Hắn chiếm được rồi...
Kế hoạch mà hắn khổ tâm chuẩn bị đã chiếm được người hắn muốn.
Cuối cùng Đường Văn Bác và Thần Dật vẫn phải ly hôn, anh trai hắn cuối cùng vẫn phải quay về bên người hắn, giống như mười năm trước, bọn họ sống cùng nhau.
Nhưng vì sao một chút cao hứng hắn cũng không có? Rõ ràng sự tình phát triển đến kết quả bây giờ là do một tay hắn bày ra, nhưng đột nhiên lại phát hiện hắn không thấy vui vẻ gì như dự đoán.
Chẳng lẽ hắn không yêu Đường Văn Bác sao?
Không, hắn vẫn rất yêu anh trai mình, bây giờ Vincent đã về bên mình, hắn đương nhiên sẽ vui vẻ.
Bọn họ về tới Châu Âu, hắn nhìn Đường Văn Bác vào phòng, có lẽ là vì quá mệt mỏi, cho nên hắn mới không vui như vậy.
Đêm thứ nhất về nhà, hắn điên cuồng ôm người đàn ông kia, khát vọng chiếm hữu kích thích nội tâm hắn.
[Tắt đèn đi...] Đây là yêu cầu duy nhất của Đường Văn Bác.
Tại sao phải tắt đèn? Ở trong bóng tối không thể thấy rõ mặt nhau, anh trai yêu quý của em, anh không muốn nhìn thấy em, vẫn muốn ảo tưởng ôm Thần Dật đã ly hôn của anh à?
Xin lỗi, yêu cầu này em không đáp ứng anh được.
Mở tất cả đèn trong phòng, hắn phải để anh mở to mắt nhìn cho rõ giờ phút này là ai đang nằm trên người anh, là Elvis hắn, chứ không phải thằng chó Thần Dật kia.
Vẫn không thể quên nhớ nhung thằng đó à? Dù cho bây giờ em có cắn anh đổ máu đi nữa, cũng không có cách nào lưu lại ấn ký của em trong lòng anh.
Quên đi, không sao hết, không phải đã sớm nghĩ rằng chỉ cần thân thể của anh là đủ rồi sao? Trong lòng anh nhớ ai, trong mắt anh đau khổ thế nào, không liên quan đến em...
Mỗi tối đều như thế, điên cuồng chiếm hữu, tâm trí chết lặng, chỉ có xúc cảm thân thể mới có thể đem lại sung sướng.
Bất kể mỗi tối có bị tra tấn thê thảm thế nào, sáng ngày hôm sau Đường Văn Bác vẫn dùng vẻ mặt tươi cười chào hỏi con gái, nụ cười như thế Elvis không có được.
À... hắn không cần nụ cười đó, hắn chỉ cần cầm lấy tay anh là đủ rồi, dù cho hắn có thể cảm nhận được thân thể dưới quần áo đơn bạc kia càng ngày càng yếu ớt.
[Ăn hết thức ăn đi, không được bỏ mứa.] Ở cùng với em, anh không vui chút nào, thậm chí cả cơm cũng ăn không vô sao? Em khiến anh ghê tởm lắm à?
[Anh no rồi, Elvis.]
[Nghe lời, ăn hết, hoặc là em nhét hết đồ ăn thừa vào miệng Đường Lăng, anh chọn đi.]
Hắn chỉ muốn Đường Văn Bác ăn nhiều một chút mà thôi, cho dù hắn đê tiện vô sỉ, là một thương nhân thành công, luôn luôn biết được nhược điểm của đối phương, điểm này nếu áp dụng trong cuộc sống, hắn đều biết rõ nhược điểm của Đường Văn Bác và Thần Dật.
Đây là nguyên nhân hắn thành công.
Hắn thành công, thành công khiến Đường Văn Bác ăn hết đồ ăn, sau đó thấy anh chạy vào toilet nôn mửa không ngừng.
Trải qua cuộc sống tồi tệ này, hắn hiểu ra rằng đời hắn là một sự thấy bại.
Mất đi sự yêu thương của anh mình, mất đi con người mới của anh, chỉ để đổi lấy ánh nhìn lạnh nhạt và thương tổn.
Có lẽ có một ngày, Đường Văn Bác sẽ bị hắn tra tấn đến điên mất, mà hắn cũng sẽ điên vì bị Đường Văn Bác tra tấn, lưỡng bại câu thương không phải là kết cục mà hắn muốn.
[Anh theo em ba năm, yêu em ba năm, sau đó anh có thể ở lại hoặc rời đi, ở lại, chúng ta tiếp tục sống cùng nhau, em thề em sẽ yêu anh chăm sóc anh, nếu anh rời đi, em cũng sẽ không quấy rầy anh nữa...] Hắn cược, cược lần cuối cùng, nếu năm này Đường Văn Bác vẫn không nhận hắn, có nghĩa là sau này hắn cũng sẽ không có cơ hội.
Sau ba năm, hắn sẽ tháo gông xiềng mà hắn trói trên người Đường Văn Bác, Đường Văn Bác không chọn ở lại, mà là lựa chọn rời đi. Hắn nhìn Đường Văn Bác rời đi, phát hiện bản thân không xin anh ở ở lại; sống một cuộc sống không có anh, hắn nhận ra chính mình kỳ thật cũng không bi thương như trong tưởng tượng.
Đối với Elvis mà nói, tất cả đã xong, tất cả đều không thể vãn hồi.
Hắn không hy vọng xa vời rằng Đường Văn Bác sẽ tha thứ hắn, chính như thế, mới có thể khiến lương tâm hắn dễ chịu một chút.
Ít nhất, hắn còn có ba năm hạnh phúc để tưởng niệm.
Nhưng đối với Đường Văn Bác, tất cả chi mới bắt đầu.
"Con gái, con... về một mình à?"
"Ngày nào con cũng về một mình mà!" Về đến nhà, Đường Lăng đem bánh ngọt ba bé mua đặt lên bàn "Ba, ba ăn ít đồ ngọt thôi!" Mỗi ngày ăn nhiều như vậy, Đường Lăng rất sợ ba bé sẽ bị ngọt chết.
"Hừ, con gái hư, không cho ba ăn, muốn ăn một mình hả?" Đường Văn Bác nhanh chóng ôm bánh ngọt vào lòng, như sợ bị con gái giành lấy, thản nhiên nhìn Đường Lăng. Đường Văn Bác chậm rãi nói "Con gái mà ăn nhiều đồ ngọt sẽ béo phì, gần đây con hơi béo rồi đúng không, cho nên bạn trai kia mới không đưa con về."
"Ba! Làm gì có bạn trai nào? Ba đừng có bôi nhọ con gái mình vậy chứ!"
Đường Văn Bác một bộ "Ba biết rồi nha", cười lạnh "Mỗi ngày ba đều nhìn ra cửa sổ chờ con về nhà, tuy ba cận thị, nhưng đeo mắt kinh vô thì thấy rất rõ ràng." Ánh mắt xem thường nhìn Đường Lăng nghẹn đến đỏ mặt, Đường Văn Bác vô cùng đau buồn mà cảm thán.
"Haiz, nuôi con gái ngần ấy năm, ai ngờ một ngày nào đó bị bạn trai nắm tay mang đi, đúng là gái lớn không thể dùng mà..."
"Ba! Đừng có nói nhảm, con làm gì có nắm tay bạn trai!" Chẳng qua là... chẳng qua cái bạn đó khăng khăng đòi đưa bé đi về nhà mà thôi!
"Thì ra mỗi ngày ba đều nhìn lén con qua cửa sổ hả?!" Đây mới là trọng điểm!
"Ba đi nấu cơm, con gái làm bài tập ngoan nha!" Đem bánh ngọt cất vào tủ lạnh, Đường Văn Bác phủi mông, vẻ mặt như không có việc gì đi vào phòng bếp.
"Nè! Đừng tưởng ba không trả lời là có thể qua cửa được nha!"
Sau khi rời khỏi Elvis, Đường Văn Bác cũng không về nước, cũng không đi tìm Thần Dật, mà đem Đường Lăng đi định cư, bọn họ mua một căn hộ vừa phải, đủ cho hai cha con, sau nhà là một vườn hoa nhỏ, Đường Văn Bác thích nhất là sau khi ăn cơm sẽ ra vườn hoa nhổ cỏ, bắt sâu, mà Đường Lăng thì thường xuyên trèo qua hàng rào chạy đến nhà hàng xóm cách vách chơi.
"Ba ơi, chúng ta không đi tìm chú Thần ạ?" Nhớ tới lúc vừa rời đi Elvis, Đường Lăng có hỏi Đường Văn Bác vấn đề này,dù bây giờ mấy đứa nhỏ đều trưởng thành sớm, Đường Lăng sống dưới sự che chở của Đường Văn Bác nên không hề biết chuyện của Thần Dật, tuy mấy năm nay Đường Văn Bác ở cùng Elvis, nhưng bé hít thở bầu không khí đó mỗi ngày, Đường Lăng ít nhiều cũng cảm nhận được.
Khi bọn họ ở cùng Elvis, Đường Văn Bác luôn có vẻ hào hứng, tình cờ Đường Lăng phát hiện dưới gối của Đường Văn Bác có hình của chú Thần, Đường Văn Bác cũng lén dẫn bé đi xem phim của Thần Dật.
Nếu ba nhớ chú Thần đến thế, tại sao lại không đi tìm chú Thần?
"Chú Thần cũng có cuộc sống của riêng mình, về sau chúng ta sẽ ở đây, nha?"
Thế giới của người lớn, bé vẫn không hiểu được, chú Thần đương nhiên sẽ có cuộc sống của riêng mình, nhưng cái đó và việc bọn họ đi thăm chú Thần thì có quan hệ gì chứ?
Tất nhiên, thật lâu về sau, Đường Lăng đã hiểu được.
Cuộc sống của hai cha con cứ thế trải qua, đấu võ mồm, vui vẻ ăn bánh ngọt, trồng hoa quả nhỏ trong vườn.
"Không được! Không cần đưa tớ về, tự tớ về là được rồi! Đi đi! Đi nhanh lên! Đi theo chi nữa? Đi nữa là tớ đánh cậu á!" Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Đường Lăng liền mang cặp sách chạy ra khỏi trường, thuận tiện uy hiếp đe dọa bạn học nam phía sau bé.
Nếu bị ba nhìn thấy nữa, ba sẽ chọc mình tiếp cho mà coi.
Sắp tới sinh nhật ba rồi, Đường lăng kiểm tra tiền tiêu vặt của mình, thích thú chạy tới cửa hàng trên đường mua quà tặng cho ba ngốc của mình.
"Chắc là mua bánh ngọt nhỉ?" Nghĩ đến Đường Văn Bác thích ăn đồ ngọt, Đường Lăng nghĩ thầm, chỉ cần một chiếc bánh ngọt là có thể khiến ba bé hài lòng rồi, nhưng lần sinh nhật này bé muốn cái gì đó có ý nghĩa hơn.
Đường Lăng ở phố buôn bán đi dạo một vòng, đồ vật quý giá thì mua không nổi, vật rẻ thì lại quá xấu, đúng lúc đang phân vân không biết mua cái gì, Đường Lăng để ý thấy bên ngoài cửa hàng băng đĩa treo một tấm poster rất lớn.
"Thần Dật... album mới chuẩn bị ba năm?" Nhớ kỹ những chữ trên tấm poster, Đường lăng chạy vào trong tiệm.
Album chuẩn bị ba năm, mỗi một ca khúc đều được sáng tác bởi Thần Dật, những bài hát vừa ngọt ngào vừa sẫu não giống như thiên đàng và địa ngục, rồi lại tập hợp thành một cuốn album.
Bản A giống như một bài thơ tình tặng cho người yêu, linh động nhẹ nhàng, ngọt ngào ấm áp, hừng hực khí thế của một mối tình đầu, mỗi một ca từ đều khiến cho người ta cảm thấy người sáng tác đang gửi gắm hạnh phúc của mình.
Bản B là từ thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục, tình ca đau thương, giống như thất tình sau đêm mưa, lạnh lẽo sầu não, tiếng hát đó làm cho trái tim người ta vỡ nát.
Album này, vốn là tặng cho một người.
Mỗi một ca khúc, đều viết lên tâm tình của cậu.
Thần Dật thành công, điện ảnh của cậu thành công, album của cậu cũng thành công.
Công ty nói rằng album mới bán khắp nơi trên thị trường, nhưng không biết người kia có nghe được bài hát của cậu hay không, nghe được giọng hát của cậu hay không/
"Thần Dật, đừng thừ người nữa, phóng viên đã tới rồi, mau chuẩn bị đi ra." Trợ lý mở cửa phòng nghỉ thúc giục.
"Biết rồi."
Hiện tại, cậu là Thần Dật, ngôi sao điện ảnh Thần Dật, ngôi sao ca nhạc Thần Dật, sự nghiệp phát triển không ngừng, "scandal" đã sớm bị người ta quên đi, tiền đồ vô lượng.
Nhưng, còn có bao nhiều người nhớ rõ năm đó cậu đã cùng một người đàn ông kết hôn?
Trong radio vang lên tiếng hát của Thần Dật...
