Tô Dật Phàm sau khi nhận được điện thoại của Cố An Kỳ thì đến văn phòng của đạo diễn Thiệu Văn Đình chờ đợi, đúng lúc chạm mặt Tống Khánh Phong. Thấy anh ta cứ mặt nhăn mày nhó, mất kiên nhẫn lật lật tờ báo trong tay, trong lòng anh đã hiểu, anh ta nghe thấy phong thanh nên muốn đến giành vai.
Tô Dật Phàm lịch sự chào hỏi anh ta rồi đợi Cố An Kỳ đi ra.
“A…” Trên mặt Cố An Kỳ mặc dù vẫn là nụ cười bình tĩnh như trước nhưng Tô Dật Phàm lại nhìn ra được sự vui mừng của cô. Xem ra cô đã được nhận vai này, khóe môi Tô Dật Phàm hơi cong lên, “Chào đạo diễn Thiệu.”
“Bạn trai của cô ư? Là người trong scandal đấy á?” Thiệu Văn Đình khẽ hỏi Cố An Kỳ.
“Vâng, ” Cố An Kỳ cười đến nheo mắt lại, nói xong đi lên kéo tay anh, “Tô Dật Phàm, bạn trai của cháu, mong đạo diễn Thiệu chỉ giáo nhiều hơn.”
“Chàng trai trẻ, ánh mắt cũng khá đấy. Có thể thu phục cô bé kia thì bản lĩnh của cậu cũng không phải nhỏ đâu.” Thiệu Văn Đình gật gật đầu nói với Tô Dật Phàm. Tô Dật Phàm cười không nói, quay đầu nhìn Cố An Kỳ.
Ba người nói chuyện với nhau, hoàn toàn bỏ mặc Tống Khánh Phong ở một bên. Tống Khánh Phong lúc này chẳng khác gì người vô hình, khôngđược ai để ý. Tống Khánh Phong ngại Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm có mặt ở đây nên không thể không biết xấu hổ thảo luận với Thiệu Văn Đình, đành phải nhịn nghe họ nói chuyện.
“Nhân vật nữ chính tôi đã xác định rồi.” Câu nói này của Thiệu Văn Đình chẳng khác gì ném cho Tống Khánh Phong một quả bom, “Chính là cô ấy, Cố An Kỳ. Tôi sẽ không mời nữ nghệ sĩ nào đến casting nhân vật này nữa.”
“Nhưng mà Toa Toa nhà chúng tôi…” Tống Khánh Phong vẫn làm hết phận sự đề cử Hứa Toa Toa, hy vọng Thiệu Văn Đình có thể thay đổi chủ ý.
“Cho dù Hứa tiểu thư có xuất chúng như thế nào đi chăng nữa thì cũng vô ích, tôi đã quyết định chọn Cố An Kỳ vào vai nữ chính rồi.” Thiệu Văn Đình quyết đoán trả lời, “Nếu không có việc gì khác thì mời anh về.”
Thiệu Văn Đình hiểu, diễn xuất của Hứa Toa Toa mặc dù xuất chúng, nhưng không được tôi luyện nhiều. Con đường diễn xuất của cô ta rất thuận lợi nên không có sự trưởng thành. Vì vậy mặc dù cô ta diễn tốt, nhưng vẫn tồn tại cảm giác “diễn”, chưa lột tả được toàn bộ hình ảnh, không như Cố An Kỳ, cô vô cùng linh hoạt, có thể điều chỉnh cảm xúc của mình vô cùng nhanh chóng. Cô ta vẫn luôn cho mình là ‘hậu’ , nhưng không tự thoát ra được khuôn khổ của bản thân. Cô ta không giống Cố An Kỳ nhìn nhận vô cùng thấu triệt, phá vỡ mọi khuôn khổ, không cần chính cô tự phong mình là “hậu”, mà mọi người sẽ tự gọi cô là “nữ hoàng” .
“Vậy… Xin hỏi vai nam chính ngài đã suy nghĩ đến ai hay chưa?” Tống Khánh Phong nhíu mày, anh ta hiểu rõ tính đại tiểu thư của Hứa Toa Toa, trừ nhân vật chính ra cô ta sẽ không diễn vai nào khác. Cô ta vẫn cho rằng với thân phận địa vị của mình không thể làm cái đệm hay công cụ lăng xê cho người khác. Nay Thiệu Văn Đình nếu đã mở miệng chọn Cố An Kỳ cho vai nữ chính, Hứa Toa Toa chắc chắn không còn khả năng tham gia bộ phim này.
“Cái này vẫn chưa,” Thiệu Văn Đình suy nghĩ rồi nói, “Có lẽ về phần nam diễn viên tôi sẽ mở cuộc tuyển chọn, đến lúc đó xem ai có khí chất phù hợp thì được.”
“Vậy, Kiều Trí Viễn nhà chúng tôi có tư cách tham gia tuyển chọn không?” Tống Khánh Phong vừa nghe thấy thì mừng như điên, như túm được cọng cỏ hi vọng, không hề bận tâm đến sự có mặt của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm.
“Cuộc tuyển chọn này là dành cho nam nghệ sĩ, chỉ cần là nam nghệ sĩ thì ai cũng có thể tham gia.” Thiệu Văn Đình mặc dù khó chịu Tống Khánh Phong, nhưng ông cũng không muốn chỉ vì một quản lý mà bỏ lỡ người có thể có điều kiện phù hợp với vai nam chính trong cảm nhận của ông.
Tô Dật Phàm nghe Tống Khánh Phong đề cập đến tên Kiều Trí Viễn thì liếc nhìn Cố An Kỳ theo phản xạ, dùng khẩu hình miệng hỏi: “Anh ta? Bạn trai trước của em à?”
Cố An Kỳ nhíu mày, ánh mắt ý hỏi: “Đúng vậy, sao thế?”
Tô Dật Phàm không nói gì, chỉ nhíu mày: “Đạo diễn Thiệu, không biết bao giờ thì tổ chức cuộc tuyển chọn?”
“Cậu cũng muốn đến tham gia à?” Thiệu Văn Đình đánh giá Tô Dật Phàm một chút, “Ừ, vóc dáng cũng không tệ, đến thời điểm tôi sẽ báo tin cho các tòa soạn.”
Cố An Kỳ trợn tròn mắt nhìn Tô Dật Phàm, không phải anh đã vượt qua cuộc tuyển chọn của Jim Victoria rồi sao? Tháng trước anh còn ra nước ngoài quay phim, sao bây giờ lại đổi ý? Đột nhiên muốn diễn phim của Thiệu Văn Đình?
Tô Dật Phàm chiếm được đáp án vừa lòng, dắt Cố An Kỳ ra khỏi phòng làm việc của Thiệu Văn Đình.
“Phim của đạo diễn Jim anh định làm thế nào?” Cố An Kỳ cau mày hỏi, “Nếu anh vi phạm hợp đồng thì phải chịu tổn thất rất lớn. Danh dự của anh cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng đó.”
“Anh chưa từng đồng ý sẽ diễn bộ phim kia nên tất nhiên chưa ký hợp đồng.” Tô Dật Phàm cười nói.
“Sao lại thế được? Rõ ràng Dương tiên sinh nói anh đã vượt qua cuộc tuyển chọn mà …” Cố An Kỳ sửng sốt.
“Đúng, sau khi vượt qua cuộc tuyển chọn, anh từ bỏ.” Tô Dật Phàm cười vuốt tóc Cố An Kỳ.
Tô Dật Phàm sẽ không nói cho Cố An Kỳ biết, bởi vì lúc ấy tình hình của Cố An Kỳ không mấy lạc quan, anh không có tinh thần ra nước ngoài quay phim, cho nên sau khi vượt qua casting, anh đã từ chối cơ hội được diễn phim điện ảnh Hollywood. Danh, lợi đối với anh đã không còn quan trọng, người trước mắt mới là bảo vật vô giá của anh. Nếu tình hình Cố An Kỳ chuyển biến xấu, anh nghĩ anh sẽ hối hận cả đời. Anh từ chối một cơ hội tuyệt vời chỉ để ở lại trong nước chăm sóc cho cô.
Anh thật sự rất sợ sẽ mất cô một lần nữa.
An Kỳ vì anh, có thể chịu đựng việc bị hắt axit mà vuột mất cơ hội được tuyển chọn. Vậy vì sao anh không thể vì Cố An Kỳ bỏ xuống cơ hội đó, thả chậm bước chân để xuất phát cùng cô chứ?
“Anh… Anh…” Cố An Kỳ lắp bắp, một lúc cũng không thể thốt ra từ thứ hai.
“Đừng nghĩ nhiều, để ý chuyện của anh và em là được.” Tô Dật Phàm nhìn vẻ mặt của Cố An Kỳ là biết cô đang nghĩ gì, cười ôn hòa.
“…” Cố An Kỳ im lặng, qua một lúc lâu mới hỏi tiếp, “Vậy sao sau khi anh nghe thấy tên Kiều Trí Viễn lại tích cực tham gia?”
Cố An Kỳ ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh nhìn Tô Dật Phàm, trong mắt tràn ngập “Không có ý tốt”. Tô Dật Phàm run rẩy khóe miệng, anh quên mất Cố An Kỳ vô cùng thích trêu chọc anh.
“Không có gì, chỉ là anh cảm thấy diễn phim của đạo diễn Thiệu rất khó, muốn tham gia để có kinh nghiệm thôi.” Tô Dật Phàm con vịt chết mạnh miệng nói.
“À? Là vì kinh nghiệm hả…” Cố An Kỳ kéo dài giọng, không khó nghe ra trong đó mang theo vài phần chế nhạo.
“Đúng, không sai. Mau lên xe đi, nếu không lát nữa nhà hàng sẽ hủy chỗ đặt trước của chúng ta mất.” Tô Dật Phàm trả lời, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, đương nhiên chỉ cần bước chân của anh ngắn lại một chút, sự xấu hổ anh che giấu càng thêm hoàn mỹ. Cố An Kỳ cũng không vạch trần anh, sung sướng theo anh lên xe đi ăn tối.
