Hàn Lâm Nhi mà Cố An Kỳ diễn là cô gái có cá tính hoạt bát, tương đối hướng ngoại. Tuy từ nhỏ đã mắc bệnh tim nhưng không giống mọi người nghĩ, yếu ớt nhập viện, sau đó trải quá những ngày tháng đau buồn bi thảm ở đây. Cô vẫn rất vui vẻ, rất tích cực, cố gắng dùng cách của mình để sống sót, khi đối mặt với mọi người cô đều nghịch ngợm gây sự, khiến người ta vừa yêu lại vừa hận.
Chẳng qua, tất cả chỉ là mặt nạ giả dối của cô mà thôi, cô cũng không hề vui vẻ, vô lo vô nghĩ, không quan tâm cái nhìn của người khác với bệnh tình của mình như cô vẫn thể hiện ra bên ngoài, chỉ cô biết, cô tự ti vì bệnh tật bao nhiêu. Sự nhạy cảm trong lòng cô kỳ thật vẫn sợ hãi người xung quanh biết cô bị bệnh tim bẩm sinh, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt thương hại. Cô đã trải qua hai mươi năm với nỗi tự ti như thế.
Cô vẫn nghĩ con đường đi của cô còn rất dài, cô có thể vẫn sống như vậy, nhưng ông trời như trêu đùa cô, vào sinh nhật hai mươi tuổi của cô tuyên án cuộc đời cô chỉ còn lại hai năm, cho dù nằm viện và kết hợp trị liệu, cũng chỉ có thể kéo dài thêm được vài năm nữa. Sau khi biết sự thật Hàn Lâm Nhi không hề do dự đã làm ra quyết định lớn nhất, cũng bốc đồng nhất cuộc đời —— cô lén trốn ra khỏi bệnh viện.
Cô hy vọng khi khoảnh khắc tử thần đến bản thân không còn gì phải hối tiếc. Cô cũng khát vọng được chiêm ngưỡng thế giới rộng lớn. Cô không muốn khi sinh mệnh mình đang từ từ biến mất cô chỉ có thể nằm trên giường ở bệnh viện, phản chiếu vào đôi mắt là thế giới màu trắng cùng với cha mẹ đang đau thương, khổ sở rơi nước mắt.
Hàn Lâm Nhi là người tinh tế, mẫn cảm, thoạt nhìn nghịch ngợm gây sự, tuy hay đùa dai nhưng luôn có giới hạn, tự có chừng mực.
Giấu trong nụ cười vui vẻ, hoạt bát là sự tự ti, giấu trong sự giảo hoạt là sự ngốc nghếch, giấu trong sự dũng cảm là trái tim yếu đuối.
Cố An Kỳ hít sâu một hơi, bắt đầu nhập vai, cô là Hàn Lâm Nhi, mà Hàn Lâm Nhi chính là cô.
“Action!”
Đây là ngày đầu tiên Hàn Lâm Nhi chuyển đến thành phố lớn xa lạ, cô thuê một căn nhà trọ vừa phải ở vùng ngoại ô, một phòng ngủ một phòng bếp, không có phòng khách, tuy vậy cô vẫn rất vừa lòng. Hàn Lâm Nhi hơi cúi người xuống, ngón tay như có linh tính, nhẹ nhàng chạm vào cái gì đó trong không khí.
Trần Văn Nhã nhìn theo đường tay cô chậm rãi mơn trớn, dần dần vẽ ra một hình ảnh trong đầu. Cô đặc biệt chú ý đến động tác trên tay Cố An Kỳ.
Ngón tay Cố An Kỳ vừa dài vừa nhỏ, bàn tay hơi mảnh mai, dần dần di chuyển từ trước người ra phía sau. Động tác này có vẻ như lơ đãng, giống như Cố An Kỳ chỉ làm trong lúc vô ý, nhưng chính sự lơ đãng này lại làm cho hành động mơn trớn của Cố An Kỳ trông không hề cố ý, hơn nữa cũng khiến cho toàn bộ động tác của cô “sống động”.
Trần Văn Nhã nhìn cô đi từ đầu này sang đầu khác, dễ dàng đoán ra đó là chiếc ghế sô pha. Tay cô khéo léo vẽ hai vòng cung ở hai đầu sô pha, tạo cảm giác tay vịn hình tròn.
