Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

chương 180: chỉ là con sâu cái kiến không đáng nhắc tới *

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hỗn xược, bỏ tay ra cho ta! "

Một thanh niên mở cửa đi vào, vừa đóng của nhìn qua đã thấy cảnh Hạo Thiên tay bóp cổ Thiên đế, lại một cước đá bay Thiên nữ. Kinh hoàng không thôi, chợt nhớ lại tình hình trước mắt, vội vã rút kiếm tức giận mắng một tiếng. Lại phi người lên chém về phía Hạo Thiên, nhưng ngươi nghĩ ngươi làm được sao?

Tiểu Siêu xoay người, bẻ gãy kiếm tên này, nắm lấy cánh tay hắn, bẻ ngược về sau rồi lại đè hắn nằm trên đất ngay phía sau Hạo Thiên. Tên này giãy giụa không thôi, khuôn mặt giận dữ đến đỏ lên, quát

"Mau thả ra, thả cha ta ra! "

Hạo Thiên "ồ" một tiếng, tay không buông lại càng siết chặt hơn, cười lạnh nói

"Cha ngươi? Vậy ngươi là Hoa Vô Khuyết, mệnh danh Hoa Tà Tây Độc sao? "

Hoa Vô Khuyết vùng vẫy mỗi lúc một mạnh hơn, nhưng dưới lực tay của tiểu Siêu cũng chỉ như kiến gãi mà thôi. Hoa Vô Khuyết lại quát

"Mau thả ra!"

Hạo Thiên cười khinh, lúc này Đường Thiên Long có động tĩnh, phi người phóng lên, tiến gần Hạo Thiên. Mẹ cậu thì lại chạy đến bên Vương Thiên Linh, chăm lo cho cô ta, Hạo Thiên nhìn cha cậu, nói

"Cha có chuyện gì? "

Đường Thiên Long nói

"Con mau dừng tay lại đi. Dù sao tất cả cũng qua rồi mà"

Hạo Thiên cười cười, nói

"Ha, vậy con giết ông ta rồi nói với cha câu y như vậy! Cha sẽ bỏ qua sao?"

Đường Thiên Long ngập ngừng

"Cái này... Căn bản không giống nhau mà..."

Lại tiếp

"Dù sao cũng xong rồi, con thả người đi. Đừng như vậy nữa"

Hạo Thiên cười lạnh, lực tay bất ngờ mạnh hơn nữa, Hoa Xuân Long ngỡ như cổ mình sắp đứt lìa ra vậy, "ư ư " vài tiếng. Hạo Thiên liếc mắt sang, cánh tay bóp cổ bất ngờ thả ra, đồng thời chân Hạo Thiên một cước đạp bay Hoa Xuân Long, đập mạnh vào vách tường gần nhất. Hạo Thiên ánh mắt không biết đang giận dữ hay đang buồn phiền, chỉ lóe ý cười lên, nhưng là ý cười kìm nén. Nói

"Không đánh ông ta nữa? Vậy con biết tìm ai trút giận đây, ai đòi lại công bằng cho cha và mẹ đây, là ai đây hả?"

Tới chữ "hả" Hạo Thiên một lực chướng khí đập tan hàng loạt bàn ghế phía sau. Đường Thiên Long nuốt nước bọt, đó mới chỉ là khí lực đánh ra mà thôi, trực tiếp nó đánh không biết còn mạnh tới đâu nữa đây!

Đường Thiên Long tiến tới, nói

"Con bình tĩnh lại. Có gì từ từ nói tiếp"

Hạo Thiên nhìn cha mình, cười cười

"Con vốn là không có mất bình tĩnh, chỉ là muốn tìm người đứng đầu nước Gone của chúng ta hỏi rõ một chút mà thôi"

Đường Thiên Long trong lòng liền phản bác, đánh banh ta lông nơi này ra luôn mà nói không mất bình tĩnh, con xem lại lời nói của mình đi a. Đường Thiên Long lại nói

"Con được rồi. Đánh như vậy cũng đủ rồi nhỉ?"

Hạo Thiên nói

"Đủ? Con nghĩ rằng vẫn chưa đâu!"

Đường Thiên Long nói

"Thế tới khi nào mới đủ? "

Hạo Thiên cười nói

"Nếu đánh đủ, thì ít nhất cả nước Gone này sẽ bị diệt! "

Đường Thiên Long xanh mặt, đáng lẽ lúc nãy không nên hỏi mới phải, chuyển đề câu hỏi, chuyển câu hỏi gấp a. Đường Thiên Long lại nói

"Thôi được rồi. Dừng lại đi, con để cha nói một lần nữa cha sẽ giận con đấy"

Hạo Thiên nhún vai, tiểu Siêu dứng dậy khỏi người Hoa Vô Khuyết. Tên này vùng dậy, chạy lại đỡ Hoa Xuân Long, hỏi han ông ta. Lại ngó tới Vương Thiên Linh, phụ Vương Thiên Nhi đỡ mẹ cậu ngồi dậy. Không ngờ một cước của Hạo Thiên lại khiến bà ta nằm xả lai luôn như vậy, chẳng phải lời đồn bảo mạnh lắm sao? Sao mới một đá đã nằm luôn rồi? Hạo Thiên nhìn tất cả đang làm gì, tiểu Siêu đi xuống lấy một cái ghế lên, đặt xuống ngay chỗ Hạo Thiên. Hạo Thiên ngồi xuống, chờ đợi.

