Ngọn lửa đen thiêu cháy toàn bộ. Hạo Thiên khuôn mặt hơi dịu lại, cùng với tiểu Siêu và An Lam Nguyệt đáp xuống chỗ cậu của mình. Đường Minh Nhật buông tay khỏi đôi mắt cháu của mình, khuôn mặt vẫn còn ngơ ngác mà nhìn chiến trường, nơi vừa xảy ra trận chiến, hay nói đúng hơn là một cuộc thảm sát nghiêng về một bên.
Đạp xuống đất, đám nhóc liền vay quanh Hạo Thiên, hỏi han
Thống Trung: "Cậu có sao không, Boss? Còn cả lệnh huyên đường có sao không?"
(lệnh huyên đường: cha và mẹ của Hạo Thiên. Còn có lệnh tôn là cha của Hạo Thiên, lệnh đường là mẹ của Hạo Thiên. Đây là cách nói mà khi nói với người khác ta nhắc tới người thân của họ)
Minh Kỳ: "Boss, cậu phải bình tĩnh đấy! "
Thiên Tuyết: " ca ca...hu hu... Cha mẹ sao rồi? Muội muốn đi gặp họ....hu hu"
...............
Hạo Thiên xoa đầu Thiên Tuyết, bế cô bé đang khóc nức nở lên tay. Nhìn Đường Minh Nhật mà nói
"Xin lỗi... "
Đường Minh Nhật một mặt khó hiểu, dấu chấm hỏi hiện rõ trên khuôn mặt, Hạo Thiên lại nói
"....xin lỗi vì để cậu nhìn thấy con như vậy...."
Đường Minh Nhật giờ mới hiểu ra, chợt "à" một tiếng, xoa đầu Hạo Thiên nói, khuôn mặt không chút trách mắng
"Không sao! Con cũng là vì nhất thời tức giận mà thôi. Quên nó đi"
Hạo Thiên gật đầu, nhưng làm sao mà quên được đây. Một là vì dám ám hại gia đình cậu, hai là vì nhất thời tức giận mà hơi quá tay giết khá nhiều người. Nhưng mối thù này không quên được!
Hạo Thiên bế Thiên Tuyết, cất bước tiến về phía rào chắn. Quân lính đứng quan sát từ đầu tới cuối, một mặt ngẩn ngơ, không tin mắt mình nữa. Không tin mình đang tỉnh nữa, chắc chắn rằng mình đang nằm mơ rồi. Hai tên nhóc lấy địch vạn, mà không phải vạn vạn, mà tận vạn! Đùa à?
Hạo Thiên cất bước vào trong, đám nhóc theo sau. Quân lính thấy Hạo Thiên đã vào trong, lại ngày càng gần chúng, chân lại theo phản xạ run lên, liên tiếp tản ra nhường đường. Tất cả tiến thẳng phía doanh trại chính, vén màn bước vào trong.
Đường Thiên Bảo đang đi đi lại lại lo lắng sốt ruột, thấy bức màn được vén lên lập tức nhìn xem là ai, bắt gặp Hạo Thiên và Thiên Tuyết, phóng lại nắm lấy bả vai Hạo Thiên, nhìn nhìn khắp nơi, lo lắng hỏi
"Cháu có sao không? Ta nghe rất nhiều tiếng nổ lớn, nhưng cô gái cháu đưa về bỗng tạo một kết giới không cho ta ra ngoài. Cháu hiện tại không bị làm sao chứ, còn cả tiểu Tuyết, sao cháu lại khóc thế này? Ai bắt nạt cháu? "
"Gia gia... Hu hu hu... Cha... hức... Mẹ... Cha mẹ sao rồi?... Hu hu"
Thiên Tuyết quay sang ôm lấy Đường Thiên Bảo, khóc ầm lên. Hạo Thiên nói
"Im lặng. Cha và mẹ sẽ không sao đâu. Muội la lớn như vậy sẽ làm phiền cha mẹ nghỉ ngơi đấy! "
Thiên Tuyết lập tức im bặt lại, không hó hé nửa lời. Hạo Thiên quay sang An Lam Nguyệt, cô nói
"Ta đã thay băng cho ông ấy rồi và còn cho bà ấy uống đan dược đệ đưa, hiện tại mẹ đệ đang nghỉ ngơi. Chỉ còn cha đệ cần phải chữa trị vết thương trên vai nữa thôi"
Hạo Thiên gật đầu, nói
"Cảm ơn tỷ. Mọi người ở đây chờ đi"
"Đệ vào với huynh! "
Hạo Thiên nhìn tiểu Siêu, khẽ gật đầu. Cả hai tiến vào trong, Đường Thiên Bảo sốt ruộc quay sang hỏi Đường Minh Nhật
"Nhật, rốt cuộc bên ngoài đó đã xảy ra chuyện gì vậy? "
"Ài, chuyện dài lắm cha à. Để lát nữa con sẽ kể cho cả cha và ca ca cùng nghe. Về hai đứa cháu yêu nghiệt của chúng ta! "
Đường Thiên Long thở dài, biết là cháu mình rất mạnh. Nhưng chúng vẫn còn quá nhỏ, mạnh như vậy có phải là tốt hay không?