Không có đạo cụ mà có thể diễn tới mức như vậy, quả thật không đơn giản. Rất tốt, đúng là rất tốt, Trần Văn Nhã gật đầu.
Cố An Kỳ không để ý vẻ mặt của những người khác, hoàn toàn đắm chìm trong diễn xuất.
Hàn Lâm Nhi thở nhẹ ra một hơi, xoa bóp thắt lưng: “A, một cuộc sống mới sẽ được mở ra ở đây. Ha ̄ ”
Cô nheo mắt nhìn xung quanh một vòng, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, trong đôi mắt long lanh tràn ngập hy vọng.
“Cốc cốc cốc.” Lâm Phàm Bình gõ cửa.
Sao mình vừa tới đã có người đến rồi ? Hàn Lâm Nhi buồn bực đứng lên. Cô không mở cửa ngay mà nhòm vào mắt mèo không tồn tại nhìn xung quanh. Động tác này tuy nhỏ nhưng cũng thể hiện rất rõ cô đã thực sự dung nhập vào kịch bản. Một cô gái độc thân sống một mình sẽ phải càng chú ý đến an toàn của mình hơn.
Hàn Lâm Nhi nhìn người đàn ông bình thường ngoài cửa lại càng cảm thấy kỳ quái, anh ta tới đây làm gì ?
Cô kéo mở cửa, nở nụ cười ngoan ngoãn: “Xin hỏi anh là?”
“Tôi ở phòng 403 bên cạnh cô, vị tiểu thư này, có thể phiền cô nhanh chóng dọn đồ của cô đi không?” Lâm Phàm Bình thành thật chính trực nói, “Đặt đồ ở giữa đường sẽ chắn đường đi của người khác. Bà Đồng lên xuống cầu thang cũng bất tiện.”
Ở góc độ Lâm Phàm Bình không nhìn thấy Hàn Lâm Nhi làm một vẻ mặt xem thường, sau đó cúi đầu, tỏ vẻ có lỗi: “Ngại quá, tôi vừa đến, có vài thứ chưa kịp dọn.”
“Nếu cô cần chuyển cái gì hoặc cần giúp đỡ thì có thể nói với tôi, nhưng vẫn nên giải quyết đống đồ giữa đường này trước đi.” Lâm Phàm Bình không nghe ra hàm ý trong lời nói của Hàn Lâm Nhi, chỉ nghiêm túc nói , “Cô có thể chuyển vào trước rồi từ từ thu dọn sau cũng được, dù gì mấy đồ to thế này mà đặt giữa đường sẽ gây bất tiện cho rất nhiều người.”
“Vậy cảm ơn anh trước, nếu về sau có vấn đề gì mong anh giúp đỡ nhiều hơn.” Hàn Lâm Nhi tức đến nghẹn nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói, lễ phép nói.
“Mọi người đều là hàng xóm, không cần khách khí.” Lâm Phàm Bình cười ngây ngô gãi đầu, khóe mắt liếc nhìn Hàn Lâm Nhi.
“Cạch.” Sau khi cửa được đóng lại, Hàn Lâm Nhi lập tức bại lộ bản tính.
“Cái gì đây, người kia!” Hàn Lâm Nhi lẩm bẩm than thở, đôi lông mày xinh đẹp hơi cau lại, hiển nhiên là không hài lòng với hành động vừa rồi của Lâm Phàm Bình.
” Đặt ở giữa đường sẽ chắn đường người khác. Bà Đồng lên xuống cầi thang cũng bất tiện.’, ha, đùa nhau à!” Hàn Lâm Nhi học cách nói chuyện của Lâm Phàm Bình, trong lòng vô cùng tức giận, không phải cô không muốn thu dọn, kéo đồ vào nhà, chẳng qua bây giờ đồ đạc đã chiếm đầy chỗ, cô mới dọn được một góc nhỏ thôi, chưa có chỗ để, anh ta dựa vào cái gì mà chỉ trích, xen vào chứ?
“Dáng vẻ như ông già chỉ trích người khác, đúng là khiến người ta ngứa mắt mà.” Hàn Lâm Nhi bĩu môi, khinh thường nói.
“Hừ, cho anh đùa giỡn này.” Trên mặt Hàn Lâm Nhi hiện lên một tia giảo hoạt, “Không phải nói có vấn đề gì cũng có thể tìm anh sao? Chúng ta chờ xem. Hừ!”
