Vân Mộng lò mò dậy sau ngày bất tỉnh nhân sự, cậu nhìn cảnh sắc xung quanh rồi nghĩ: " đây là đâu? Mình đang ở đâu đây? Đau đầu quá! "
Vân Mộng đưa tay xoa xoa trán rồi ráng nhướng mắt nhìn quanh. Giật mình khi thấy xung quanh mình có rất nhiều người đang ngủ, là mấy nhóc của sư phụ. Vậy đây chẳng phải là phòng sư phụ sao!? Vừa nghĩ, Vân Mộng bắt gặp Hạo Thiên đang ngồi trên ghế đọc sách. Vân Mộng định đi xuống, lại chỗ Hạo Thiên thì nghe Hạo Thiên nói
"Nằm đó đi! "
"Không sao đâu ạ! "
"Ta bảo nằm đó! "
Vân Mộng lập tức ngồi trở lại giường, ngoan ngoãn nghe lời. Rồi bỗng nghe phía giường bên kia cũng vang lên tiếng nói
"Boss nói đúng đấy A Mộng, mau nằm lại đi. Dù sao ngươi cũng vừa mới tỉnh dậy, còn chưa quen đi lại. Mau nằm lại! "
Vân Mộng nhìn sang, là Minh Kỳ nói. Cậu nằm sấp trên giường, khuôn mặt mang chút tia mệt mỏi, nhưng miệng vẫn nở nụ cười mà nói
"Dậy rồi thì mau đi rửa mặt đi" Hạo Thiẻn đóng quyển sách cất đi, cất lời nói. Lời nói của cậu công hiệu vô cùng, vừa dứt lời, đám nhóc lần lượt ngồi dậy, đi vệ sinh cá nhân ngay.
Vân Mộng nhìn khung cảnh này, lòng khẽ mỉm cười, thật náo nhiệt a!
Xong xuôi, đám nhóc hỏi han Vân Mộng đủ thứ, nào là thấy sao rồi, khỏe chưa, đi lại được chưa.... Ôi, tùm lum tùm la. Vân Mộng cũng rất thành thành thật thật, ai hỏi gì cũng đều trả lời ngay, không giấu giếm.
Hạo Thiên ngồi đằng ghế, thở ra một cái. Đám nhóc không biết vì sao, lập tức thẳng người quay đi. Hạo Thiên nói
"Ngươi cảm thấy cơ thể sao rồi? "
"Đều ổn rồi ạ! Không hiểu vì sao các vết thương đều không còn nữa ạ"
Vân Mộng nói, khuôn mặt đầy vui vẻ
"Vết thương lành là nhờ lão nhị chữa cho đấy, mau cảm ơn đi" Minh Kỳ cười nói
"Lão nhị? " Vân Mộng ngây ngô không biết Minh Kỳ đang nói đến lão nhị đây là ai, liền hỏi
"À, lão nhị là Đường Siêu đấy, là tư lệnh trẻ tuổi nhất ấy" Minh Kỳ liền giải thích
"Ô" Vân Mộng ồ lên, lập tức gật đầu tìm tiểu Siêu. Thấy Tiểu Siêu đang ngồi ghế cạnh Hạo Thiên liền nói
" Đường Tư lệnh, cảm ơn rất nhiều"
"Sau này gọi là A Siêu luôn đi" Hạo Thiên nói, Vân Mộng gật đầu. Có vẻ so với ngày đầu được nói chuyện trực tiếp với đám Hạo Thiên, Vân Mộng còn sợ hãi, nói chuyện lắp ba lắp ba, ngắt quãng liên tục, nhưng bây giờ không còn nữa, nói chuyện thoải mái, còn cười rất nhiều. Có thể thấy cậu thích nghi với môi trường rất là nhanh.
Vân Mộng vui vẻ đứng dậy, đi lại thoải mái. Không còn bị loạng choạng giống lúc mới thức dậy nữa, mà đi thẳng, lưng thẳng, vui vui vẻ vẻ đi tới đi lui.