“Giữa em và Kiều Trí Viễn thật sự không có gì.” Cố An Kỳ đột nhiên mở miệng.
“Ừ…” Tô Dật Phàm không để ý trả lời, dường như không muốn nghe thấy cái tên đó từ miệng Cố An Kỳ.
“Ban đầu chỉ là scandal để quảng bá, sau đó em lại gặp ít rắc rối nữa, dần dần thấy anh ta cũng thuận mắt nên chọn anh ta luôn.” Cố An Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói. Kỳ thật đối với đoạn tình cảm đó, cô vẫn cảm thấy qua rồi thì thôi, chẳng thấy buồn chút nào, khi chứng kiến Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn ở bên nhau, mặc dù ban đầu cũng khó chịu, nhưng nhìn nhiều cũng quen, bây giờ chẳng còn cảm giác gì.
“Chuyện sau đó thì anh cũng biết nên em sẽ không nhắc lại, chuyện tình cẩu huyết lại bị em biến thành hài kịch.” Cố An Kỳ bĩu môi, “À… Em đã thẳng thắn rồi, vậy thiên tình sử của anh có phải cũng nên được hé lộ hay không?”
“Anh chỉ hẹn hò với mỗi mình em, đâu có đào hoa như em đâu.” Lời này của Tô Dật Phàm mang theo chút oán giận, hiếm khi mới nhìn thấy vẻ mặt bị khuất phục của Tô Dật Phàm nên Cố An Kỳ rất không duyên dáng cười phá lên.
“Ha ha, Dật Phàm, vừa rồi anh trông giống nàng dâu nhỏ cực kì.” Cố An Kỳ cười đến không khép miệng lại được.
“Con dâu gì chứ, phải là tướng công của em mới đúng.” Tô Dật Phàm tức giận nói, nhưng Cố An Kỳ lại giả vờ không nghe thấy, vẫn ngồi cười một mình.
Đến nhà hàng, hai người đi vào góc của một gian nhỏ ngồi xuống.
“Chúc mừng em được nhận vai diễn này.” Tô Dật Phàm nâng cốc lên chúc mừng Cố An Kỳ.
“Cám ơn anh.” Cố An Kỳ cũng nâng cốc chạm nhẹ vào cốc của Tô Dật Phàm, cười nói, “Chúc anh cũng được nhận.”
Cố An Kỳ cũng không phải không biết vì sao Tô Dật Phàm vì lại từ bỏ vai diễn trong phim của Jim Victoria. Cô hiểu anh cũng như anh hiểu cô, có nhiều việc không cần nói ra miệng hai người vẫn hiểu rõ. Cố An Kỳ không nói không có nghĩa cô không biết, cô sẽ không giống như trong phim cảm động ôm lấy anh, lệ bay đầy trời, nhưng như thế không có nghĩa cô không cảm động.
Nhiều lúc, không phải chuyện gì cô cũng muốn nói ra miệng. Có vài chuyện chỉ cần cô và anh biết trong lòng là được, cảm động càng đặt ở trong lòng sẽ càng ngọt ngào, nói ra miệng có khi lại làm quá lên, khiến người kia mất tự nhiên.
Sự vô tâm bề ngoài cũng chỉ là mặt nạ của cô, anh biết, anh hiểu là được. Ánh mắt của người khác, từ trước tới nay cô chưa hề quan tâm.
Giữa một dàn diễn viên thế hệ mới Tô Dật Phàm là người nổi bật nhất, Cố An Kỳ rất có lòng tin đối với anh. Cô có cũng đủ lý do để tin anh có thể đột phá vòng vây, đoạt được vai diễn kia.
“Đạo diễn Thiệu đạo là một đạo diễn rất xuất sắc, chỉ bảo cũng rất tận tình, em cảm thấy bình cảnh kỳ* của em sắp có đột phá.” Cố An Kỳ suy nghĩ nói. Chuyện bình cảnh kỳ cô đã đề cập với Tô Dật Phàm, nhưng cả hai người họ đều đang bị kẹt hãm trong cùng trạng thái như vậy, cho dù có thảo luận với nhau thì cũng chẳng giải quyết được gì, lần nào vào thời điểm mấu chốt nhất cũng phủ nhận lại cách diễn của mình.
(Theo zh.wikipedia.org, bình cảnh kỳ(瓶颈期) là sự biến hóa phát triển dưới tình huống không thể thay đổi bản chất điều kiện và hoàn cảnh bên ngoài, mà sinh ra một thời kì đình trệ. Thời kì này có thể dài hoặc ngắn, quyết định bởi sự thay đổi của điều kiện bên ngoài.)
Tô Dật Phàm kinh ngạc với dấu hiệu “đột phá” theo như lời Cố An Kỳ, anh đột nhiên hiểu được vì sao khi giới thiệu anh, Cố An Kỳ lại nhờ Thiệu Văn Đình chỉ giáo anh nhiều hơn rồi.