Không có anh em cũng không cô đơnKhông có anh cũng cũng có thể hạnh phúcEm không còn nhớ anh hay nhớ về nỗi buồnEm không yêu anh, em đã quên anh mất rồiKhông còn thương nhớ ngày đêmKhông có ăn không ngon, ngủ không yênKhông có anh em vẫn thở được
...
Album mới của Thần Dật tên là... To Vincent.
"Cho hỏi, tên album có ý nghĩa đặc biệt gì không? Vincent là người nào đó trong cuộc sống anh à?"
Ở buổi tuyên truyền album, phóng viên hỏi một câu như vậy.
"Đúng vậy, Vincent là một người rất quan trọng với tôi, tất cả mọi người đều biết mỗi ca khúc trong album này là do tôi sáng tác. Trên thực tê, album này... chính là muốn đưa cho một người." Trước ống kính của hàng chục phương tiện truyền thông, Thần Dật thoải mái trả lời một câu khiến người ta nghi ngờ.
"Vincent là gì của anh?" Làm gì có phóng viên sẽ bỏ qua tin tức quan trọng như vậy? Ở đây có không ít người nhớ rõ sự kiện ẩn hôn đồng tính của Thàn Dật ba năm trước, tuy rằng chuyện kia đã qua, nhưng album mới xuất bản này của Thần Dật khiến người ta không khỏi nhớ lại chuyện năm xưa.
Cái tên Vincent này là tên của một người đàn ông?
Thần Dật dừng một chút, quét mắt nhìn phóng viên đang ngồi, cười nói "Chỉ là người qua đường mà thôi." Trừ lần đó ra, cậu chưa từng để lộ điều gì khác dù là nhỏ nhất.
Chỉ là khách qua đường mà thôi sao?
Đúng rồi, chỉ là khách qua đường, đã qua mất rồi.
Trong phòng khách, Đường Văn Bác tắt TV đang phát tin tức giải trí, anh không phải không muốn đi tìm Thần Dật, nhưng bọn họ đã li hôn, mọi chuyện đã chấm dứt, không phải à? Cái này lúc trước là anh chủ động nói ra.
Dù có trở về, Thần Dật sẽ tha thứ cho anh sao? Cho dù Thần Dật có tha thứ, chẳng lẽ bọn họ lại sẽ đi con đường năm đó à?
Ba năm trôi qua, anh đã bỏ xa tuổi trẻ cả một con đường, nhưng Thần Dật là người chỉ mới vừa bước vào tuổi hoàng kim, thanh niên trẻ tuổi ở cũng một người già như anh thật quá lãng phí.
Qua nhiều năm như thế, trải qua nhiều chuyện như vậy, nói không chừng Thần Dật cũng sẽ cảm thấy chuyện bọn họ bên nhau năm đó chỉ là một sai lầm.
Thần Dật chắc đã có một cuộc sống hoàn toàn mới, sự nghiệp hoàn mỹ, vợ trẻ xin đẹp, đó mới là cuộc sống mà cậu nên có.
Hít vào sâu một hơi, đem chua xót trong yết hầu nuốt vào bụng, Đường Văn Bác lại treo lên mặt mình một nụ cười sáng lạn xoay người vào phóng bếp nấu cơm, Đường Lăng tan học sắp về rồi, cô bé trong thời kì dậy thì không thể bị đói được.
Anh hiện tại coi như đã có được cuộc sống của mình, tuy Đường Lăng không ngoan lắm, nhưng là một đứa nhỏ rất hiểu chuyện, nhưng năm gần đây nếu không có Đường Lăng, anh cũng không biết làm sao mới có thể sống tiếp.
Lần nữa, Đường Văn Bác mở một tiệm cà phê, khá nổi tiếng ở đây.
Đường Văn Bác đang nấu cơm thì nhận được điện thoại, là một vị khách thường xuyên tới tiệm anh gọi tới.
[Vincent, anh giúp tôi một chút được không? Gần đây có siêu sao tới đây tuyên truyền, nghe nói cậu ấy rất thích cà phê, nhưng mà kén lắm, nếu anh có thời gian thì có thể hỗ trợ cung cấp cà phê không, tôi nghĩ nếu là anh thì sẽ không sao! Please please! Chuyện trả tiền sẽ có đãi ngộ, hy vọng anh có thể cân nhắc.]
[Không thành vấn đề, có mối làm ăn tới cửa thì sao lại không nhận? Giao cho tôi là được rồi!]
[Tốt quá! Ngày mốt tôi sẽ gọi cho anh, cảm ơn anh nha, tạm biệt.]