]
Hạo Thiên nhìn đám nhóc cười nói hồi, lên tiếng
"Được rồi, bài học bắt đầu từ hôm nay! Đám các ngươi đi luyện cho A Mộng đi"
"Vâng" Đám nhóc vui vẻ đứng dậy, Vân Mộng ngơ ngác nhìn, không biết có nên nói hay không, thấy sắc mặt cậu như vậy, Thống Trung liền hỏi
"Có chuyện gì muốn nói sao? "
"Vâng. Sao sư phụ không dạy mà lại để cho đám A Kỳ dạy ạ? "
Nghe câu nói của Vân Mộng mặt đám nhóc tái đi, kéo cậu phắn ngay đi. Vân Mộng bị kéo đi ngay trong tức khắc, còn chưa nghe câu trả lời, nhưng cũng ngoan ngoãn chạy theo.
Đi theo đám nhóc tới khu tập của khu A, Vân Mộng bị choáng ngộp với sự rộng rãi và to lớn của nó, nhìn chăm chú thích thú. Còn đám nhóc thì thở hồng hộc, mệt thở. Lâm Phi chùi mồ hôi, thở nhanh nói
"Vậy là cậu không biết sự lợi hại của chủ nhân rồi"
"Sao mà cậu ấy biết được chứ" Minh Kỳ lắc đầu nói
"Có vấn đề gì ạ? " Vân Mộng khó hiểu
"À, cậu đừng mong muốn được Boss dạy bây giờ nếu cậu chưa muốn chết ngay tức khắc với cái lv thấp yếu đó" Minh Kỳ nói, từng câu từng chữ đều là sự thật phũ phàng
"sao vậy? "
"Kinh khủng lắm đấy, được Boss dạy còn kinh khủng hơn lão nhị dạy nữa đấy" Minh Kỳ toát mồ hôi lạnh
"Có phải Kỳ ca nói quá không chứ ca ca em đâu có đáng sợ như vậy" Thiên Tuyết phủ định sự đáng sợ của Hạo Thiên
"thôi nói chung là đáng sợ lắm, tại em chưa thấy thôi tiểu Tuyết à! Nào, chúng ta bắt đầu bài học"
.............
Bên Hạo Thiên, sau khi đám nhóc đi rồi, chỉ còn lại mỗi Hạo Thiên với tiểu Siêu. Cả điềm đạm uông trà đọc sách, thỉnh thoảng nói vài câu. Cứ như thế tới trưa, không biết nên làm gì nữa, cũng chán đọc sách rồi. Hạo Thiên đứng dậy vươn vai vài cái, xoay mặt nói
"Tiểu Siêu chúng ta tới công hội đi"
"Được! "
Cả rời phòng, một mạch đi ra khỏi học viện. Không đi xe nữa, phóng lên các tầng nhà cao tầng, phi vèo vèo trên đó. Còn nhanh hơn khi đi xe nữa, chẳng mấy chốc đã tới nơi. Đứng trước cửa công hội của mình, Hạo Thiên bất ngờ thật sự, một tràng dài người xếp hàng, tính sơ qua cũng gần hoặc hơn trăm đấy. Mới hôm qua còn chưa có ai, vắng tanh lạnh lẽo, nay lại có rất nhiều người. Theo lẽ thường, một công hội vô danh sẽ không có nhiều người muốn đến, sẽ chỉ nhắm thẳng đến các công hội nổi tiếng như Công hội Thương Diệp, là công hội đứng đầu, sau là tới Công hội Vân Vũ, rồi Thảo Uyên,..... Vân vân và mây mây.
Ai có thể tin một công hội chỉ mới xây xong sau đêm lại có thể được nhiều người biết tới và tới đăng kí nhiều như thế. Thậm chí cậu còn chưa nói gì về lợi ích của công hội, chưa đặt ra quy định gì cả, vậy mà hôm nay lại có nhiều người đến như thế. Hạo Thiên hơi ngẩn ra một chút, sau liền lấy lại tinh thần, rà xét lượt những người ở đây sơ qua có thể thấy, lv mấy người ở đây cực thấp, người thấp nhất lv chỉ có ,cao nhất cũng chỉ tới , nhưng người cao nhất này cũng đã gần tuổi rồi. Những người tuổi tác càng cao, sự tăng lv sẽ càng khó khăn hơn nữa, bởi vậy, phải bồi dưỡng thật tốt cho những người trẻ, để họ có căn cơ tốt, thực lực tốt, tiềm năng thật tốt để việc lên lv trở nên dễ dàng hơn.