Hoa Vô Khuyết sau khi đã giúp Hoa Xuân Long và Vương Thiên Linh ngồi dậy và biết tình trạng đã đỡ hơn, liền nhìn Hạo Thiên bằng một ánh mắt căm thù, nói

"Ngươi là tên nào, to gan vào nơi này đánh thương Thiên đế và Thiên nữ? "

Hạo Thiên mặt lạnh lùng, nói

"Ta nên gọi ngươi là gì nhỉ? Biểu ca? Vô Khuyết ca ca? Hay hoàng đại ca? "

Hoa Vô Khuyết không hiểu Hạo Thiên đang nói gì, mắng

"ngươi đang nói cái gì vậy? Ai là ca ca ngươi?"

"Khụ khụ.... "

Đúng lúc này, Hoa Xuân Long ho lên, mắt lờ mờ nhắm rồi lại mở, cho đến khi nhìn rõ mọi sự, vội vã gọi

"Khuyết nhi, mau lại đây, đỡ mẹ con dậy"

Hoa Xuân Long lò mò ngồi dậy, Hoa Vô Khuyết lấy cho ông một cái ghế, lại đỡ mẹ cậu dậy, lấy cho bà cái ghế ngồi kế cha cậu. Hạo Thiên chân bắt chéo, khuôn mặt thập phần lạnh lùng, ánh mắt như muốn lấy mạng người. Lạnh giọng nói

"Bây giờ sao đây? Ai di và di trượng muốn làm gì để bồi tội? "

Hoa Xuân Long mới bị đánh xong, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, khuôn mặt vẫn mười phần nghiêm trang, nói

"Chỉ cần ta là thứ ta có, con đưa ra ta đều chấp nhận! "

Hoa Vô Khuyết kế bên vẫn chưa rõ chuyện, nói

"Cha đang nói gì vậy? Con nghe sao không hiểu, tại sao tên nhóc này ở đây, và tại sao cha mẹ phải bồi tội nó cơ chứ? "

Vương Thiên Linh ho khan vài tiếng, kéo tay con mình, nói

"Đây là Đường tướng quân chính là cữu phụ của con, còn Phó tướng quân chính là cữu mẫu của con. Hạo Thiên là con của họ cũng chính là biểu đệ của con. Còn lí do tại sao biểu đệ con đến đây gậy loạn, cũng do chúng ta mà ra cả, tại chúng ta khinh thường người khác trước, bây giờ lãnh hậu quả là phải thôi."

Hoa Vô Khuyết như mới nhận được thông tin chấn động, ngây ngẩn hồi lâu. Lại nói

"Nhưng có chuyện gì cũng từ từ nói, hà cớ gì động thủ? "

Hoa Xuân Long giơ tay, nói

"Được rồi, con đừng chen vào nữa! "

"Nhưng... "

"Ta bảo con mau im!"

Hạo Thiên nhìn cảnh gia đình người tàn tạ lúc này, không tin được mới nãy đây còn uy phong khí thế, là Thiên đế và Thiên nữ người người ngưỡng mộ đấy. Hạo Thiên cười lạnh, nói

"Ồ, điền kiện của di trượng cũng khá thú vị đấy chứ. Nhưng biết làm sao đây, hiện tại cái gì ta cũng có cả rồi, không có thứ gì trong đại lục này mà ta không có cả! "

Hoa Xuân Long kinh ngạc, tỏ vẻ không tin, nhưng chỉ thoáng qua liền nói

"Vậy bây giờ ta phải làm sao đây? "

Hạo Thiên suy nghĩ một lúc, nói

"Hừm, thư viện ở đây có khoảng bao nhiêu quyển sách?

Hoa Xuân Long mờ mịt, suy nghĩ một hồi lại nói

"Ta nhớ có hơn vạn quyển khác nhau,...."

