Vào thứ ngày tháng năm , Đường Văn Bác đã cùng vợ kết thúc cuộc sống hôn nhân mười năm.
"Ba ơi, con không muốn đi..."
"Tiểu Lăng ngoan, không cần đi, chỉ cần ngồi máy bay là đến nước Mỹ rồi!"
Đường Văn Bác nguyện ý đem tất cả tài sản giao cho vợ, chỉ hy vọng vợ mình đem đứa con gái duy nhất đưa cho anh, nhưng cuối cùng, anh cũng không thể giữ lại Đường Lăng, vợ trước của anh cố ý muốn đem Đường Lăng sang nước Mỹ.
"Tôi muốn nhà của anh!"
"Ừm, được thôi."
"Tôi muốn sở hữu tài sản của anh!"
"Cầm lấy đi."
"Đường Văn Bác! Chúng ta ly hôn!"
"Ồ, có thể."
"Đường Văn Bác, tôi muốn mang con sang Mỹ, kết hôn với người khác, anh rốt cuộc có nghe hay không!"
"Giọng em nói rất lớn, anh có nghe được."
"Hành lý cũng đã đặt ở trên xe taxi rồi, tôi muốn dẫn con gái đi ngay, Đường Văn Bác, anh không muốn nói câu gì hay sao?!"
"Trên đường cẩn thận."
"Tôi... Tôi..." Vợ trước thoạt nhìn rất tức giận ngồi lên xe, nhưng không đóng cửa xe lại, "Cho anh một cơ hội cuối cùng!"
"Bác tài, đến sân bay." Đường Văn Bác thực ôn nhu tiến đến cửa xe, thở dài, "Muốn tôi giúp cô đóng cửa lần cuối thì cứ việc nói thẳng đi, quanh co lòng vòng làm gì."
Anh tên là Đường Văn Bác, hôm nay vừa vặn tuổi, là một phó giáo sư đại học, kết hôn mười năm mới dần dần phát hiện tính tình mình không giống người thường, có chút lãnh đạm, bởi vì tính cách không hợp với vợ, nên phải ly hôn —— là những chuyện vừa xảy ra.
Hôm nay là sinh nhật của anh, nhưng mà bên người đã không còn con gái đáng yêu nữa, vợ cũng đã đi Mỹ tìm tình nhân rồi.
Hít thật sâu một hơi, Đường Văn Bác tận lực làm cho mình phấn chấn một tí: "Cố lên! Đường Văn Bác, không thể nản lòng! Nếu lúc Tiểu Lăng trở lại mà thấy ba mình vừa khó coi vừa thất bại, nhất định sẽ rất thất vọng, tuyệt đối không thể để cho con gái mất niềm tin! Đúng vậy! Coi như là vì Tiểu Lăng, phải cố gắng lên, trở thành người cha hoàn hảo làm cho con gái tự hào!"
Trên mặt nở ra nụ cười, Đường Văn Bác đã nhanh chóng tưởng tượng khi Tiểu Lăng trở về sẽ chạy về phía mình gọi baba.
"Dù sao cũng chỉ một mình, cứ mua đại cái bánh kem đi." Bổ sung một chút, Đường Văn Bác thích nhất là đồ ngọt.
Hạ quyết tâm, Đường Văn Bác vừa mới ly hôn tiễn bước vợ con liền hướng tiệm bánh ngọt mà đi đến, cửa hàng bánh ngọt này nằm ở cư xá kế bên, đối với cửa hàng mà nói vị trí này không phải tốt lắm, nhưng mà Đường Văn Bác lại rất thích đến đây mua bánh ngọt, bởi vì Đường Lăng thích nhất bánh ngọt ở tiệm này.
Cho nên anh chỉ cần đến tiệm này mua bánh ngọt là sẽ cảm giác được con gái vẫn còn ở bên cạnh anh, không có rời đi.
"Làm phiền, tôi muốn mua bánh kem chocolate tấc." Đi vào trong tiệm, Đường Văn Bác mỉm cười nói với người bán hàng.
"Giáo sư Đường, lại đi mua bánh ngọt cho con gái à?" Bởi vì Đường Văn Bác thường xuyên đến quán, người bán hàng cũng đã quen với anh.
Đường Văn Bác xấu hổ cười cười. Sao lại không biết ngượng mà giải thích là tự đi mua bánh sinh nhật cho mình chứ.
"Được rồi, giáo sư Đường đi thong thả, thầy đúng là người cha tốt á!" Người bán hàng đem hộp bánh kem chocolate đưa cho Đường Văn Bác.