................
Hạo Thiên và tiểu Siêu tiến vào trong, Đường Thiên Long vẫn đang hôn mê, nhưng khuôn mặt đã có hồn hơn, có chút huyết sắc hơn. Mẹ cậu thì nằm bên cạnh, xây xát ngoài dã đã liền lại hết, đang ngủ rất say vì nhiều ngày chưa được ngủ. Hạo Thiên tiến đến bên cạnh giường, mở băng ra, một lỗ do đạn mana gây ra, đường kính khoảng cm. Thịt đỏ chỗ vết thương nhìn như bị chín, màu nâu ngâm ngâm. Hạo Thiên nhịn, nhịn xuống từng hồi để không phải giết người hàng loạt. Đưa tay lấy ra một chiếc kẹp bằng bạc, một con dao bạc, rạch một đường nơi miệng vết thương. Tiểu Siêu kế bên phụ trách sát trùng, dùng thuật trị thương ngăn máu chảy, đồng thời loại bỏ mọi sinh vật gây hại.
Vết dao vào khoảng cm thì dừng lại, chạm đúng ngay viên đạn sắt, đường kính . cm, chiều dài cm. Bao bọc xung quanh viên đạn sắt là dòng mana hệ hỏa vẫn đang tỏa nhiệt, cùng theo đó là một dung dịch màu tím. Là Dung Hồn dược, một loại độc dược giết người trong vòng giờ. Tiểu Siêu vừa trị thương vừa nói
"Bình tĩnh! Ca ca bình tĩnh lại. "
Hạo Thiên kìm nén lại, khuôn mặt càng lạnh lùng hơn. Tiểu Siêu gia tăng trị thương, Hạo Thiên dùng chiếc kẹp mỏng, gắp viên đạn ra. Viên đạn vừa rời khỏi vai Đường Thiên Long, lập tức bị Hạo Thiên tiêu hủy không còn dấu tích. Quay lại với vết thương, Hạo Thiên dùng lực, hút các giọt dung dịch của Dung Hồn ra khỏi bả vai của cha mình, đồng thời nhét vào miệng ông ấy một viên giải dược. Hạo Thiên và tiểu Siêu bắt đầu dùng thuật chữa trị. Cả đều là những người có cấp bậc hơn , hợp lực nhau chữa bị một lỗ nhỏ trên bả vai có hề gì, lại tiện thể làm biến mất những vết trầy xước, vết cắt trên da thịt. Chỉ khoảng p sau, lỗ nhỏ trên bả vai dần khép miệng, không thấy gì nữa. Hạo Thiên lúc này lại đưa vào miệng Đường Thiên Long và Vương Thiên Nhi một viên tăng cường đan, giúp hai người mau chóng hồi phục.
Hoàn thành xong hết thảy việc chữa trị, Hạo Thiên đứng dậy. Nhìn hai người hồi lâu, cả hai cùng ra ngoài.
.............
Bên ngoài này, mọi người đang vô cùng sốt ruột. Đi đi lại lại liên tục, Đường Thiên Bảo lo quá, cứ liên tục hỏi
"Sao còn chưa ra nữa?"
Cho đến lần thứ n, thấy Hạo Thiên và tiểu Siêu bước ra với gương mặt khác nhau. Tiểu Siêu hài hòa, không đoán nổi đang nghĩ gì. Hạo Thiên lại càng khó đoán hơn nữa, đặc biệt gương mặt vô cùng đáng sợ. Hạo Thiên cứ thế một mạch đi ra ngoài, chẳng biết là đi đâu nữa, tiểu Siêu không đi theo, nên bị tất cả vây lại xung quanh, hỏi đủ thứ
"Bên trong sao rồi? "
"Đã khá hơn chưa vậy? "
"Hai ngài ấy còn nguy kịch không? "
"Boss bỏ đi đâu vậy? Sao cậu không nói gì đi"
............
