Phân cảnh thứ thuận lợi hoàn thành, điều này cũng có nghĩa bộ phim điện ảnh “Ác ma đường mòn” đã hoàn thành hơn phân nửa, khoảng cách từ ngày khởi quay đến nay cũng đã hơn một tháng, dự tính quay phim có thể hoàn thành trong ba tháng.
Đạo diễn Lý Nguy đối với thời gian quay phim luôn nắm giữ rất tốt, ngay khi bọn họ quay xong liền có thể tham gia các lễ trao giải điện ảnh lớn, mặc kệ là nhân viên hay diễn viên, đều có thể có cơ hội thu được phần thưởng tương ứng, thậm chí là giải thưởng lớn cuối cùng.
Lúc Đường Phong đang tẩy trang trong phòng hóa trang thì gặp Kino, ngày hôm nay không có phân cảnh của Kino, Kino đi tới phim trường cùng các nhân viên nói chuyện phiếm sau đó trực tiếp chạy di tìm Đường Phong.
“Tôi tới để xin lỗi, không phải đang ở trạng thái say rượu hay ngáy ngủ, Đường Phong, thỉnh tiếp nhận sự áy náy chân thành tha thiết nhất, tôi vì sự thất thố đêm hôm đó mà vạn phần xin lỗi, xin lỗi.”
Một màn diễn ra như một đứa con nít ngoan ngoãn nhận sai, thiếu chút nữa khiến Đường Phong nhịn không được mà đưa tay qua vỗ vỗ đầu Kino.
“Xin lỗi bằng miệng rất không có thành ý.” Đường Phong đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, “Vừa lúc là giờ ăn cơm trưa, mời tôi ăn cơm đi, tôi biết gần đây có một nhà hàng Nhật Bản rất ngon.”
Nửa tiếng đồng hồ sau đó
Đường Phong gắp khối cá được phết mù tạc bỏ vào trong miệng, đối với cơm trưa được mời miễn phí, cậu thế nhưng một chút cũng sẽ không khách khí, mà một bữa cơm bình thường này đối với người như Kino ngay cả so với trâu mất một sợi lông còn không tới.
“Nếu như cậu thích ăn sushi, tôi biết có một nhà hàng làm ngon chẳng kém, lần sau tôi đưa cậu đi.” Kino ngồi đối diện với Đường Phong, phần lớn thời gian hắn chỉ nhìn chàng trai ăn, bản thân chỉ thỉnh thoảng động động chiếc đũa.
“Không cần phiền phức như vậy, lần sau đến lượt tôi mời, bất quá anh có ăn lẩu không? Tôi thích ăn lẩu, mỗi lần ăn lẩu tôi đều cảm thấy rất hạnh phúc.”
Sau khi sống lại liền thỉnh thoảng ăn một lần, ăn đến muốn quên cũng quên không được, thẳng đến thực sự ở trung Quốc rồi, Đường Phong mới biết những món Trung mình ăn trước đây có bao nhiêu vô vị.
Kino đương nhiên là gật đầu đáp ứng rồi, hắn cầu còn không được.
“Đường Phong, tôi có việc muốn nói với cậu.” Để đũa xuống, Kino đặt hai tay lên đầu gối, thẳng thắt lưng.
Bộ dạng Kino nghiêm túc khiến Đường Phong cũng dừng đũa, cậu uống một ngụm chè xanh, hỏi: “Ân, chuyện gì?”
“Từ giờ trở đi tôi muốn theo đuổi cậu, tôi không có đem cậu trở thành thế thân của Fiennes, điểm này tôi phải sớm nói rõ, tôi biết cậu là Đường Phong, hiện tại tôi đã hiểu rõ lòng mình rồi.” Kino có chút nhíu mày, hai mắt nhìn thẳng Đường Phong, thoạt nhìn thật sự rất nghiêm túc.
Hắn tiếp tục nói: “Tôi nghĩ cậu nói đúng, nếu như tôi thực sự yêu Fiennes thì sẽ không đợi đến sau khi anh ấy mất mới phát hiện tôi yêu anh ấy, thế nhưng hiện tại không giống như vậy, trong lòng tôi có một loại khát vọng mạnh mẽ, mỗi lần tôi thấy cậu đều cảm thấy nhân sinh tràn ngập sức sống cùng ý nghĩa.”
“Cậu chính là ý nghĩa cuộc sống của tôi, Đường Phong.” Trong mắt Kino lộ ra hai ngọn lửa nóng cháy, hừng hực thiêu đốt.
Như vậy khiến Đường Phong có chút không biết phải trả lời như thế nào, sự chấp nhất của Kino khiến cậu không biết phải làm sao, cứ tiếp tục cự tuyệt sẽ khiến Kino không cam lòng, trái lại sẽ càng muốn theo đuổi cậu, tâm lý phản nghịch của thanh niên luôn luôn rất nghiêm trọng.
“Hảo, nhưng anh phải làm một cái trường kỳ chuẩn bị.” Đường Phong sảng khoái đáp ứng, dù cậu đáp ứng Kino thì cậu vẫn có thể thoải mái làm những việc mình muốn làm.
Cấp đi một cái cơ hội, khiến thời gian chứng minh tất cả, Đường Phong biết kết quả cuối cùng sẽ là cái gì.
Bởi vì, chuyện như vậy cậu đã thấy nhiều lắm.
Sau khi ăn trưa xong Kino lập tức lái xe đưa Đường Phong quay về nhà trọ, trước đó đương nhiên có nói qua việc giúp Đường Phong dọn ra ngoài, không cần ở cùng với hai người kia, bất quá Đường Phong lấy lý do không có phương tiện mà cự tuyệt.
Tình huống hiện nay của cậu chỉ có thể cho phép cậu ở cùng Lục Thiên Thần và Charles, hơn nữa mặt ngoài của hai người này cũng có thể coi là thân sĩ, không cần lo lắng sẽ làm chuyện gì bất lợi với cậu, lại có nhiều sở thích hợp nhau, ở chung coi như hoàn hảo.
Kino không có miễn cưỡng Đường Phong, ngay lúc hai người chuẩn bị trở về, bọn họ gặp được một “Người quen” ở cửa.
“Bác sĩ Harve, anh cũng đến chỗ này ăn sao?” Kino nhìn thấy người quen thì lập tức giơ tay lên cùng đối phương bắt chuyện, Đường Phong vẫn yên lặng đứng một bên, đường nhìn lơ đãng lướt qua người phụ nữ cùng một cậu bé bên cạnh Harve.
Cha mẹ Harve là giáo sư đại học, bản thân của hắn là bác sĩ, mà vợ của hắn là con của một giáo sự dạy dương cầm, bọn họ kết hôn gần mười năm, có một đứa con khoảng sáu bảy tuổi, là một bé trai khả ái với đôi mắt to màu xanh bích.
Đôi mắt quả thực giống hệt Harve, đôi con ngươi màu xanh lục giống như một viên đá quý, lại giống như mặt hồ dưới ánh mặt trời không ngừng phát ra ánh sáng không giống nhau.
“Ân, hôm nay nghỉ ngơi nên đưa người nhà đi chơi, không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau, gần đây thật có duyên a.” Harve nở nụ cười, hắn tự nhiên đưa mắt dời về phía chàng trai Đông Phương bên cạnh Kino, trên mặt vẫn là cái mỉm cười thân sĩ, “Vị này nhất định là người hợp tác mà Kino gần đây hay nhắc tới Đường Phong Đường tiên sinh rồi, Kino thế nhưng lần trước một mực khen cậu a.”
“Chào cậu, tôi là Harve, rất hân hạnh được biết cậu.”
Đường Phong nhàn nhạt cười, đưa tay nắm nhẹ rồi lập tức buông ra: “Tôi cũng vậy.”
Sau đó Harve lại hướng Đường Phong giới thiệu Lemona vợ của hắn cùng Bon con trai của hắn., mọi người làm quen một chút, trong toàn bộ quá trình Đường Phong luôn duy trì nụ cười mỉm của cậu, nhàn nhạy, lễ phép, lại mang cảm giác có vài phần xa cách.
“Đôi mắt của chú thật giống như trái nho đen, giống hệt đôi mắt của chú Fiennes.” Bon sáu tuổi ngẩng đầu, có chút ngốc hồ hồ nhìn Đường Phong.
“Cám ơn sự khen ngợi của cháu, Bon.” Đường Phong chủ động ngồi xổm xuống để tiện cùng Bon nói chuyện, cậu đưa tay qua lộ ra một cái tươi cười xán lạn tự nhiên: “Chú là Đường Phong.”
“Bon, cháu rất hân hạnh được biết chú.” Cười ngượng ngùng, Bon tiến lên vươn tay nhẹ nhàng ôm chàng trai, Đường Phong nhắm mắt rồi đưa tay ôm lại, lần trước cậu ôm Bon là khi nào nhỉ?
Hình như là hai năm trước, không nghĩ tới Bon cư nhiên còn nhớ rõ cậu, còn nhớ rõ chú Fiennes.