Hàn Lâm Nhi đứng đối diện với cửa chun mũi, làm mặt quỷ, sau đó có vẻ như nghĩ đến cái gì đó, đi vào bếp rót cốc nước, đúng giờ uống một viên thuốc. Sắc mặt cô vẫn hồng hào nhưng không có quá nhiều huyết sắc. Đôi mắt cô vẫn nghịch ngợm trẻ con như trước, nhưng trong đó dường như lại thứ gì đó đang lắng đọng. Sau đó cô đổ chỗ nước thừa đi, dần dần co người lại vào một góc.
Kiều Trí Viễn dưới chân cứng lại, nhìm chằm chằm vào vẻ mặt Cố An Kỳ, đột nhiên giật mình nói không nên lời. Cố An Kỳ không thể hiện ra quá rõ, ngược lại còn mờ mịt, nhưng chỉ cần quan sát cẩn thận, có thể cảm giác được cô đã thay đổi.
Ánh mặt trời u buồn như hương thơm nhàn nhạt, vương vấn quanh quẩn bên cô. Dáng vẻ cô tươi cười giả tạo, cười đắc ý vui vẻ khi nghĩ ra trò đùa dai và sau khi uống thuốc có sự khác biệt rất nhỏ nhưng vô cùng tinh tế.
Cảm giác như vậy, bóng dáng như vậy, sự thay đổi như vậy, anh mới chỉ nhìn thấy trên một người. Cố An Kỳ trước mắt dần dần, dần dần chồng lên một người trong trí nhớ…
Huyên Di, Lâm Huyên Di, thần thái giống nhau, khí chất giống nhau… Cô và người kia quả thật rất giống.
Kiều Trí Viễn cứ như vậy nhìn Cố An Kỳ, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn. Điều này… sao có thể? ! Nét hấp dẫn của người kia sao lại tái hiện trên người co diễn viên nhỏ này được? !
“Anh Kiều?” Cố An Kỳ thấy ánh mắt Kiều Trí Viễn khác thường nhìn cô nên thăm dò, rụt rè thì thầm hỏi, “Anh… không sao chứ?”
Kiều Trí Viễn nhìn Cố An Kỳ đang vô cùng lo lắng khẩn trương đứng trước mặt, từ từ hoàn hồn: “Không sao, anh không sao.”
Kiều Trí Viễn day day huyệt thái dương, cố gắng làm mình tỉnh táo lại. Cố An Kỳ chỉ là diễn viên hạng ba, sao có thể có sự cao ngạo, khí chất như Lâm Huyên Di chứ? Người nhát gan, yếu đuối như thế sao có thể so sánh với nữ vương Lâm Huyên Di?
Người kia mạnh mẽ vô cùng, không bao giờ chịu cúi đầu trước ai, sao có thể giống Cố An Kỳ dùng giọng nói nhỏ bé, sợ hãi như thế nói chuyện với anh? ! Anh chắc chắn đã nhầm rồi, chắc chắn tại gần đây quá mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác. Kiều Trí Viễn tự nói với mình như thế, nhưng có lẽ ngay cả anh cũng không biết, hai tay của anh đã nắm thật chặt.
Mọi ngóc ngách trong lòng đều nhắc nhở anh người trước mắt là Cố An Kỳ, tuy vậy anh vẫn không quá tin tưởng. Trong lòng anh như mọc lên một cái cây, mỗi khi nhìn thấy Cố An Kỳ thì vẻ mặt lại khác thường.
Nhưng Cố An Kỳ không quá để ý đến Kiều Trí Viễn, chỉ kỳ quái nhìn anh. Người này có định quay phim nghiêm túc không? Sao cứ trưng cái vẻ mặt đó ra chứ? Cô không hề mang theo cảm xúc cá nhân, chỉ hoàn toàn, đơn giản đối xử với Kiều Trí Viễn như diễn viên đồng nghiệp, cũng không muốn vì tình cảm trong quá khứ mà hành động quá phận, tránh làm lộ thân phận.
Trần Văn Nhã nhìn hai người gật đầu, tuy rằng cô bất mãn với Kiều Trí Viễn lúc sau, nhưng lúc diễn với Cố An Kỳ vẫn rất tốt.
Sự kết hợp giữa Kiều Trí Viễn và Cố An Kỳ thoạt nhìn rất thú vị. Cô gật gật đầu, có vẻ càng tự tin hơn với lần quay tiếp theo, chỉ mong kết quả cũng tốt đẹp.