Tiểu Siêu đợi cho tất cả hỏi chán rồi, bắt đầu nói
"Hai người ấy đã không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là ổn thôi. Còn ca ca thì.... Thôi đừng hỏi, ở đây đi. Một lát nữa sẽ biết lý do thôi! "
Tất cả một bộ khó hiểu, chỉ có An Lam Nguyệt hiểu tiểu Siêu đang nói gì. Không cần chờ lát nữa sẽ biết, chỉ cần nhìn mặt là biết ngay đã đi đâu.
Đúng như lời tiểu Siêu nói, tầm p sau. Liên tiếp tiếng đổ vỡ vang lên, ầm vang cả khu, làm cho quân lính hoảng loạn không thôi.
"Ầm"
"Ầm"
"Ầm"
"Ầm"
"Ầm"
"ĐÙNG"
.............. "ẦM" x n lần..........
Cùng theo đó là liên tiếp những trận động đất, rung chuyển cả vùng. Tất cả vùng ra ngoài xem chuyện gì, trợn mắt nhìn một dãy những ngọn núi bị sụp đổ liên tiếp, số lượng cũng phải gần . Rốt cuộc tất cả cũng hiểu Hạo Thiên đã đi đâu và làm gì.
Một lát sau đó, tiếng động dừng lại hoàn toàn, Hạo Thiên trở lại với trên người dính khá nhiều bụi, nhưng vẫn không làm suy yếu đi sự đẹp trai, lạnh lùng của cậu. Quân lính thấy cậu liền tránh xa, không dám nói gì phật ý cậu. Hạo Thiên trở lại với khuôn mặt hòa hoãn hơn, nhìn mọi người, hỏi
"Sao vậy? Ra đây làm gì?"
Minh Thi lập tức lại hỏi
"Chủ nhân, ngài không sao chứ? Đỡ hơn chút nào chưa? "
Hạo Thiên lắc đầu, nói
"Không sao. Ngươi nghĩ ta có thể bị gì được chứ! "
Lướt qua mọi người mà đi vào trong. Dược Tuấn Lão nhìn Hạo Thiên với ánh mắt ghen tị, tha thiết được sự quan tâm như vậy. Minh Thi chợt bắt gặp ánh nhìn của Dược Tuấn Lão, tức giận quát
"Ngươi nhìn cái gì? Ta cũng cấm ngươi nhìn ta!"
Đường Minh Nhật, Đường Thiên Bảo cùng với Doãn Bằng không biết chuyện gì. Tại sao Minh Thi lại tức giận với người này như vậy, lại còn cấm nhìn cậu, có chuyện gì vậy chứ? Doãn Bằng rốt cuộc vẫn tò mò hỏi
"Này, có chuyện gì xảy ra sau khi Dược Tuấn Lapx tới gặp các ngươi vậy? "
Đám nhóc bắt đầu thở dài mà kể lại mọi chuyện đã xảy ra. Ngoại trừ việc ở Dược gia và hội Nghịch Thiên. Chúng kể lại câu chuyện như này,....
Minh Thi, Ninh Dịch và Dược Tuấn Lão là huynh đệ ruột thịt với nhau. Do những mâu thuẫn của cha mẹ mà Minh Thi và Ninh Dịch bị tách khỏi mẹ và ca ca. Rồi bị bán đi làm nô lệ, bị đánh đập hành hạ dã man, Minh Thi và Ninh Dịch lúc đó nghe tin Tuấn Lão biết nơi của họ nhưng không đế cứu, từ đó suy ra hận thù giữa cả . Nhưng dạo gần đây, Ninh Dịch đã hiểu chuyện và tha thứ cho Dược Tuấn Lão, còn Minh Thi vì cứng đầu, và cố chấp nên vẫn còn rất hận Dược Tuấn Lão, không muốn cậu ta gọi Minh Thi là đệ đệ, không cho cậu ta nhìn Minh Thi, và còn chắc chắn rằng Dược Minh Thi đã chết, chỉ còn lại Đường Minh Thi mà thôi.
Đúng vậy, bọn nhóc đã kể chuyện như vậy đấy, lái nó thành một câu chuyện đâu đâu luôn rồi, lệch khỏi bản gốc % luôn rồi. Nhưng mọi người vẫn tin, gật đầu ừm ừm đồng cảm với Dược Tuấn Lão.