“Nó rất thích cậu, này thật kì diệu, lúc nào gặp người lạ nó cũng luôn hờ hững, hôm nay cư nhiên chủ động ôm cậu.” Harve có chút kinh hỉ nói, đường nhìn dần rơi lên người Đường Phong, chính xác, giống như những gì Bon nói, Đường Phong cũng có đôi mắt đen láy như Fiennes.
Giống như một mặt hồ sâu thẳm chứa thật nhiều điều bí ẩn, luôn luôn khiến cho người khác nhịn không được muốn tiếp cận, tìm hiểu.
Kino cười ha ha, tự hào nâng cằm: “Này đương nhiên rồi, tôi nói rồi mị lực của Đường Phong rất lớn, người đã gặp cậu ấy đều sẽ thích cậu ấy.”
Đối với sự khích lệ của Kino Đường Phong lựa chọn không nhìn, cậu nhẹ nhàng xoa xoa đầu của Bon, sau đó đứng lên.
“Ngài có một đứa con thật khả ái.”
Về phần những thứ khác, cậu cũng không thể nói nhiều hơn nữa.
“Cám ơn.” Harve mỉm cười gật đầu, vẫn đứng ở cửa không đi vào, “Các cậu định về à?”
“Đúng vậy, chiều không có việc, trở về nghỉ ngơi một chút.” Kino thật thà nói.
Harve đề nghị: “Vậy không bằng cùng nhau đi uống chén trà đi? Lúc Fiennes còn sống rất thích uống trà…” Người đàn ông nói đến đây vẻ mặt có chút buồn bã, người vợ ở bên cạnh tiến lên an ủi Harve.
“Đây không phải lỗi của anh, honey.” Lemona nắm lấy bàn tay của chồng, cô vẫn luôn là một người phụ nữ hiền lành dịu dàng, Đường Phong không biết lúc cô cùng Harve kết hôn có hay không biết được những chuyện trước kia của Harve, có thể biết, có thể không biết, mặc kệ như thế nào hiện tại Lemona cùng Harve là một đôi vợ chồng hạnh phúc.
“Aizz, nếu như anh vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy…”
Đường Phong cắt ngang lời Harve: “Ngài có gia đình của ngài, có vợ có con, cho dù thân là bác sĩ gia đình của Fiennes cũng không có khả năng mỗi phút mỗi giây đều ở bên cạnh anh ấy.”
“Cám ơn cậu.” Harve hướng Đường Phong lộ ra mỉm cười.
Đường Phong tùy ý cười, cậu kỳ thực cũng không thích uống trà, chỉ là vì học tập dưỡng sinh mà học tập uống trà, cậu cũng không hy vọng Harve ở cạnh cậu, bởi vì cậu không thích Harve, cậu thậm chí chán ghét người đàn ông đã phản bội cậu này.
Cho tới bây giờ vẫn là như vậy.
“Đường tiên sinh cũng cùng đi uống trà chiều đi.” Harve hướng Đường Phong phát ra lời mời.
Kino đứng một bên lộ ra dáng vẻ mong chờ, chỉ là Đường Phong đã lắc đầu cự tuyệt: “Xin lỗi, tôi còn có việc phải làm.”
“Thật sự rất đáng tiếc.” Lộ ra vẻ mặt thất vọng, Harve lại nhanh chóng thay bằng tươi cười thuộc về thân sĩ, “Sau này có cơ hội nhất định phải cùng nhau uống trà.”
“Trên thực tế tôi càng thích cà phê hơn.”
“Cà phê cũng không sai.”
Nói chuyện đến đó liền kết thúc, Đường Phong nhìn về phía Kino: “Không bằng tôi tự mình về, anh cùng Harve tiên sinh nói chuyện đi.”
“Không không không, tôi sẽ đưa cậu về, đây là việc phải làm,” Kino vừa nói xong liền hướng một nhà của Harve nói lời tạm biệt, “Harve, tôi đưa Đường Phong về, lần sau sẽ đến tìm anh.”
“Hẹn gặp lại.” Đường Phong nói lời chào liền xoay người rời đi, Kino liền nhanh chóng đuổi theo.
Mặc dù vừa rồi Đường Phong biểu hiện rất nho nhã lễ độ, nhưng Kino quen biết Đường Phong hơn một tháng hiểu rõ biểu hiện của Đường Phong khi nãy hoàn toàn không có vẻ ôn hòa khiến người khác thoải mái như bình thường.
“Cậu không thích Harve?” Kino thử hỏi.
Đường Phong vẫn bước về phía trước: “Tôi chỉ là không thích bác sĩ.”
Còn có bệnh viện, thuốc đắng, đồ uống tệ hại, thức ăn đơn điệu cùng một người bác sĩ tên Harve.