiếu Kỳ Thậm ra, rồi ngồi xuống đối diện Tiếu Kỳ Thậm.
Đi đằng sau hai người dường như đã sớm thành vô hình, ánh mắt Tạ Huân phức tạp nhìn Đan Á Đồng có thể gọi là dáng vẻ dùng cơm thanh lịch, tư liệu về Đan Á Đồng hắn có biết, xuất thân không tốt, nhưng lúc này mọi cử chỉ đều lộ ra sự tự nhiên khó nói thành lời cùng vẻ lịch lãm, thậm chí rất đẹp mắt, so với Tiếu Kỳ Thậm ở đối diện thì không có chút thua kém.
Dùng hết bữa sáng, Đan Á Đồng nhận khăn mặt từ một người giúp việc, chống cằm mỉm cười với cô gái đó, lau lau khóe miệng “Tôi ăn ngon lắm, cảm ơn đã chiêu đãi.”
Tiếu Kỳ Thậm đặt ly sữa trong tay xuống, cười nói “Á Đồng không cần khách sáo, chúng ta giờ coi như là bạn bè phải không? Đối đãi bạn bè còn cần khách sao như vậy à?” Thiếu niên ngồi đối diện hắn chỉ cười cười, không phản bác cũng như không tỏ ra đồng ý, nên nhất thời bầu không khí có chút cứng lại.
“Hai ông trẻ nghe tôi nói cái, hai đứa đêm qua sao tự tiện về trước một mình thế?” Tạ Huân tức thời đánh vỡ bầu không khí cứng ngắc.
“Sao lại là một mình, em và Á Đồng là hai người mà?” Tiếu Kỳ Thậm cười tủm tỉm dựa vào thành ghế, bộ dạng côn đồ, nhưng cho dù là thế thì người nào thấy vẫn là cảm thấy người đàn ông này chính là con cưng của ông trời, đẹp trai vô cùng.
Cũng bởi vì là hai người nên tụi bây mới làm cho người ta càng thêm đau đầu à, nhớ lại thái độ kì lạ của Đường Nguyễn Khanh dành cho cậu bé này, Tạ Huân trầm ngâm nói “Á Đồng, em đã xác định đóng phim ‘Ngàn năm’ à?”
“Vâng, sao thế ạ?” Đan Á Đồng có chút nhướng mày lên, trong nháy mắt cực kỳ giống người nào đó, khiến cho Tạ Huân hơi sững sờ.
Bừng tỉnh lại, Tạ Huân đốt một điếu thuốc, thở dài nói “Dù cho tổng giám đốc Đường không đồng ý em vẫn đóng tiếp bộ phim này à?”
Nữ giúp việc lấy ra một cái gạt tàn đặt trên mặt bàn, phát ra một tiếng động nhẹ.
Đan Á Đồng một tay chống cằm, đôi mắt màu nâu bình tĩnh nhìn Tạ Huân, khóe miệng như trước có chút hướng lên “Không sao ạ, anh ta không muốn em đóng, em lại càng muốn thử đóng.”
Tạ Huân cho rằng cậu chỉ là đang giận lẫy, hoặc chỉ vì mới nổi tiếng một chút mà đã kiêu ngạo. Nhưng hắn lại phát hiện ra trong mắt thiếu niên không có vẻ tự phụ, dường như chỉ là vừa trần thuật lại một sự thật, bình thản đến làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Người này chỉ mới có chút tiếng tăm, lại có thể rõ ràng không để ý chút nào nói ra lời như vậy, tính cách như thế, tính cách như thế… Tại sao một cậu bé chỉ mới tuổi lại có thể nói những lời như thế?
Tạ Huân đột nhiên đứng dậy, bởi vì động tác quá mạnh, nên làm chiếc ghế gỗ lim ở bàn ăn cơm đổ rầm ra mặt đất, tạo nên một âm thanh vô cùng nặng nề. Thần sắc hắn hơi bối rối nhìn thiếu niên trước mắt, bởi vì hắn nhớ rõ, cũng đã từng có một người như vậy không đếm xỉa gì tới lời của người khác. Khi đó, người đàn ông kia như một vị vua đứng ở đỉnh cao trong giới giải trí, cho dù là như vậy, giờ nói ra những lời này. Trên mặt cũng không có chút nào là không bỏ được.
“Cậu…” Giọng nói Tạ Huân có chút run rẩy, điếu thuốc cầm trên tay cũng có chút run run “Cậu là ai?”
Tiếu Kỳ Thậm yên lặng ngồi ở một bên, thấy hình ảnh quỷ dị cũng không chen vào nói, chỉ là ánh mắt dần dần rơi lên người Đan Á Đồng.
Đan Á Đồng nhìn biểu lộ kinh hoảng của người đại diện nổi danh trong giới này, đột nhiên cười ra tiếng “Anh Tạ, em chỉ nói ra suy nghĩ của mình, cũng không phải là để khủng bố gì, sao anh lại bị dọa như thế này chứ?”
Nhìn thiếu niên cười như mặt trời tỏa nắng, Tạ Huân mới cảm giác bản thân đúng là chuyện bé xé ra to, chẳng lẽ là vì gần tới ngày giỗ của người kia rồi, dạo này vội vàng giúp công ty chuẩn bị một buổi tiệc tối tưởng niệm, nên bản thân mới khẩn trương như vậy?
“Không có, vừa rồi không để ý điếu thuốc nên thấy nóng, thất lễ, thất lễ, haha.” Tạ Huân cười lớn, dựng cái ghế bị đổ ngã lên, sau đó ngồi xuống nói “Phải rồi, Á Đồng, hôm nay em không có thông báo gì mới à?”
“Có ạ.” Đan Á Đồng nhe răng cười, có đến hơn cuộc gọi nhỡ trong điện thoại “Chẳng qua sáng thì không muốn nghe thôi.” Vừa mới dứt lời, điện thoại lần nữa vang lên, Đan Á Đồng nhún vai, mở nắp điện thoại ra.
“Đan Á Đồng, cậu đang ở đâu hả?” Điện thoại truyền đến âm thanh rõ ràng đang đè nén cơn giận dữ, có vẻ là nếu không cẩn thận một cái là sẽ nổ tung.
“Lộ Phàm, buổi sáng tốt lành, giờ tôi đang ở cùng với anh Tạ Huân, có chuyện gì chúng ta sẽ đến công ty gặp sau nha.” Giọng nói Đan Á Đồng bình thản, không có chút biểu hiện nào là đang nói dối.
“Tạ Huân?”
“Ừ, sáng nay gặp được anh Tạ, sau đó cùng đi ăn sáng, cũng xong rồi.” Trong lời của Đan Á Đồng không có một câu nào là nói dối, chỉ là nói không hết sự thật mà thôi.
Tiếu Kỳ Thậm nhìn cậu trai cười như con cáo, đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, tuy rằng mới không lâu trước đó nghe được tin một nghệ sĩ trong giới tự sát chết.
Tạ Huân nhìn Tiếu Kỳ Thậm, che lại sự phức tạp trong ánh mắt nói “Đi thôi, hôm nay tôi lái xe tới.”
Tình cảm của Tiếu Kỳ Thậm đối với Đan Á Đồng hắn đã rõ ràng, nhưng hắn cũng nhìn ra, thiếu niên này căn bản không phát giác ra tình cảm của Kỳ Thậm, huống chi còn có một Đường Nguyễn Khanh khó lường, con đường tình yêu này của Tiếu Kỳ Thậm sẽ vô cùng khó khăn, ai cũng đoán không được kết quả.
Xe rời khỏi biệt thự của Tiếu Kỳ Thậm, Đan Á Đồng nhìn bên ngoài cửa sổ, đột nhiên lên tiếng hỏi “Hàn Tinh, sao lại tự sát ạ?”
Tiếu Kỳ Thậm mắt nhìn Đan Á Đồng “Cậu có biết chuyện cô ấy cùng nam diễn viên Cố Sâm của công ty giải trí Taylor hẹn hò không?”
Đan Á Đồng nhíu mày, nhẹ gật đầu.
“Hai người bọn họ đã bên nhau năm, giờ Cố Sâm lại làm cho một người phụ nữ khác sinh con cho hắn, cho nên…” Tiếu Kỳ Thậm mắt nhìn Đan Á Đồng đang trầm mặc, không nói hết lời.
Đan Á Đồng cũng không hỏi tiếp, cậu chỉ nhìn những cảnh vật vụt nhanh bên ngoài cửa sổ, khóe miệng giương lên một nụ cười châm chọc “Tình yêu trong giới giải trí không phải là thế này sao? Cô ấy tội gì phải…”
Hồi đó, cô gái ấy với gương mặt hạnh phúc, kiên định đối mặt với giới truyền thông công khai mối tình lãng mạn thời thiếu nữ của chính mình, liệu cô ấy có bao giờ nghĩ tới kết cục như bây giờ không?
Tiếu Kỳ Thậm lại nhìn thấy vẻ giễu cợt trên mặt Đan Á Đồng, trong nội tâm ẩn ẩn sự bối rối không nói thành lời cùng một cảm giác mất mát ức chế không rõ.