Bước nhanh vào bên trong, đi lướt qua hàng người đang xếp hàng. Ở phía đầu hàng, là chỗ bàn tiếp viên. Ở đó đang có nam và nữ đang làm việc, là người trong đám Hạo Thiên dắt về lần trước, tên là gì ấy nhỉ, bữa họ nói họ tên gì nhỉ, quên mất rồi.
Hạo Thiên tiến lên, ngay lúc này người nữ đang phê duyệt đơn, không biết vì cái gì, người nữ kia nắm cổ áo người đàn ông đến đăng kí, quẳng. Cái vèo ra bên ngoài cửa, khi cô ta đứng dậy, gặp ngay Hạo Thiên, chạy ra khỏi đó cúi đầu chào nói
"Chủ nhân, chào mừng ngài trở lại. Tôi là Nhược Tình. Còn kia là Vũ Ninh, người bọn tôi đã đi theo ngài về khi đó ngài nhớ không? "
"Ta đã quên đấy, nhưng nhờ ngươi nhắc ta mới nhớ. Được rồi, người các ngươi ở đây còn đám kia ở đâu? " Hạo Thiên dùng giọng nói bình thản nói ra, trong khi có thể nói quên một cách dễ dàng như vậy.
"Bọn họ đi quảng bá guild rồi ạ!" Nhược Tình mỉm cười nói, nhìn cô cũng được, có thể nói là đẹp, tính tình có thể nói là thẳng thắng và mạnh mẽ, ra tay cũng rất ngoan độc đấy.
Hạo Thiên gật đầu, chuẩn bị quay lưng bước lên lầu thì bị gọi lại, người gọi là tên đàn ông trung niên tầm mấy tuổi, nhìn qua tuấn tú phong nhã, mang mái tóc màu tím thướt tha, mặc bộ đồ cũng màu tím lun, nhưng là màu tím đen, áo viền vài đường đen, khuôn mặt thon thả, làn da trắng, bờ vai tương đối rộng, mới đầu nhìn lướt qua, cậu tưởng Thiên Vũ Phong sao lại ở nơi này, nhìn kĩ lại mới thấy không phải. Hạo Thiên đáp lại lời gọi, dùng giọng nói có chút lạnh lùng mà nói
"Ông gọi ta? "
"Đúng vậy! Nghe cách mà Nhược Tình cô nương nói, có vẻ như cậu là hội trưởng công hội này!?!"
Người đàn ông nói, mỉm nở nụ cười mang theo hơi xuân ấm áp, trái ngược với lời nói lạnh lẽo của Hạo Thiên.
Hạo Thiên cũng cười nhưng là nụ cười mang theo phần lạnh lẽo, nói
"Đúng vậy! Vấn đề gì cần kiến nghị à? "
"Không không, đâu có. Chỉ là hơi bất ngờ khi thấy hội trưởng guild lại là cậu nhóc thôi! Xin đừng để tâm làm gì! "
"Được! Dù sao cũng nói chuyện rồi, ngươi tên gì?"
"Tôi là Vũ Miên! "
"Ta là Hạo Thiên! Được rồi, mau báo danh! " Hạo Thiên cười nói, lần này quay đi luôn, không thèm nhòm lại cái. Đi thẳng lên lầu.
Phía dưới này xôn xao hẳn lên, không ai dám tin cậu nhóc vừa rồi là hội trưởng, chỉ là nhóc con, sao có thể là hội trưởng. Không tin được.
Nhược Tình bên này vỗ vỗ tay bốp bốp nói
"thấy rồi đấy, đấy là hội trưởng guild Nghịch Thiên chúng ta, ai bất mãn mời rời khỏi đây, để chúng tối còn tìm những người khác thực sự muốn tăng năng lực mình. "
Sau câu nói này, nhiều người chần chừ không đi, lại qua p, khoảng hơn người rời khỏi, ở lại chỉ còn có người. Nhược Tình liền hô
"Xong, ai báo danh tiếp tục lại đây đi"