"Cảm ơn."
Anh là người cha tốt à? Mười năm nay, anh cần cù chăm chỉ công tác, quan tâm đến vợ, yêu thương con gái, cho dù sau này biết được tính hướng của mình, nhưng anh cũng không có nghĩ tới chuyện ly hôn, nhưng mà nếu vợ nói muốn ly hôn, thân là đàn ông anh đương nhiên phải đồng ý với quyết định của vợ.
Không biết Đường Văn Bác có hiểu rõ nguyện vọng thực sự của vợ anh hay không, đáp án tất nhiên là hông òi.
Đi qua đường kẻ vạch dành cho người đi bộ, người đàn ông có chút lỡ đễnh không chú ý tới đèn đường từ xanh chuyển đỏ, vẫn cầm theo bánh ngọt đi về phía trước, không ngờ một chiếc limousine đột nhiên quẹo vào lao đến.
Bánh kem trong tay rơi trên mặt đất, may thay xe ôtô phản ứng nhanh, mà còn may hơn chính là Đường Văn Bác chỉ ngã trên mặt đất.
"Thằng kia đi đường không nhìn hả?!" Cửa kính xe hạ xuống, một người đàn ông trung niên mang kính mắt chỉ vào Đường Văn lớn tiếng la mắng.
Người đàn ông lồm cồm bò dậy, trừ đầu gối cùng khuỷu tay chỗ có chút xướt da, chỗ khác hên sao không có bị thương.
"Đi đường không dòm, xe đâm chết rồi sao, kiếm ai mà đền!" Người đàn ông đó vẫn là chỉ vào Đường Văn lớn tiếng mắng.
"Tôi đi đường có mở to mắt mà, xe thì tôi có thể đền, nhưng mà nếu như anh nói xe đâm chết tôi thì anh phải ngồi tù." Đường Văn Bác có nề nếp nói.
"Nói tào lao cái gì vậy? Thằng nhà quê nhìn cho kĩ, đây là Rolls-Royce! Mày cả đời cũng mua không nổi! Nói cho mày biết, nếu xe mà có bị trầy, mày có đi bán máu cũng không trả nổi!" Người đàn ông trung niên hướng về phía Đường Văn Bác nói văng đầy cả nước miếng.
"Cùng một cái ông chú cãi nhau ầm ĩ làm gì, đi lẹ lên! Tôi đang vội!" Trong ôtô, một cậu trai trẻ tuổi đeo kính râm lòng đầy căm phẫn liếc Đường Văn Bác.
"Dạ! Dạ! Xin lỗi đã làm cho Thần tiên sinh bị sợ hãi!" Người đàn ông trung niên chán ghét trừng mắt nhìn Đường Văn Bác, sau đó nói với tài xế, "Lái đi!"
Ô tô chậm rãi lăn đi, người đàn ông trung niên còn ở trên xe mắng Đường Văn Bác.
Thần Dật đưa mắt nhìn về phía sau, người kia đang cẩn thận cầm cái bánh bị đổ lên...
Gì mà xui quá vậy nè. Phúc vô song chí, họa vô đơn chí thiệt là đúng luôn á! (Phúc không đến đôi mà họa thì không đi một mình).
Vẫn còn hên là bánh kem không có đổ ra ngoài, Đường Văn Bác cầm bánh ngọt về trường.
Nhà mới mua đã cho vợ cũ, nhà trường cung cấp cho anh một phòng ký túc xá cũng không tệ lắm, một người ở không cần quá lớn, đơn đơn giản giản một chút là được rồi.
Cởi áo khoác, dùng nước sạch tẩy rửa vết trầy, dán băng keo cá nhân lên. Đường Văn Bác mở bánh kem ra, bên trong đều nát cả rồi, anh cứ như thế mà cắm nến lên.
Sắc trời dần tối, tắt đèn đi, ánh sáng nho nhỏ từ ngọn nến lóe lên trong căn phòng.
"Chúc mình sinh nhật vui vẻ."
Cho dù có hơi dị, anh vẫn cho mình ước một điều ước nho nhỏ.
"Mỗi ngày đều có thể ăn bánh kem ngon."
Sinh nhật chắc ước được điều ha.
Điều ước thứ ba của anh là...
"Ước cho thằng chủ xe xui xẻo suốt một năm."
Anh lớn giọng nói ra điều ước của mình, sau đó vui vẻ ăn bánh ngọt.