Hạo Thiên hài lòng, gật đầu nói

"Tốt, ta muốn ông gửi cho quân đội bên ta mỗi tháng vạn linh tệ, lại cấp cho ta một chức vị tùy ý ra vào bất cứ nơi nào của Chính Cung"

Hoa Xuân Long hơi ngâp ngừng, nói

" vạn một tháng không vấn đề gì! Nhưng quyền tùy ý ra vào bất cứ nơi này của Chính Cung có hơi.... "

Hạo Thiên nhăn mày, Đường Thiên Long kes bên liền nói

"Thua Thiên đế, quân địch lần này là do Hạo Thiên một tay đánh giết. Lấy Hạo Thiên và Đường Siêu hai đứa con của tôi giết hơn vạn quân, lại giết được thái tử Dinh Nhĩ Anh của nước Lisanet, bảo vệ an toàn cho chiến tuyến của ta, bao nhiêu thôi cũng đủ rồi ạ"

Hoa Xuân Long ánh mắt kinh ngạc, phải nói là cả người Hoa Xuân Long, Vương Thiên Linh và Hoa Vô Khuyết tất cả đều kinh ngạc, trợn mắt không tin, Hoa Xuân Long tỏ ý không tin, lại hỏi

"Bằng chứng đâu?"

Đường Thiên Long nói

" vạn quân lính của tôi có thể làm chứng"

Hoa Xuân Long "ồ" một tiếng, nói

"Nếu thật sự như vậy, Hạo Thiên và tiểu Siêu cũng quá yêu nghiệt rồi. Lấy địch vạn cơ mà"

Hạo Thiên lúc này chen vào, nói

"Nếu có ai còn dị nghị, di trượng cứ bảo chúng tới học viện Hoàng Long tìm đại tư lệnh là được, hoặc là tới Nghịch Thiên công hội mà tìm"

Hoa Xuân Long lại một phen kinh ngạc

"Nghịch Thiên công hội, công hội nổi tiếng mới lên gần đây, vừa là công hội mà cũng vừa là thương hội, lại có những quy tắc chia cấp bậc không giống với các công hội khác. Mới nổi nhưng đã bắt hầu như gần hết khách hàng của công hội và thương hội khác, tầm ảnh hưởng rất lớn trong thủ đô này và thậm chí đã lan xa hơn và thu hút nhiều người tu luyện khác. Tại sao con lại bảo họ đến đó? Lại còn, cái tên Nghịch Thiên này cũng đã từng xuất hiện bên nước Lisanet ở Từ gia, rốt cuộc là có liên quan gì? "

Hạo Thiên cười lạnh, nói

"Tôi cũng không có gì phải giấu cả, Nghịch Thiên công hội do tôi lập ra, tôi chính là chủ nơi đó. Còn chữ Nghịch Thiên xuất hiện bên Lisanet, diệt Từ gia tộc... cũng là tôi diệt! "

Câu nói của Hạo Thiên như sét đánh xuống, khiến tất cả mọi người chìm trong im lặng, câm nín nhìn Hạo Thiên vẫn thản nhiên như thường. Đường Thiên Long lắp bắp

"Con... Con vừa nói cái gì? "

Hạo Thiên cũng chẳng lo gì, nói

"Con nói chính là con diệt, một Từ gia nhỏ nhoi mà thôi"

Tất cả không hẹn mà cùng nuốt nước bọt, chảy mồ hôi lạnh. Lại không hẹn mà cùng nhau nhìn Hạo Thiên, muốn xác thực một lần nữa, Hoa Xuân Long hỏi

"Con có chắc là con diệt không vậy? Từ gia dù sao cũng là một đại gia tộc bên đó, không phải nói diệt là diệt đâu"

Hạo Thiên lại vẫn rất tỉnh, nói

"Đúng, không phải con diệt. Là thuộc hạ của con diệt chúng, lũ con sâu cái kiến không đáng nhắc tới mà thôi, sao con phải ra tay để làm bẩn tay mình chứ"

Bầu không khí lại rơi vào sự tĩnh lặng. Hạo Thiên lại nói

"Lần đó tôi không giết tất cả, tôi chừa lại người già, trẻ nhỏ và phụ nữ không có tu vi, để họ sống và họ phân tán ra khắp mọi nơi cả. Bây giờ di trượng có thể cho người đi tìm kiếm một người phụ nữ hoặc trẻ con Từ gia để điều tra hỏi rõ. Thể nào chúng cũng sẽ nói có một đám nhóc đột nhiên xuất hiện, đánh giết bọn họ mà thôi"

Hoa Xuân Long rất không muốn tin, nhưng không hiểu sao lời từ trong miệng Hạo Thiên nói ra câu nào câu nấy đều cảm thấy là sự thật, phải tin tưởng. Hạo Thiên đứng dậy trong khi tất cả vẫn còn đang ngây ngẩn, nói

"hôm nay vậy thôi, số tiền thì ngày mai phải được gửi ra tiền tuyến của cha tôi, quân lính đặc biệt đã ở đó rồi. Còn chức vị thì tôi muốn có trong vòng đến ngày nữa. Được không? "

Hoa Xuân Long gật gật đầu, nói

"Được, theo ý con đi"

Nói xong, gia đình Hạo Thiên liền rời đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio