Siêu Việt Tài Chính

chương 405: khu vô gia cư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người trong bàn lúc này đều nhìn lấy Thiếu Kiệt. Họ không nói gí đợi chờ xem Jackson sẽ trả lời Thiếu Kiệt như thế nào. Ngẫn người nhìn Thiếu Kiệt một lúc Jackson lúc này mới lên tiếng hỏi hắn.

- Cậu có chắc là cậu không làm gì phạm pháp và có thể tự trang bị quân đội tư nhân mà nhà nước cậu lại cho phép sao?

Thiếu Kiệt lúc này cũng gật đầu nhìn Jackson cười nói.

- Không gì là không thể cả. Tôi có thể dẫn anh vào doanh trại quân đội cũng được nhưng vẫn còn một chút hạn chế cần thiết. Ngay cả Anh Hào đây cũng là người đang phục vụ trong quân đội còn ba người này Tú Trinh. Bảo Huấn cùng với Công Toại họ là một trong những thành viên quân đội tư nhân của tôi.

Jackson lúc này mới nhìn qua mọi người trong bàn. Hắn suy nghĩ một chút gì đó rồi mới nói với Thiếu Kiệt.

- Các cậu định dùng quân đội tư nhân làm gì? Mà cậu tại sao lại cần quân đội cho mình lại được phép quốc gia các cậu cho phép. Cậu không nói rõ tôi sẽ không thể giúp các cậu được những vụ việc này trong nhóm quân lính xuất ngũ của thủy quân lục chiến chúng tôi không hiếm. Hầu hết là những tập đoàn làm trái pháp luật đều lấy tên có sự cho phép của quốc gia mà thực hiện thôi.

Vẫn chưa hết nghi ngờ của mình Jackson thấy những lời đề nghị này khá nhiều hầu hết đều muốn bọn người như hắn bán mạng vì việc làm phi pháp. Mà Jackson thì lại không muốn điều này xảy ra đối với mình. Thiếu Kiệt biết việc nói như thế cũng không đạt được mục đích gì nên hắn cười nói.

- Anh yên tâm nếu khi đến chỗ chúng tôi mà anh cảm thấy không thích hợp thì có thể từ bỏ. Tôi hiểu anh có những khúc mắc của chính mình. Nhưng anh cứ yên tâm, tôi sẽ bỏ ra toàn bộ chi phí người của anh đem tới và tham quan thử những điều tôi nói đúng không. Nếu điều kiện thích hợp thì các anh có thể làm. Còn không các anh trở về nước mỗi người rời đi sẽ được tôi trợ cấp vé máy bay và năm ngàn đô.

Lời đề nghị của Thiếu Kiệt cũng làm cho Jackson cũng động tâm. Phải chắc chắn như thế nào thì Thiếu Kiệt mới làm được như thế. Bởi qua ánh mắt và sự quyết đoán của Thiết Kiệt, Jackson biết hắn không đùa. Bởi phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới có thể làm được việc đó. Việc cam đoan cho một số tiền để những người như hắn chỉ đi tham quan xem sự thật có đúng như những gì Thiếu Kiệt nói hay không thì đó là một con số không nhỏ.

Jackson lúc này mới hỏi Thiếu Kiệt vì chuyện như thế này rất tế nhị và khó nói.

- Cậu chắc chứ! Chúng tôi hầu hết khá nhiều người mỗi năm rời quân ngũ chỉ riêng đồng đội rời quân ngũ cùng với tôi cũng cả trăm người. Nếu chỉ như thế thì cậu phải tốn một số tiền khá lớn.

- Anh yên tâm. Không nói việc khác tiền tôi mua một chiếc A320 như chiếc 1549 vẫn được. Quan trọng là các anh có đủ thực lực tham gia vào nhóm quân đội của tôi hay không mà thôi.

Thiếu Kiệt như đùa với Jackson rằng liệu anh ta đem theo đủ người để lấy được số tiền của hắn hay không vì hiện tại đúng là trong tay Thiếu Kiệt có thể cầm nắm một nhóm người lính đánh thuê chuyên nghiệp. Nhưng hắn không làm như thế bởi chỉ có những người có thể thật sự trở thành lính đánh thuê làm việc với mình. Mới có thể thực hiện nhiều việc khác. Thiếu Kiệt lúc này suy nghĩ một chút xong nói với Jackson cho hắn yên tâm.

- Nếu không như thế này đi anh tập hợp khoảng mười người đi đầu tiên cùng với chúng tôi về nước. Lát nữa theo tôi về khách sạn để anh liên lạc với những người thân nhất của mình đến. Hai ngày sau chúng tôi đi Washington những người theo cùng đó cũng được trả một khoản tiền nếu họ cảm thấy công việc không đúng như tôi đã nói với anh và khi đó thì về nước. Tôi nghĩ với số tiền năm ngàn đô khi về nước họ đủ kiếm một căn nhà và một công việc tạm thời anh thấy sao?.

Suy nghĩ một lúc thật lâu Jackson mới gật đầu. Thiếu Kiệt lúc này cũng chỉ cười nhìn anh ta nói.

- Hi vọng không làm anh thất vọng! Thôi ăn chút gì đó đi! Hiện tại cũng còn sớm lát đi mua cho anh vài bộ đồ và một số vật dụng cần thiết. Trong khoảng thời gian đó anh liên hệ với bạn bè của mình cũng được.

Vừa ăn miếng bánh trong tay Jackson lắc đầu. Cầm lấy ly nước ngọt uống một hơi rồi mới nói.

- Không cần đâu họ ở một trại dành cho người vô gia cư không xa đây lắm. Dù sao chúng tôi cũng không có việc gì làm. Như thế có làm thêm cho cậu vài ngày kiếm miếng ăn thì không sao đâu.

Thiếu Kiệt cũng ngẫn ra một lúc rồi cười cười đáp.

- Cũng được chắc họ cũng không có gì ăn. Lát nữa ghé một nơi nào đó mua một số thức ăn gọi họ đến ăn luôn rồi chúng ta nói chuyện như thế sẽ biết ai chịu làm việc cùng với tôi dễ dàng hơn.

Dù mọi người Tú Trinh không hiểu sao Thiếu Kiệt làm như vậy nhưng hiện tại đúng thật không tiện để hỏi hắn nên chỉ biết nhìn nhau. Sau một lúc nói chuyện với Thiếu Kiệt và lấp đầy bụng mình. Jackson dù không được Thiếu Kiệt giải đáp thắc mắc tại sao hắn được quốc gia cho xây dựng quân đội của riêng mình nhưng anh ta cũng hiểu có những việc mình chưa là người của người khác thì họ cũng không dễ dàng nói ra những bí mật của họ nên cũng im lặng.

Rời khỏi cửa hàng thức ăn nhanh cả nhóm người lúc này ghé vào siêu thị gần đó mua một chút lương thực thực phẩm theo chân Jackson đến một trại tị nạn của người vô gia cư.

Một số người gần đó thấy nhóm người Thiếu Kiệt cũng nhìn nhóm người họ. Jackson lúc này mới lên tiếng nói với Thiếu Kiệt cảnh báo.

- Những thành phần ở đây hầu hết là những người vô gia cư tập hợp lại được mấy tên buôn bán ma túy hoặc một số người của các băng đảng chiêu mộ. Khu này thường khá phức tạp không được an ninh lắm nhất là với những người lạ như cậu mới đến đây.

Tú Trinh cũng nghe thấy những gì Jackson nói nên gật đầu. Thiếu Kiệt thì hắn không lo lắm trừ khi là đụng tới súng ống thì nhóm người của hắn mới thua thiệt còn không thì cũng không dễ đụng tới họ.

Thiếu Kiệt vừa đi cùng Jackson vừa nhìn những người xung quanh khu tị nạn có người nằm trên một cái ghế đắp một cái áo khoác làm mềnh. Bên cạnh còn có một cái thùng phi vẫn còn âm ỷ cháy và một vài thành gỗ nhỏ bị cháy kêu những tiếng tanh tách. Một vài người nhìn theo những gì mà bọn người Anh Hào cầm.

Họ nhìn thấy những thực phẩm của nhóm người Thiếu Kiệt cũng muốn có một chút. Thấy như thế Thiếu Kiệt mới nói Anh Hào và mọi người.

- Cứ phát đồ ăn cho họ đi. Nếu thiếu thì lát nữa ra siêu thị mua mình có tiền họ thì khác phải sống chật vật qua ngày tháng không nhà cửa không việc làm.

Nghe Thiếu Kiệt nói thế. Anh Hào với mọi người lấy ra những ổ bánh mì ngọt những chai nước đưa từ trong túi mà họ đang cầm đưa cho những người vô gia cư này.

Những ánh mắt cảm ơn của họ thật sự làm cho Thiếu Kiệt chạnh lòng ở đâu cũng có người nghèo khổ. Mỗi quốc gia đều có những người như thế này. Nhưng ở đây trên một đất nước giàu có về kinh tế cũng có những mặt tối của nó được thấy rõ qua những con người đang nhận thực phẩm từ họ đưa đến.

Hành động của nhóm người Thiếu Kiệt kéo không ít ánh mắt nhìn về hướng họ. Jackson thấy thế cũng nhìn bao quát chung quanh. Bởi ngay cả hắn ở nơi này cũng không thật sự tốt. Sự hỗn loạn của những đối tượng bất hảo luôn diễn ra thường xuyên. Jackson lúc này cũng cảnh giác đôi chút dù hiện tại chưa ký kết một điều gì với Thiếu Kiệt. Nhưng bản thân anh ta dẫn hắn tới đây nên cũng thật sự đề phòng.

- Thôi được rồi! Chúng ta đi gặp bạn của Jackson thôi nếu cứ từng người từng người đến như thế này chúng ta cũng không thể đưa hết được đồ ăn đâu.

Nhìn hoàn cảnh không mấy tốt Thiếu Kiệt mới lên tiếng. Hắn cũng hiểu nếu cứ phát đồ ăn không theo một thứ tự nào thì chỉ có kéo đến đông người mà đồ ăn họ đem theo thật sự sẽ không thể nào đủ.

Theo chân Jackson đi vào bên trong một khu đất đầy những lều tạm dã ngoại Thiếu Kiệt lúc này cũng lắc đầu. Đối với những khu nhà ở như thế này Thiếu Kiệt cũng lần đầu mới thấy có thể nói ở khu đất này có cả vài gia đình và những người vô gia cư khác sống với nhau.

Tiến đến một người đàn ông đang dựa vào một thành hàng rào gần ngay những thùng phi với đôi giầy lính đã hở cả đầu giày Thiếu Kiệt cũng không biết nói gì hơn Jackson lúc này vừa gọi vừa lay động người này dậy.

- Dậy nào Blake có công việc cho anh em mình đây! Gọi mọi người về nào.

Người đàn ông lúc này cũng mới từ từ mở cái nón kết đang trùm trên mặt lộ ra một người với râu ria xồm xoàng hầu như chưa bao giờ được cạo. Nhìn lấy Jackson với nhóm người Thiếu Kiệt bên cạnh lơ mơ nói với hắn.

- Sao! Cậu kiếm được công việc à? Mọi người giờ đang đi ra ngoài hết rồi gọi về lát tối không có gì ăn nữa thì khổ cả đám.

- Không cần nữa đâu tối nay và những ngày sau mọi người không cần góp tiền lại ăn mà vẫn không no bụng nữa rồi. Gọi họ về đi! Nhanh nào đừng lê mề nữa!

Jackson lúc này cũng cười cười kéo người tên Blake này dậy và nói cho hắn biết không cần phải lo đến bữa ăn hôm nay nữa. Thiếu Kiệt thấy Blake như thế mới hỏi Jackson.

- Mọi người đi xin về góp lại để có cơm ăn sao anh ta lại không đi mà lại ở nhà.

- Cậu không biết chúng tôi mỗi đêm muốn ngủ ngon giấc đều phải để lại một người trong đêm. Nếu không đang ngủ bị bọn băng đảng đến tập kích cũng không ổn lắm. Bọn nó mấy lần bị chúng tôi đánh nên hay gây thù. Nhưng vì không có cách nào nên chỉ có thể làm như vậy thôi.

Vừa giải đáp điều thắc mắc của Thiếu Kiệt Jackson vừa lắc đầu. Nhưng Thiếu Kiệt lại thấy khá thích thú. Tuy đã vô gia cư nhưng họ vẫn có thể sống theo tập tính dã ngoại của một người lính luôn trong sự chuẩn bị đánh trả lại những băng đảng ở gần đây đến phá rồi cũng cho thấy sự nguy hiểm của họ mang đến cho những người đó. Nếu không họ sẽ chẳng bị những người băng đảng đó làm khó dễ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio