Thiên Kim chạy như bay vào lớp học, dù muộn mất p nhưng cô vẫn hoàn thành bài thi nhanh nhất lớp, và đương nhiên sau khi thầy trả bài cô cũng chẳng có bất ngờ gì với con tròn trịa của mình. Minh Phong cũng không thua kém gì cô, anh nhận được nhưng lại trong sự bất ngờ của toàn thể lớp. Bởi vì dù anh vô cùng thông minh nhưng đi học chẳng khác gì đi trưng bày cả, chẳng để ý học tập mấy, chỉ toàn đeo tai nghe cắm sập mặt xuống bàn, ấy vậy mà không thể tin được anh lại làm bài thi suất sắc đến như vậy. Đôi tuyển ôn luyện quốc gia gồm người, anh, cô, nó và người khác. Bạn đọc đừng thấy Ngọc Thư được vào cái đội tuyển ôn luyện vẻ vang ấy mà nghĩ nó cũng siêu sao không khác gì anh và cô, thực chất nó ném tiền vào mặt thầy xin đi cùng để ở với Minh Phong của nó thôi.
Để kết quả của đợt thi quốc gia này tốt đẹp, thầy Toán đành nghe theo lời học trò cưng Thiên Kim của mình để đội tuyển ôn luyên ở nhà thầy buổi tối một lần một tuần. Còn Thiên Kim khi nhận được cái gật đầu từ thầy lòng cô sung sướng mơn man cái cảm giác mình sắp thắng khiến cô không khỏi rạo rực trong lòng. Tối đến sau khi thêm pha vào sơ đồ kế hoạch một vài chi tiết, cô nhẹ nhàng bước ra lan can. Cái hình ảnh một nữ thần hôm nay không mặc đồ đen yêu thích mà lại là cái màu trắng thần tiên toát lên vẻ dịu dàng nhưng cũng vô cùng cuốn hút, những bước chân nhẹ nhàng thân hình mảnh dẻ. Tất cả tất cả làm cho con tim của ai đó đang nhảy như điên loạn trong lồng ngực, mặt đỏ ưng ửng lên, anh để con mắt của mình dán chặt vào cô không thèm nháy nữa. Cô nhẹ nhàng lại gần ngước mắt nhìn khiến anh giật mình cụp vội đôi mắt xuống, hôm nào hai người cũng chuyện trò ở đây vào khung giờ này cho đỡ nhàm chán sao, cho khuây khỏa tâm trạng, hay thực sự là cho bớt nhớ nhỉ.?? Thôi khó nói quá thì bỏ qua. Minh Phong đặt một chiếc máng như cầu trượt bắc từ lan can cậu qua lan can phòng cô, đặt chiếc xe ô tô đồ chơi có thùng chứ phía sau và trên đó là một cốc nước cam mà anh tự tay pha. Anh nhẹ nhàng đẩy chiếc xe đi đến chỗ cô, bất giác khóe miệng cô nhếch lên hình vòng cung đẹp tuyệt mĩ, cô chưa bao giờ thấy mình hạnh phúc đến như vậy, chưa bao giờ cô nở một nụ cười bản năng đến như thế khuôn mặt cô như bừng sáng lên những ánh hào quang hệt như nữ thần toàn năng. Cô nhấp nhẹ cốc nước bắt chuyện với cậu:
- Cậu không học nữa à?
- Tôi ra ban công ngồi học cho thoáng ấy mà( Thực chất là chờ ai đó), cậu không học nữa sao?
- Tôi hơi mệt nên ra đây cho khuây khỏa mà.
- Cục nợ này! Cậu có biết tình yêu là gì không?
- Sao cậu lại hỏi như thế?
- Vì hình như tớ đang thích ai đó!
Thiên Kim như ngừng thở khi nghe những câu nói anh vang lên. Tại sao khi biết cậu yêu ai đó cô lại thấy khó chịu bứt rứt đến như vậy, khuôn mặt mới bừng sáng lúc nãy mà bây giờ ccangf ngày càng đen lại đến như thế. Cô cố nén trong lòng quay sang tươi cười trả lời anh dù có chút ngượng ngạo và bối rối trên khuôn mặt mà ánh đèn của ban công không đủ cho người kia có thể nắm rõ được:
- Câu nhìn cũng vừa mắt vậy mà chư yêu bao giờ sao?
- Vừa mắt á?? Xin lỗi đi cái đồ cục nợ. Tôi hơi bị đẹp zai đáy nhé( vừa nói vừa vuối vuốt mái tóc của mình)nhưng bây giờ tôi mới có cái cảm giác muốn ở bên cạnh một người quan tâm và che chở bảo vệ cô.
- Vậy sao? Thế cậu đã nói gì chưa_ cô nói mà lòng cứ nôn nao lạ thường cứ như hỏi rằng mình liệu có còn cơ hội nữa hay không.
- Vẫn chưa, tôi sợ người ta không thích tôi!
- Haha tính cậu như vậy ai mà thích cho nổi chứ!_ Thiên Kim cố cười để che dấu cái tâm trạng nhốn nhao trong người cứ muốn trỗi dậy.
- Tính nết tôi sao chứ? Cậu ghét nó sao_ Phong đưa ánh mắt thất vọng nhìn cô
- À….ừ…thì đã từng_ Thiên Kim ấp úng
- Đã tùng còn bây giờ thì sao??? _ từ một ánh mắt đầy thất vọng bỗng lóe lên những tia sáng của hi vọng như mong chờ phép màu sẽ xảy ra với mình.
- Ờ..tôi…giờ tôi muốn đi ngủ rồi tôi đi đây chúc ngủ ngon_ nói rồi cô lao vụt vào trong nhà
- Hả? ừ ngủ ngon nhé cục nợ?_ Phong nói với theo khuôn mặt hơi xị xuống
Anh cũng lẳng lạng vào phòng lao đầu xuống giường. AAAAAA, mình vừa nói cái gì đấy trời ơi ngó xuống mà coi con đang làm cái trò hề gì đây hả trời. Con đưa từ tim đến miệng chứ chẳng thèm đưa lên não phân tích nữa. May mà chưa nói là người đó là cô khoogn thì anh chỉ còn nước chui xuống đất mà ở cho đỡ xấu hổ. Anh tủm tỉm cười nhớ về kỉ niệm ngắn ngủi nhưng đẹp vô cùng của hai người. Sao vừa mới gặp đã nhớ vậy không biết, Phong lôi cái điện thoại của mình ra bật sáng màn hình, một thiên thần dấu cánh với bộ quần áo võ thuật đang đưa đôi mắt của mình ra xa xăm như đang suy tư. Ôi mẹ ôi sao trông đáng yêu thế không biết. “Tớ thích cậu mất rồi!Cứ thế có khi yêu mất thôi!”